Tất cả vẫn không có gì thay đổi, trong ngôi nhà rộng lớn này dường như đâu đó vẫn còn vang vọng tiếng cười đùa, nhưng khi nhìn kĩ lại thì chẳng có gì cả.
“Đây là nhà của cậu và Dĩ Chân à?” Nghe Bình An nhắc đến tên Dĩ Chân, Chu Tư Viễn đau lòng gật đầu.
“Nếu như… nếu như cậu ta không làm chuyện có lỗi với cậu thì tốt rồi…” Bình An khẽ nói.
“Cậu ấy có lỗi với tôi, tôi cũng có lỗi với cậu ấy. Hai người chúng tôi đã gây tổn thương cho nhau quá sâu, có lẽ cả đời này không thể nào bù đắp được nữa.”
Chu Tư Viễn phủi phủi lớp bụi trên sô pha rồi ngồi xuống: “Những chuyện tôi đã làm với cậu ấy không có chuyện nào khiến tôi hối hận, nhưng cũng không có chuyện nào là không khiến tôi đau đớn. Tôi biết rõ cậu ấy là kẻ thù của tôi, thế nhưng… bản thân tôi thật vô dụng…”
“Lúc đó cậu ta còn nhỏ mà đã gây ra chuyện tàn nhẫn như vậy, cậu hận cậu ta cũng là điều đương nhiên. Mối thù giết mẹ không thể tha thứ, nhưng cậu trả thù cậu ta cũng chính là…”
“Đúng vậy, tôi có cảm giác như bản thân mình sắp bị xé ra làm đôi. Tôi rất hay nằm mơ, mơ thấy mẹ tôi bị một đám côn đồ cưỡng bức. Lúc hấp hối mẹ đã cố bò về phía mẹ con Dĩ Chân, thế nhưng cậu ấy lại nhẫn tâm đá vào mặt mẹ tôi một cái. Mẹ tôi bị cậu ấy đá gãy mũi, lập tức tắt thở…” Cả người Chu Tư Viễn run lên, “Nhưng mà sau đó, cảnh tượng trong giấc mơ chợt thay đổi hoàn toàn, trong đầu tôi tràn ngập hình ảnh của Dĩ Chân. Tôi luôn mơ thấy lúc Dĩ Chân bị làm nhục, cậu ấy nhìn về phía tôi mà kêu cứu, tôi…”
Bình An rơi nước mắt, nhẹ nhàng an ủi: “Tư Viễn, đừng nghĩ đến nữa, cậu sẽ không chịu nổi!”
“Về lại nơi này, trong tâm trí tôi vẫn toàn là bóng hình của cậu ấy. Sau khi bất hòa với Xuân Hiểu, trên đời này tôi chỉ còn lại một mình mà thôi. Bây giờ tôi trở nên thế này, thật sự rất muốn mỗi ngày được nhìn thấy Dĩ Chân, được nằm trong lòng cậu ấy mà ra đi. Tôi đã hứa với Xuân Hiểu là sẽ buông bỏ thù hận, nhưng… làm sao có thể tìm lại cậu ấy đây? Rời xa Dĩ Chân hơn một năm, tuy rằng mỗi ngày mỗi ngày tôi đều rất muốn gặp lại cậu ấy, nhưng mà có thể trong lúc đó… không biết chừng Dĩ Chân đã gặp được một người tốt hơn và có được hạnh phúc rồi. Sao tôi nỡ để cậu ấy trông thấy bộ dạng bây giờ của mình? Nếu như Dĩ Chân không quên tôi, nếu như tôi được ở trong lòng cậu ấy mà ra đi, vậy thì Dĩ Chân sẽ sống làm sao? Nghĩ đến đó, tôi lại không muốn bước vào cuộc sống của cậu ấy nữa.”
“Tư Viễn, cậu và anh Mạnh thật sự không thể quay về như trước sao?”
“Không đâu. Tôi biết, chỉ cần đến lúc bệnh của tôi đi đến giới hạn, anh ấy sẽ trở lại.” Chu Tư Viễn thở dài, “Cứ tưởng số mệnh thiên sát cô tinh của tôi cả đời sẽ chỉ có hận thù, vĩnh viễn không có tình yêu, vậy mà thật không ngờ, tôi không chỉ yêu kẻ giết mẹ mình – Lâm Dĩ Chân, mà còn yêu sâu đậm đến thế. Nếu tôi không thể hận cậu ấy được nữa, không thể trả thù cậu ấy được nữa, vậy thì cứ dùng chính mạng sống của tôi mà chuộc tội đi.”
Nghe Chu Tư Viễn nói những lời buông xuôi như vậy, trong lòng Bình An cũng khó chịu khôn cùng.
“Bình An, nếu chị thích Xuân Hiểu thì hãy nói với anh ấy đi. Tuy Xuân Hiểu có hơi mềm yếu, nhưng tính tình ôn hòa. Nếu chị thật lòng yêu Xuân Hiểu thì hãy chủ động bày tỏ tình cảm với anh ấy. Cuộc đời tôi coi như đã hết, nhưng tôi thật tâm mong chị hạnh phúc.”
“Tư Viễn…” Bình An bật khóc.
“Ông nói cái gì?!”
Chu Tư Viễn nghe phó giám đốc nói sau khi hắn xuất ngoại không lâu, Lâm Dĩ Chân vì bị tung một đoạn video công khai nên cũng rời khỏi công ty, trái tim hắn càng nhói lên đau đớn. Bao nhiêu người đã nhìn thấy bộ dạng đau khổ của Dĩ Chân? Xảy ra chuyện như vậy thì Dĩ Chân phải sống tiếp thế nào đây? Cứ tưởng ôn thần như hắn rời đi rồi thì Dĩ Chân sẽ có một cuộc sống tốt hơn, chí ít cũng được an ổn mà sống, nào ngờ kết quả lại thế này.
“Ai bảo ông làm vậy?” Giọng nói của Chu Tư Viễn vô cùng dọa người.
“Chuyện… chuyện này không phải là anh…” Phó giám đốc ngập ngừng.
Chu Tư Viễn day mạnh trán. Trời ơi! Nhất định là tên tiểu quỷ Liên Hạnh kia gây ra! Cậu đã hại chết Dĩ Chân rồi biết không?!
“Bây giờ cậu ấy đang ở đâu?” Chu Tư Viễn vô lực hỏi.
“Chúng tôi không biết, lâu nay cũng không liên lạc với cậu ấy.”
Số điện thoại của một năm trước không còn liên lạc được nữa, ngôi nhà cũ cũng đã trở nên hoang vu từ lâu. Chu Tư Viễn đứng trước ngôi nhà cũ bỏ hoang của Lâm Dĩ Chân, cảm nhận sâu sắc bản thân đã vĩnh viễn đánh mất Dĩ Chân rồi. Chu Tư Viễn khẽ thở dài, bây giờ đi tìm Dĩ Chân thì có ích gì? Tìm được rồi thì phải đối mặt với anh thế nào đây? Cho dù ngay lúc này Lâm Dĩ Chân có đứng ở trước mặt hắn thì hắn cũng không biết nên nói gì với anh nữa.
“Tư Viễn! Cậu đừng có liều lĩnh bỏ đi một mình như vậy chứ, lỡ xảy ra chuyện gì nguy hiểm thì phải làm sao?!” Cuối cùng Bình An cũng tìm thấy Chu Tư Viễn đang đứng trong con hẻm, đôi mắt hắn đỏ hoe.
“Bình An, tôi mệt mỏi quá…”
Bình An thở dài một tiếng: “Lên xe đi.”
Chiếc xe nổ máy, cuốn theo bụi đất chạy về công ty.
Lâm Dĩ Chân không hiểu sao mình lại đến công ty của Chu Tư Viễn, anh chỉ nghĩ rằng mình có thể cảm nhận được một chút hình bóng của hắn ở nơi này. Mỗi lần nhớ lại khoảng thời gian lúc hai người cùng làm việc trong công ty, Dĩ Chân đều sẽ buông thả bản thân đắm chìm vào những hồi ức ấy. Dĩ Chân nhìn mặt trời, đã sắp trưa, trước đây mỗi ngày vào giờ này anh đều tìm cớ nói chuyện với hắn một chút rồi mời hắn cùng đi ăn trưa. Thỉnh thoảng A Viễn sẽ lái xe chở anh ra ngoài, gọi cho anh những món ăn ngon. Những lúc như vậy, Dĩ Chân chỉ thích ngắm nhìn khuôn mặt rạng rỡ của hắn, có khi đồ ăn còn chưa mang lên mà anh đã có cảm giác hơi say rồi…
Lúc này, một chiếc xe hơi dừng ở trước cửa lớn của công ty. Từ trên xe, một đôi nam nữ bước xuống.
“A… A Viễn?” Lâm Dĩ Chân gần như không dám tin vào mắt mình. Là anh ta sao? Là A Viễn ư? Anh ta… anh ta về nước rồi?
Cái ước hẹn ba năm ấy khiến Dĩ Chân tưởng rằng bản thân không còn cơ hội được nhìn thấy Chu Tư Viễn nữa, vậy mà giờ hắn lại xuất hiện ở trước mắt anh hệt như một kì tích.
Thấy Chu Tư Viễn và cô gái kia bước vào công ty, Dĩ Chân không nghĩ được gì nữa, vội vàng băng qua đường muốn theo họ vào trong, nhưng bảo vệ ở trước cửa ngăn anh lại: “Đây là chỗ cho cậu vào hả?”
Dĩ Chân bị câu nói này làm cho sững sờ, bèn cúi đầu nhìn lại chính mình. Quần áo anh đang mặc không hề tệ, nhưng bởi vì từ sáng sớm đã đi lục lọi thùng rác nên bây giờ cả người lộ rõ sự nhếch nhác bẩn thỉu, một tay cầm gậy còn tay kia thì cầm một cái túi to. Đây chính là Lâm Dĩ Chân của hiện tại.
Tìm anh ta để làm gì? Để cho anh ta cười nhạo ư? Để cho anh ta thấy anh ta đã hủy hoại một người thành công như thế nào sao? Dĩ Chân chán nản. Dù anh chắc chắn người đó là Chu Tư Viễn thì cũng có ích gì đâu? Anh ta và cô gái kia bước ra khỏi xe nghĩa là gì? Cô gái kia… Dĩ Chân cảm thấy lồng ngực mình đau nhói, đành chậm rãi xoay lưng rời đi.
Từ lúc Lâm Dĩ Chân nhìn thấy Chu Tư Viễn ở trước cửa công ty cũ, anh lại giống như người mất hồn. Buổi trưa về đến nhà, Dĩ Chân nói với mẹ rằng chiều nay anh muốn đi gặp một người bạn, rồi đi nấu một nồi nước nóng lớn, tắm rửa thật sạch.
Giống như đi gặp người yêu cũ vậy… Lâm Dĩ Chân thầm tự giễu. Người đàn ông ấy đã từng dùng những thủ đoạn đê tiện như vậy để đối xử với anh, nhưng kỳ lạ là tại sao anh vẫn còn nhớ nhung đến hắn.
“Nhân cách, danh dự của mình đã mất hết rồi. Mình phải hận anh ta, đến chết cũng không tha thứ cho anh ta!”
Vậy mà trớ trêu thay, mặc dù Dĩ Chân hận hắn đến mức không cách nào tha thứ được, nhưng bản thân anh vẫn muốn gặp lại hắn một lần. Cảm giác sinh mệnh đang từng chút chảy trôi nói cho Dĩ Chân biết, nếu như lần này không đi, chỉ sợ kiếp này sẽ không còn được nhìn thấy hắn nữa.
Dĩ Chân đi tới nhà của Chu Tư Viễn, ngồi ở trên bậc thềm trước cửa chờ đợi. Đợi hết cả buổi chiều, đến lúc bầu trời tối đen, anh mới đứng dậy đi một vòng. Thắt lưng và dạ dày đều rất đau, Dĩ Chân đành tựa vào vách tường nghỉ một chút.
Đúng lúc này, tiếng động cơ vọng đến. Xe của A Viễn từ từ tiến vào, dừng ở trước cửa nhà.
A Viễn, và cả cô gái kia.
Sắc mặt Dĩ Chân chợt trở nên trắng bệch.
Đúng rồi, nhất định là như vậy. Đã trễ thế này rồi, đêm nay cô ấy sẽ ở lại đây.
Bình An lấy chìa khóa mở cửa vào nhà, Chu Tư Viễn thì trở vào xe lấy mấy hộp đồ ăn. Khi hắn ngẩng đầu lên, Dĩ Chân đã đứng ở trước mặt hắn.
“Em… Dĩ… Chân?” Chu Tư Viễn gần như không dám tin vào hai mắt mình. Lâm Dĩ Chân đang đứng ở trước mặt hắn, làn da trắng bệch như tờ, trong đôi mắt anh ngập tràn uất ức phẫn hận, lẫn vào đó là một tia thâm tình đậm sâu.
Sao Dĩ Chân lại gầy đến mức này… dường như một cơn gió cũng có thể thổi ngã cậu ấy. Sắc mặt của cậu ấy sao lại kém đến vậy, kém đến mức… giống như một người chết…
“Chu Tư Viễn, anh đã về…” Giọng nói của Dĩ Chân khiến Chu Tư Viễn chợt run lên.
“Đúng… đúng vậy. Anh… anh vừa về.” Gặp lại nhau quá bất ngờ khiến Chu Tư Viễn không biết phải phản ứng làm sao.
“Không phải anh… còn có thù phải báo sao? Nếu anh muốn trả thù thì nhanh tới tìm em đi, chậm thì sẽ không trả được thù đâu…”
“Em… em biết hết rồi…” Chu Tư Viễn lạnh cả người.
“Phải. Em đã biết.”
“Tư Viễn, sao cậu…” Bình An thấy Chu Tư Viễn vẫn chưa vào nhà thì hơi lo lắng, vừa thò người ra thì bất ngờ nhìn thấy Dĩ Chân. Đó chính là Lâm Dĩ Chân? Người làm cho Chu Tư Viễn yêu thương sâu đậm chính là người đó ư?
Trông thấy Bình An, trái tim chất chồng vết thương của Dĩ Chân lại rỉ máu. Vội vàng như vậy ư? Anh ta không có gì tốt đẹp đâu, cẩn thận nếu không anh ta lại tìm người tới… Cảm xúc này vừa mới nhen lên, Dĩ Chân tự dưng cảm thấy bản thân mình thật nực cười. Một người đàn ông đang lâm trọng bệnh đi gặp người đàn ông đã làm tổn thương mình sâu sắc, rồi còn ghen nữa. Trên mặt anh hiện lên một nụ cười tuyệt vọng.
Nhìn thấy nụ cười của Dĩ Chân, lồng ngực của Chu Tư Viễn như bị một con dao rạch nát. Hắn rất muốn ôm anh vào lòng không bao giờ buông tay ra nữa, nhưng nghĩ tới tình trạng hiện tại của mình, trái tim hắn bỗng lạnh đi. Chu Tư Viễn lạnh lùng nói: “Em… tìm anh, có chuyện gì không?”
“Anh… kết hôn rồi?” Sau khi trông thấy Bình An, cuối cùng Dĩ Chân vẫn không kiềm được mà đau lòng hỏi.
Nếu hắn trả lời không phải, vậy thì bảo bối của hắn sẽ còn ôm ấp hi vọng. Chu Tư Viễn gật đầu: “Sắp rồi.”
Trái tim Dĩ Chân đau như muốn vỡ nát, anh biết mình đã hết thật rồi. Dĩ Chân xoa xoa ngực mình, đè nén máu tươi đang dợn lên. Anh nở nụ cười tươi như hoa: “Chu Tư Viễn, hôm nay em tới tìm anh là muốn biết năm đó tại sao anh lại hại em như vậy, nhưng mà bây giờ em không muốn biết nữa. Em đi đây, chúc hai người hạnh phúc.”
Dĩ Chân vừa quay lưng bước đi, máu liền trào ra khỏi miệng. Anh lấy tay chùi thật sạch.
Chu Tư Viễn có thể cảm nhận được, có lẽ cái cơ thể này của hắn sẽ không trụ được tới một năm. Cho dù lúc này hắn gọi Dĩ Chân trở về, cho dù mọi chuyện có diễn ra tốt đẹp thì đến lúc hắn ra đi, bảo bối của hắn sẽ đau đớn vô cùng. Đau dài không bằng đau ngắn. Tuy rằng hắn muốn chết ở trong lòng người mình yêu, nhưng… như vậy sẽ lấy mạng Dĩ Chân mất.
Em đi đi, Dĩ Chân! Hãy tiếp tục sống cuộc sống của em thật tốt, tìm một người thật lòng yêu thương em mà sống thật tốt nhé!
Ông trời đối đãi với tôi cũng không tệ, để cho tôi được gặp lại cậu ấy một lần cuối cùng.
Về đến nhà, Lâm Dĩ Chân đổ bệnh.
Bao lâu nay anh vẫn luôn ôm ấp một niềm tin mơ hồ, đó là bản thân có thể gặp lại A Viễn. Dẫu cho từ tận sâu đáy lòng anh vẫn hận hắn khôn nguôi, nhưng đó chẳng qua chỉ là cảm thấy hắn có lỗi với mình, thật không ngờ ngay cả một tia hổ thẹn hắn cũng không có, còn dửng dưng sắp kết hôn.
Thổ huyết, hôn mê… Sinh mệnh của Dĩ Chân dần dần lụi tàn.
Tiếng khóc thút thít của mẹ Lôi cũng không cách nào giữ lại mạng sống cho Dĩ Chân. Dĩ Chân nắm lấy tay mẹ Lôi, tiếc nuối nói: “Mẹ, con xin lỗi. Lần này, mẹ không giữ được con rồi…”
“Từ giờ đừng tới tìm tôi nữa.”
Câu nói sắc nhọn giống như lưỡi dao đâm thẳng vào trái tim của Lâm Dĩ Chân, anh ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt lạnh lùng vô cảm kia mà không sao tin được. Trong tai như có hàng vạn con ong đang khuấy động, Dĩ Chân bỗng cảm giác bản thân mình không nghe thấy gì nữa.
Nhìn cánh cửa kia đang từ từ khép lại, Dĩ Chân thật sự không cam lòng: “A Viễn, anh hãy nghe em nói…” Dĩ Chân nhào tới, nhưng cánh cửa vẫn nặng nề đóng lại.
“A!” Anh ôm lấy tay mình, đầu ngón tay bị cửa kẹp đến trắng bệch, nhanh chóng tụ lại thành một mảng máu bầm.
Lâm Dĩ Chân ngơ ngẩn nhìn móng tay mình đang ứ máu, lẩm bẩm: “Anh nhất định phải tuyệt tình như vậy sao…”
Dĩ Chân khóc từ trong mơ đến khi tỉnh lại. Cơn ác mộng khiến cả người anh túa ra mồ hôi lạnh, nước mắt càng không ngừng trào ra lăn dài trên gò má. Hắn thật tuyệt tình, ngay cả một chút an ủi cuối cùng cũng không muốn cho anh. Dạ dày đau đớn khiến Dĩ Chân phải nằm cuộn người, tư thế giống như một hài nhi đang ngủ trong bụng mẹ.
“A Viễn… Em yêu anh…” Dĩ Chân khẽ khàng nói. Anh cảm thấy bản thân mình thật ti tiện, đến thời khắc này rồi mà vẫn còn nhớ tới hắn. Có điều, Dĩ Chân tha thứ cho mình, bởi vì anh cảm giác mình sắp đi đến ranh giới rồi. Kết cục của cuộc sống ngắn ngủi này chỉ là hai bàn tay trắng mà thôi. Anh đau lòng thầm nghĩ: Mình sẽ nuông chiều bản thân thêm một lần nữa, cố lấy chút dũng khí cuối cùng mà làm chuyện muốn làm.
“Từ giờ đừng tới tìm tôi nữa.” Chu Tư Viễn cố nén trái tim đang rỉ máu, lạnh lùng nói.
Dĩ Chân vẫn chưa bỏ cuộc nhào lên: “A Viễn, anh hãy nghe em nói…”
Thế nhưng Chu Tư Viễn vẫn đóng sầm cửa lại.
“A!”
Cách khe cửa, hắn nhìn thấy Dĩ Chân đang ôm đầu ngón tay bị cửa kẹp đến trắng bệch. Khuôn mặt Dĩ Chân vô cùng buồn bã, anh lẩm bẩm: “Anh nhất định phải tuyệt tình như vậy sao…”
“Dĩ Chân!” Chu Tư Viễn thình lình bật dậy từ trên giường. Trong bóng tối, hắn giơ tay ôm chặt đầu mình.
Tạì sao? Tại sao lại khó buông bỏ cậu ấy đến vậy? Cậu ấy là hung thủ đã sát hại mẹ mình kia mà! Sự lên án của lương tâm cùng nỗi thống khổ của ái tình khiến Chu Tư Viễn bị giằng xé trong đau đớn, hắn có cảm giác bản thân mình sắp sụp đổ rồi.
“Tư Viễn, cậu có sao không?” Bên ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa của Bình An.
“Tôi… không sao.”
“Cậu hãy tự bảo trọng, nếu cậu có thể dũng cảm yêu thì sẽ không phải làm khổ bản thân mình nữa.”
Ha ha, Chu Tư Viễn khẽ nở nụ cười. Dũng cảm yêu, nếu tôi làm được thì sao tôi còn ra nông nỗi này? Tôi và Lâm Dĩ Chân vốn đã định trước là yêu không được hận không thể, vậy mà cuối cùng lại rơi vào vòng yêu hận quá sâu. Đã không còn đường lui nữa rồi, không ai có thể quay về lúc ban đầu được nữa.
“Tư Viễn, nếu cậu thật sự không thể cho người ấy hạnh phúc, vậy thì hai người đừng hành hạ nhau như vậy nữa. Hãy buông tay đi.”
Một câu buông tay khiến Chu Tư Viễn không ngừng rơi lệ, hắn nghĩ mình thật sự phải mất đi Lâm Dĩ Chân vĩnh viễn. Có lẽ đã đến lúc buông tay thật rồi.
Lâm Dĩ Chân hôn mê rất lâu mới tỉnh lại. Anh cảm thấy thân thể mình nhẹ hẫng như muốn bay đi, đầu óc cũng khoan khoái hơn hẳn. Mẹ Lôi luôn ở bên cạnh trông chừng Dĩ Chân, nắm lấy tay anh thật chặt.
“Mẹ, mẹ giúp con lau người một chút đi.”
Mẹ Lôi cố nén nước mắt đi bê một chậu nước ấm tới, sau đó nhẹ nhàng cởi quần áo Dĩ Chân ra, nước mắt lại nhỏ xuống thân thể trắng bệch của anh.
“Mẹ, con rất xấu đúng không…” Dĩ Chân khẽ cười.
“Tiểu Đình của mẹ xinh đẹp nhất…” Mẹ Lôi nói xong thì dùng khăn lông nhẹ nhàng lau người cho Dĩ Chân.
Dĩ Chân nhắm mắt lại, khăn ấm mang đến cho anh cảm giác dễ chịu trong phút chốc, anh khẽ thở ra một hơi.
“Mẹ, con muốn mặc bộ quần áo kia.” Dĩ Chân vươn tay chỉ vào bộ lễ phục màu trắng trong tủ.
Trong lòng mẹ Lôi như bị dao xoắn vào, bà mở tủ lấy bộ lễ phục kia ra.
Thân thể Dĩ Chân đã khá suy yếu, anh phải nhờ sự giúp đỡ của mẹ Lôi mới mặc xong lễ phục. Dĩ Chân mặc rất kỹ, còn cẩn thận vuốt phẳng nếp nhăn ở cổ áo và ống tay áo.
“Mẹ, mẹ thấy con mặc có đẹp không?” Dĩ Chân hơi làm nũng hỏi.
Mẹ Lôi biết ý nghĩa của bộ lễ phục này, đành chua xót gật đầu: “Đẹp lắm…”
Dĩ Chân nói: “Mẹ, mẹ lấy giùm con cái gương được không? Con muốn nhìn một chút.”
Mẹ Lôi lấy gương đặt vào tay Dĩ Chân. Anh gần như không bắt được, phải cố cầm chắc cái gương bằng hai tay, tỉ mỉ ngắm nhìn chính mình.
“Mặt mũi sao mà nhợt nhạt quá…” Dĩ Chân xoa xoa mặt mình, vỗ vỗ hai cái, khuôn mặt ửng lên nét hồng hào khiến anh hài lòng mỉm cười.
Thấy đôi môi mình xám xịt, Dĩ Chân cố cắn một chút. Lúc màu hồng nhạt trở lại trên môi, anh mới ngẩng đầu lên nhìn mẹ Lôi: “Mẹ ơi, con… sắp đi rồi.”
Nước mắt của mẹ Lôi đã chảy đầy mặt, Dĩ Chân chùi nước mắt cho bà: “Con… con rất muốn gặp anh ấy một lần nữa…”
Mẹ Lôi kéo dây điện thoại tới, cầm ống nghe đưa đến tay Dĩ Chân. Dĩ Chân nở nụ cười vui vẻ như nhận được sự khích lệ. Anh vươn ngón tay run run nhấn xuống số điện thoại không thể quen thuộc hơn, nhưng điều khiến anh an tâm hơn chính là, điện thoại có thể kết nối.
“A lô?”
Giọng nói thân quen của Chu Tư Viễn truyền vào tai Dĩ Chân, khiến bàn tay anh chợt run rẩy.
“A… A Viễn, em… là Dĩ Chân.” Chu Tư Viễn siết chặt ống nghe. Là Dĩ Chân sao? Cậu ấy vẫn chưa quên được mình ư? Giọng nói của cậu ấy sao lại suy yếu như vậy, có phải cậu ấy đang khóc không? Chu Tư Viễn thật muốn vượt qua sóng điện thoại để ôm bảo bối mình yêu vô cùng sâu đậm này khảm sâu vào tận xương tủy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT