"Thật sao?" Bùi phu nhân nghe Diệp Kết Mạn nói xong, bà rũ mắt xuống, mặt không biểu tình, bình tĩnh nói. "Ngươi nói tất cả đều là âm mưu của Kỷ gia, mà người hạ độc trong son, là Húc nhi?"
Trong nháy mắt đó, Diệp Kết Mạn bắt gặp Bùi phu nhân vẫn luôn cứng rắn như sắt chợt hiện vẻ chán nản. Một lúc lâu, không ai nói gì.
Diệp Kết Mạn không đả động gì đến Kỷ Tây Vũ - vì có nói cũng không ai tin - cũng không dám nói cụ thể, mà chỉ nói là mình vô tình nghe được Bùi Nghiêu Húc có liên quan trong chuyện này, tuy không biết thật giả nhưng rốt cục vẫn nghĩ là nên báo cho phu nhân biết. Diệp Kết Mạn biết Bùi phu nhân sẽ không hoàn toàn tin mình, nhưng bà ta thông minh, nàng chỉ cần tiết lộ mấu chốt cho đối phương là được rồi.
"Ngươi có biết ai nói không?"
"Đó là buổi tối, đối phương nói rất khẽ, Kết Mạn nghe không được rõ; mà cũng nhìn không rõ. Khi giật mình phát hiện thì đối phương đã đi xa."
Khi nói chuyện, Diệp Kết Mạn có thể cảm thấy Bùi phu nhân nghi ngờ nhìn mình.
"Được. Nếu là sự thật thì ngươi coi như là đại ân của chúng ta, Bùi gia sẽ không bạc đãi ngươi."
"Không dám, " Diệp Kết Mạn cúi người. "Sự tình trọng đại, Kết Mạn không dám nói cùng ai. Hiện đã báo cho phu nhân, coi như là đã trải được lòng. Ngược lại, thưa phu nhân, người cần phải bảo trọng thân thể."
"Ngươi hãy coi như không biết chuyện này; ta sẽ xử lý."
"Ta sẽ phái nha hoàn mới qua viện của ngươi, nhiều ngày nay nhiều việc rối rắm, ngươi cho người dọn lại nơi đó đi. Một đường mệt nhọc, ngươi hãy về nghỉ ngơi trước."
"Vâng."
Diệp Kết Mạn thở phào. Trước khi rời, nàng giương mắt nhìn Bùi phu nhân ngồi trên giường, thấy bà ta đã lấy lại vẻ trang nghiêm kiên nghị như khi mới gặp.
Khi Diệp Kết Mạn bước ra cửa, mặt trời đã lặn.
Không biết Kỷ Tây Vũ như thế nào rồi.
~~~
Kỷ phủ.
"Kỷ Tiểu Nhiễm, mày đừng quá phận!"
Giọng hùng hậu và khàn khàn, Kỷ thế nam ngồi nghiêm chỉnh, tức giận nhìn Kỷ Tiểu Nhiễm đứng ở trước mắt.
Kỷ Tiểu Nhiễm cười lạnh, không nói gì.
Từ khi bị mang về Kỷ phủ, Kỷ Tiểu Nhiễm bị nhốt tại viện của mình, có hộ vệ trông chừng cho đến khi Kỷ Thế Nam trở về từ tang lễ. Trong phòng bây giờ chỉ có hai người, hiển nhiên Kỷ Thế Nam không muốn người khác nghe bọn họ nói chuyện.
"Kỷ lão gia muốn tự tay chôn luôn đứa con gái còn lại của mình sao?" Kỷ Tiểu Nhiễm nói.
Vì quá mức thân thuộc nên sự công kích đạt sát thương rất lớn. Không khí trong phòng là giương cung bạt kiếm.
Kỷ Thế Nam miễn cưỡng đè ép lửa giận, nói:
"Tao không biết mày rốt cuộc nghe ai nói nhưng chuyện Vũ Nhi không phải chỉ có một mình mày buồn. Tao sẽ dùng phương thức của tao đòi lại công bằng cho nó."
"Phương thức của ông? Công bằng?"
"Cốt khí của mày ở đâu? Mày đã đoạn tuyệt với Kỷ gia tao rồi thì mày không có tư cách để hỏi."
"Ông nghĩ tôi tới đây để hỏi đó hả?" Ánh mắt Kỷ Tiểu Nhiễm sắc bén. "Nếu không phải bởi vì ông, Ngũ muội làm sao có nhiều địch nhân như vậy? Thậm chí là chính thân nhân diệt trừ nhau! Cả đời muội ấy làm việc vì ông ông bảo hộ được muội ấy? Bây giờ ngay cả nói ông cũng cấm? Kỷ phủ này như thế nào ông rõ ràng nhất mà. Kỷ phu nhân? Hay Kỷ thiếu gia? Tôi thấy tất cả đều không thoát khỏi liên quan! Lần này tôi tới bất quá chỉ là muốn nhìn một chút xem Kỷ Thế Nam ông còn có lương tâm hay không. Gián tiếp giết chết con gái của mình rồi bây giờ lại muốn giết luôn tôi?"
Rầm! Gió thổi mở bung cửa sổ, quần áo hai người bay bay. Lạnh.
Kỷ Thế Nam giận dữ, tới lời cuối cùng của Kỷ Tiểu Nhiễm thì bỗng chán chường. Khóe môi hắn khẽ run, không nói gì.
Kỷ Tiểu Nhiễm hít sâu. "Tôi chỉ hỏi ông một lần này. Tại sao Ngũ muội chết?"
"Tất nhiên ông có thể giữ bí mật cho tới khi xuống mồ. Nhưng nếu đã ông không nói - dầu thế nào thì ông cũng biết tánh tôi - tôi sẽ tự mình điều tra."
Trong phòng nhất thời yên lặng.
"Ha ha, tốt. Kỷ Thế Nam." Kỷ Tiểu Nhiễm nhìn Kỷ Thế Nam một mực giữ im lặng. "Nếu bởi vì điều tra việc này mà chết thì sẽ có người thay tôi nhặt xác. Tôi tuyệt đối sẽ không nhập vào mộ phần Kỷ gia các người."
"Đứng lại!" Kỷ Thế Nam ngẩng đầu, "Mày điên rồi ư?" Bất chợt phát giác tâm tình của mình không khống chế được, Kỷ Thế Nam nhíu mày. "Mày không phải bỏ đi cùng thằng kia sao, mày không phải luôn mồm bảo rằng là đi tìm hạnh phúc của chính mình sao? Cớ gì còn trở về lấy mạng mình ra đùa?"
Nghe vậy, Kỷ Tiểu Nhiễm bàng hoàng, không đáp.
"Thằng đó đâu? Không về cùng mày à?" Kỷ Thế Nam cau mày hỏi.
"Ông không cần phải xen vào." Kỷ Tiểu Nhiễm quay đầu đi ra cửa.
"Nó bỏ mày rồi phải không?" Giọng tuy nhẹ nhưng lại có vẻ tức giận.
Kỷ Tiểu Nhiễm vừa chạm được then cửa, "Ông im đi!" nàng quay đầu lại nhìn Kỷ Thế Nam, "Chuyện của tôi ông không cần quan tâm."
"Là mày cố chấp muốn thoát ly Kỷ phủ, thoát ly Tô Châu mà bây giờ thì sao? Còn không phải cô độc một mình?"
"Có thể thấy quyết định của mày ngu xuẩn bao nhiêu."
Kỷ Tiểu Nhiễm nở nụ cười, tiếng cười hơi khàn khiến Kỷ Thế Nam nao nao.
"Ha ha ha, Kỷ Thế Nam, nhiều năm như vậy mà ông vẫn tự cho mình là đúng." Kỷ Tiểu Nhiễm ngừng cười. "Tôi nói cho ông biết. Hắn đã chết rồi! Hắn chết một năm sau đó vì chính ông phái người đả thương hắn, khiến hắn bệnh cũ tái phát mà chết! Cho nên, cái mạng này tôi không cần từ lâu rồi!" Kỷ Tiểu Nhiễm quay đầu về, mặt hướng về cửa và thấp giọng nói: "Và ta đã thề rằng đời này không quay về Tô Châu."
Kỷ Tiểu Nhiễm mở cửa cất bước đi ra ngoài. Gió lùa vào cửa sổ, trời đã tối, trong phòng chỉ còn Kỷ Thế Nam, y bào hắn bay bay theo gió. Cả người hắn cứng ngắc. Từ nãy giờ hắn vẫn luôn nắm chặt nắm đấm của mình. Nhìn cửa đóng kín một lúc lâu hắn nhắm mắt, cả người như tan hết khí lực mà oặt người tựa lưng vào ghế. Và hắn đã nhìn không thấy gần cửa sổ có một người đang đứng, lẳng lặng nhìn hắn, mặt không chút thay đổi.
Là Kỷ Tây Vũ.
Một lúc lâu, Kỷ Tây Vũ dời mắt, không quay đầu lại mà đi xuyên qua cửa sổ và biến mất trong đêm.
~~~
"Căn phòng này sao lại lạnh quá vậy nhỉ." Nha hoàn dọn dẹp phàn nàn nói. "Ta thấy nó u ám kiểu gì ấy."
"Im im im... đừng nói nữa. Ta nhát gan, ngươi đừng có làm ta sợ."
"Tang lễ xong, tân khách cũng rời đi rồi, chúng ta cuối cùng cũng được rảnh hơn."
"Nghe nói phòng này là Tứ thiếu phu nhân Bùi gia ở." Nha hoàn kia lại hạ giọng, "Ngươi nói phòng này lạnh như vậy, có phải là vì Tứ thiếu gia Bùi gia..."
"Ngươi đừng có nói nữa!!! Khz... Thôi bỏ đi, chúng ta vẫn là dọn cho nhanh rồi mau rời đi."
Vừa dứt tiếng, cửa bỗng bị gió thổi mở bung ra. Rầm! Động tĩnh làm hai nha hoàn giật mình. Nha hoàn kia vốn muốn hù dọa thêm cũng thấy lạnh sống lưng, nàng ta nhìn ngoài cửa thấy không có gì, nàng không dám ở lâu vội lôi kéo nha hoàn còn lại rời đi.
Khi đi ngang qua cửa, hai nha hoàn đều sởn gai ốc và cảm thấy có ai đang nhìn bọn bọ.
Cửa phòng đóng lại, Kỷ Tây Vũ nghiêm mặt mà nhìn căn phòng. Sau đó, nàng chậm rãi đi đến giường - nó đã được đổi đệm chăn mới - Kỷ Tây Vũ khẽ hoảng hốt, nàng mắt rũ xuống, không biết đang suy nghĩ gì. Cứ như thế không biết qua bao lâu, Kỷ Tây Vũ mới trầm mặc đi ra ngoài.
Đêm. Không ai nhìn thấy được Kỷ Tây Vũ. Nếu có ai lỡ đụng phải nàng thì cũng chỉ rùng mình nhưng họ cũng chỉ nói xuân ý se lạnh rồi siết chặt áo mình và tiếp tục hành tẩu. Kỷ Tây Vũ đang đi đến sân viện của mình, song còn chưa đến nơi nàng đã nghe được tiếng huyên náo. Nàng ngẩng đầu nhìn thấy ở đó đèn đuốc sáng trưng và có tiếng kêu sợ hãi cùng tiếng bước chân lộn xộn. Kỷ Tây Vũ cúi đầu thở dài. Rồi nàng xuyên qua đám người, đi đến phòng Trữ Tâm.
Trong phòng, ánh nến nhàn nhạt, Kỷ Tiểu Nhiễm thì đứng, vài hạ nhân thì run run mà quỳ dưới đất, trên giường thì nằm một người. Kỷ Tây Vũ không nhìn tới những người đang quỳ mà lập tức đi đến bên giường cúi mắt nhìn khuôn mặt kiên nghị loang lổ máu, mắt vĩnh viễn nhắm nghiền, khóe môi nhếch lên lộ vẻ quật cường và không cam lòng, quần áo tả tơi vết kiếm và máu nhuộm đẫm cả giường. Đối với cái chết của Trữ Tâm, Kỷ Tây Vũ cũng không thấy ngoài ý muốn. Hoặc là nói, tất cả không thể lảng tránh được nữa kể từ khi Kỷ Tiểu Nhiễm trở về. Kỷ Tiểu Nhiễm thì bọn chúng không dám hành động thiếu suy nghĩ, và chúng cũng còn muốn nhìn xem phản ứng của Kỷ Thế Nam như thế nào. Nhưng Trữ Tâm thì khác, sự tồn tại của nàng là một vấn đề, một khi nàng liên hợp với Kỷ Tiểu Nhiễm nguy cơ liền tạo thành, và bọn chúng chỉ phải giệt trừ nàng nhanh chóng. Suy cho cùng, chẳng ai dám coi khinh Kỷ Tiểu Nhiễm; và cũng không ai biết nàng ấy sẽ làm được điều gì. Mà giết người diệt khẩu đã chứng minh rằng ai đó bất an. Kỷ Tây Vũ cúi người quẹt giọt máu trên mắt Trữ Tâm, thấy nó vẫn còn ấm, nàng xác định người chết không được bao lâu. Rồi Kỷ Tây Vũ bình tĩnh quay đầu nhìn Kỷ Tiểu Nhiễm.
"Ta hỏi lại một lần nữa, động tĩnh lớn như vậy mà các ngươi không một ai nghe được?" Kỷ Tiểu Nhiễm lạnh giọng nói, mắt như dao mà nhìn đám hộ vệ.
"Tiểu nhân... Chúng tiểu nhân thật sự không biết."
"Không biết?"
Kỷ Tiểu Nhiễm lãnh khốc, bất thình lình xoay người rút đao ra của người hộ vệ gần nhất đặt lên tai đối phương.
"Trong phòng đánh nhau rõ ràng như vậy mà nếu ngươi đã không nghe được thì lổ tai này của ngươi dùng để làm gì?"
"Tiểu-tiểu thư tha mạng! Tiểu nhân thật sự... A!!!"
Máu tai chảy ra, nhỏ giọt chồng lên vết máu đã khô dưới đất. Người hộ vệ bưng kín tai mình mà lăn lộn...
Kỷ Tiểu Nhiễm không chớp mắt mà đặt đao còn rướm máu lên tai người hộ vệ tiếp theo.
"Ngươi thế nào?" Nàng nói.
Người hộ vệ này chỉ biết run và run, và hạ bộ hắn ướt đẫm. Hắn há miệng thở dốc, lại phát không ra tiếng. Tai hắn cảm nhận được hơi lạnh từ cây đao tỏa ra, và từ từ sau đó, sự đau đớn truyền đến, máu theo mặt chảy xuống; mặt hắn không còn chút máu. Nếu hắn nói sai một câu, tai hắn liền chia lìa!
"Không-không dám, không dám giấu tiểu thư... Chúng tiểu... tiểu nhân vừa rồi..." Hắn khóc nức nở, "Bị tìm đi uống rượu! Tuy rằng nghe được một ít, một ít động tĩnh, nhưng, nhưng tưởng rằng các huynh đệ đang... luyện kiếm... Tiểu thư tha mạng, tiểu thư tha mạng..."
Kỷ Tiểu Nhiễm nhướn mày, "Với ai?"
"Dạ, là.."
"Ta còn tưởng rằng phát sinh chuyện gì."
Kỷ Xuyên đi vào, bệ nghễ nhìn đống hỗn độn trong phòng rồi mới nhìn cây đao trên tay Kỷ Tiểu Nhiễm. Hắn cũng không ngăn cản.
"Ha, không phải ngươi đã thoát ly Kỷ gia hay sao? Mà bây giờ ngươi đang làm gì với hạ nhân Kỷ gia ta vậy?" Kỷ Xuyên ngoài cười nhưng trong không cười nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT