Kỷ Tây Vũ không nhúc nhích đứng ở cạnh bàn, cúi mắt nhìn Thư nhi tĩnh tọa cách đó không xa.
Thư nhi cũng không mong đợi được đáp án gì, nàng trầm mặc một lúc mới thấp giọng lẩm bẩm: "Ma quỷ lộng hành à...". và nàng bình tĩnh, chứ không có sợ sệt như An nhi. Thư nhi nhìn lại cái bàn, tỉ mỉ xem lại chữ. Một lát sau, mắt Thư nhi nhoáng lên và nàng đứng phắt dậy. Nàng lảo đảo, song đã đỡ được cạnh bàn. Rồi nàng lại nhìn chữ rồi nàng lại nhăn mày. Một lúc sau, nước từ từ bốc hơi, Thư nhi thở dài rồi lau nó đi. Nàng không nói gì, giống như chẳng có gì xảy ra, và rồi nàng lảo đảo đi ra cửa.
Nhưng, mí mắt Kỷ Tây Vũ thì giật giật.
~~~
Bên đây, An nhi thấp thỏm chạy trong đêm tối, đến phòng Diệp Kết Mạn. An nhi nhát gan, cảnh tượng vừa rồi đã làm nàng sợ tới mức hô hấp muốn đình chỉ, nhưng nghe lời Thư nhi, nàng hết sức lo lắng cho Diệp Kết Mạn. Và như thế, An nhi chỉ dừng trước cửa chốc lát rồi lấy dũng khí đẩy cửa vào.
Trong phòng, ánh nến leo lét, An nhi đã bớt sợ, nàng bước nhanh đi đến giường, khi nhìn thấy Diệp Kết Mạn đã hôn mê, An nhi hít một hơi lạnh.
"Thiếu phu nhân!" An nhi thốt lên.
An nhi chạm mặt Diệp Kết Mạn chỉ thấy lạnh; và mặt mày Diệp Kết Mạn còn nhăn nhó, tái nhợt, không động tĩnh. An nhi biến sắc, nhớ lời Thư nhi dặn, nàng bất chấp mọi chuyện nhấc chân đi tìm Bùi Nghiêu Viễn.
~~~
"Cút!!"
Xoảng!
"Phu nhân bớt giận."
Mấy nha hoàn thấp thỏm cúi đầu. Lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy phu nhân thất thố, tất cả đều luống cuống, không biết làm thế nào cho phải.
Kỷ phu nhân tức giận tột độ: Vì hôn mê đến ban đêm mới tỉnh lại, khi biết được chuyện gì đã xảy ra từ người thị nữ, sắc mặt bà trở nên cực kém.
Mặc kệ ai làm, mục đích đã rõ là nhằm vào ta! Nếu không kịp thời thì ta đã táng thân nơi biển lửa! Một Kỷ phủ to như vậy mà để bị phóng hỏa đốt cháy nhà chính ư!! Kỷ phu nhân căm hận nghĩ.
Lúc này, có tiếng cước bộ truyền đến.
"Các ngươi lui xuống đi." Kỷ Thế Nam nói.
"Vâng, thưa lão gia." Được đại xá, mấy nha hoàn lui ra ngoài.
Kỷ phu nhân ngẩng đầu nhìn Kỷ Thế Nam, lửa giận chưa hết nhưng ngại thân phận nên không phát tác mà phải nén xuống.
"Bà khỏe chưa?" Kỷ Thế Nam đi đến bàn rót nước, lời nói bình tĩnh, đưa nước cho Kỷ phu nhân ở trên giường.
"Nhiều chuyện như vậy sao có thể khỏe?" Kỷ phu nhân tiếp nhận chén nước, và lời tuy nói thế nhưng cũng đã hòa hoãn hơn.
"Rồi chờ ngày mai truyền khắp Tô Châu để bị chê cười." Bà nén giận nói.
"Mặc kệ bọn họ đi. Qua khoảng thời gian này mọi chuyện sẽ ổn. Mấy ngày này, bà phải bảo trọng thân thể."
"Nhưng cũng phải làm ra cho rõ ràng chứ, " Kỷ phu nhân nhíu mày, "đường đường là phu nhân Kỷ gia mà bị đồn đãi như thế, tôi còn mặt mũi nào?"
Dứt lời, Kỷ phu nhân kinh ngạc khi thấy Kỷ Thế Nam thâm thúy nhìn mình. Bất quá áp lực từ ánh mắt đó tan đi rất nhanh.
"Kỷ Bá đã đi thăm dò, xem ai đang giở trò với chúng ta." Kỷ Thế Nam nói.
"Đúng! Nhất định phải tìm ra. Tôi sẽ không tha cho hắn!"
"Có điều, tôi không hiểu. Bọn chúng có dụng ý gì? Vì sao lại một mực đối nghịch với tôi?"
Kỷ phu nhân dùng khóe mắt nhìn Kỷ Thế Nam, thấy thần sắc hắn không thay đổi thì ai thán.
"Mất đi Vũ Nhi, tôi đau đớn không thôi. Vậy mà bọn chúng còn lợi dụng Vũ Nhi đối phó tôi; ý gì đây chứ?" Bà nói.
Kỷ Thế Nam trầm ngâm một hồi.
"Ta sẽ lấy lại công bằng cho bà." Kỷ Thế Nam nói.
"Lão gia, " Kỷ phu nhân nhẹ nhàng tựa vào cánh tay Kỷ Thế Nam, "tôi không gạt ông. Tôi cảm thấy việc này là do người nhà làm. Chữ trên tường cực kỳ giống bút tích Vũ Nhi. Nhất định là người thân cận nàng cố ý viết."
Kỷ Thế Nam đảo mắt qua nhìn khuôn mặt có vẻ đau khổ và chua sót của Kỷ phu nhân.
"Bà nghĩ là ai làm?" Kỷ Thế Nam hỏi.
Kỷ phu nhân mím môi.
"Nghĩ sao thì nói như thế." Kỷ Thế Nam nhìn ra đối phương muốn nói lại thôi. Rồi hắn giúp bà ta đắp chăn.
Kỷ phu nhân im lặng. Cuối cùng là lắc đầu, không nói tiếp.
"Tôi nghe nói Trữ hộ vệ bị ông mang đi rồi?" Kỷ phu nhân nói.
Bà biết có chút chuyện, chỉ cần nhắc tới là đủ rồi. Điều mà bà phải làm bây giờ chính là châm lửa. Tuy rằng tình trạng bà hiện không xong nhưng nếu biết dĩ gia lợi dụng, cũng không phải là không có đường sống. Việc này mặc kệ ai làm, bà chỉ cần một mực chỉ ra hung thủ là được. Mà hung thủ... Kỷ phu nhân khẽ nhếch môi.
Kỷ Thế Nam cũng không hỏi nữa mà là gật đầu.
"Có hỏi ra được gì không?" Kỷ phu nhân lo lắng hỏi. "Ngày mai là Vũ Nhi hạ táng rồi, thi thể..." Nói đến đây, khóe mắt bà thoáng nhìn Kỷ Thế Nam, biết là không có thu hoạch gì thì thở dài.
"Tìm hết rồi sao?" Kỷ phu nhân nói.
"Ừ." Kỷ Thế Nam thấp giọng nói. "Kỷ Bá đã lật tung Kỷ phủ. Phòng tân khách cũng không ngoại lệ. Nó giống như là biến mất đi vậy." Kỷ Thế Nam nhíu mày. "Ngoài linh đường nhiều người canh như thế, ta lại phong tỏa Kỷ phủ nhanh, chắc chắn sẽ không có khả năng đem thi thể ra ngoài. Về phần Trữ Tâm..."
Kỷ Thế Nam không tiếp tục nói nữa, song mi gian ẩn ẩn tức giận.
E là Trữ Tâm cho dù chết cũng không nói rồi, bà nghĩ.
"Xác định là nàng làm sao? Có thể có người khác hay không?"
"Điểm ấy Trữ Tâm không thể gạt được ta. Chắc chắn mười phần là nàng làm."
"Vì sao chứ?" Kỷ phu nhân nói.
Nghe vậy, Kỷ Thế Nam nâng mắt nhìn Kỷ phu nhân.
"Có thể là không muốn để Vũ Nhi chết một cách không minh bạch." Kỷ Thế Nam nói
"Là sao? Cái chết của Vũ Nhi có uẩn khúc?"
"Khó trách... Vũ Nhi tâm tư tinh tế mà. Trữ Tâm ban đầu nghe tin Vũ nhi chết đuối mặc dù bi thống, nhưng khi phục hồi tinh thần lại nếu ta ngẫm kĩ lại thì thấy cũng có điều kỳ quái." Kỷ phu nhân nói. Rồi sắc mặt bà biến đổi, "nhưng Trữ hộ vệ còn đang hôn mê mà? Rốt cuộc là ai nhằm vào tôi bày ra trò này? Chẳng lẽ..." Bà hạ thấp giọng, thần sắc thoáng kinh ngạc, "Hung thủ?"
Đuôi lông mày Kỷ Thế Nam giật giật.
"Lễ tang ngày mai làm sao đây?" Kỷ phu nhân nói.
Trước mắt, vấn đề khó giải quyết nhất chính là lễ tang. Chuyện đóng cửa linh đường, mặc dù người ta có nghi hoặc nhưng không ai dị nghị gì. Nếu ngày phúng viếng mà quan tài không mở ra, người ta càng nghi ngờ thêm.
Dưới ánh nến, thần sắc Kỷ Thế Nam thâm trầm, hắn trầm mặc không nói.
"Có thể chúng ta bỏ sót ở đâu không? Thi thể cũng không nhỏ, như thế nào lại không tìm được?" Kỷ phu nhân không đoán được ý Kỷ Thế Nam, bà hỏi.
"Hẳn là không..." Kỷ Thế Nam đột ngột đứng lên.
"Sao vậy?"
"Có lẽ... có một chỗ bị bỏ sót." Kỷ Thế Nam nhấc chân đi ra ngoài. "Bà nghỉ ngơi trước, ta có việc đi ra ngoài một chuyến."
~~~
Cước bộ vội vàng vang lên trong đêm, Bùi Nghiêu Viễn lo lắng đẩy cửa phòng Diệp Kết Mạn.
Cửa mở, Thư nhi ngồi trên giường chờ đợi. Nghe được động tĩnh, nàng quay đầu nhìn lại rồi đứng dậy hành lễ.
"Tam thiếu gia." Thư nhi nói.
An nhi biết Thư nhi bị thương, nàng bước lên đỡ Thư nhi. Song một bước bước lên, An nhi bỗng lạnh run bắn người làm nàng cả kinh nhìn sang bên cạnh.
Dưới ánh nến, bên cạnh không có gì.
Và An nhi lại nhìn ko thấy, Kỷ Tây Vũ sắc mặt ngưng trọng đang đứng ở đó chăm chú nhìn Diệp Kết Mạn hôn mê bất tỉnh, mặc cho An nhi xuyên qua mình cũng không để ý.
An nhi không dám nghĩ nhiều, nàng đỡ Thư nhi, ngại có Bùi Nghiêu Viễn nàng chỉ dùng mắt mà hỏi. Thư nhi hiểu ý An nhi, nàng cười cười, ý bảo mình không sao.
Bùi Nghiêu Viễn nhường bước cho đại phu được mời khẩn cấp đến.
"Đại phu, mau nhìn nàng xem có sao không?" Hắn nói.
Đại phu này đã có tuổi, râu tóc bạc trắng, nghe vậy cũng không nói nhiều mà ngồi xuống bắt mạch ngay.
"Tại sao ở đây lại lạnh như vậy?" Đại phu tự nhiên nói.
Và khoảnh khắc đó, huyết nhãn Kỷ Tây Vũ run run.
Bùi Nghiêu Viễn hậu tri hậu giác kịp phản ứng lời đại phu nói, và nhận ra trong phòng hơi lạnh.
"Mau, lấy hỏa lò đến, đừng để thiếu phu nhân lạnh." Bùi Nghiêu Viễn nói.
"Vâng, Tam thiếu gia." An nhi nhìn thoáng qua Thư nhi, thấy nàng không có gì mới buông tay chạy ra ngoài.
Bùi Nghiêu Viễn quay đầu nhìn quanh phòng và nghi hoặc mà nhíu mày.
"Phòng này luôn luôn như thế phải không?" Bùi Nghiêu Viễn hỏi.
Thư nhi gật đầu nói "thưa, vâng."
"Tại sao không nói cho ta biết? Lạnh như thế này, Tam thiếu phu nhân ngày càng kém là phải." Bùi Nghiêu Viễn nghiêm khắc nói. "Phải bảo Kỷ phủ đổi phòng khác mới được."
"Là chúng nô tỳ sơ sót." Thư nhi cúi đầu nói.
"Thôi bỏ đi, " Bùi Nghiêu Viễn thở sâu, áp chế bất mãn trong lòng vì lo âu. Hắn phất tay nói, "dù sao ngày mai chúng ta đã rời đi, trở về phải điều dưỡng thiếu phu nhân cho tốt, biết chưa?"
"Thư nhi hiểu."
Sau đó, Bùi Nghiêu Viễn chỉ chuyên chú nhìn Diệp Kết Mạn, đợi đại phu lên tiếng.
Còn Kỷ Tây Vũ, nàng chỉ cảm thấy ngực mình nặng trĩu, và trong mắt nàng: vẻ hoảng hốt đậm sâu hơn. Nàng thối lui, nhìn Diệp Kết Mạn thật lâu, rồi sau đó là xoay người đi ra cửa. Nàng nắm chặt nắm đấm dưới ống tay áo, cước bộ nặng nề, vô thanh vô thức biến mất.
Lại là một đêm khó ngủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT