Ý thức mơ hồ, Diệp Kết Mạn chỉ thấy mình nhẹ bâng, không thể chạm đất. Mí mắt nàng nặng như chì; suy nghĩ thì hỗn độn. Rồi bất chợt, nàng nghe thấy tiếng ca của Kỷ Tây Vũ. Nói là tiếng ca nhưng thực chất chỉ là một điệu ngâm. Một điệu ngâm dễ nghe. Diệp Kết Mạn bị cuốn vào điệu ngâm đó. Và không biết tại sao, mí mắt vốn nặng nề tự nhiên mở ra được.
Diệp Kết Mạnkhẽ giật mình khi nhìn thấy đây không phải khách phòng ở Kỷ phủ mà là khuê phòng của nàng ở thành Bắc, song không nghĩ được gì nhiều, nàng nhìn thấy Kỷ Tây Vũ cách đó không xa, đang ngồi bên cửa sổ nhìn nàng.
Được nắng choàng lên, Kỷ Tây Vũ sáng bừng, vừa làm Diệp Kết Mạn không thể nhìn lâu, vừa làm tinh thần nàng lung lay nhất thời.
Kỷ Tây Vũ ngừng ngâm nga, đứng dậy, đi tới bên này.
"Nàng..." Diệp Kết Mạn nhìn Kỷ Tây Vũ không chớp mắt.
Nàng ấy đang lo lắng cho ta? Diệp Kết Mạnnghĩ.
"Ngốc, chờ nàng đã lâu." Kỷ Tây Vũ nói. Mặt không biểu tình.
"Chờ ta?" Diệp Kết Mạn không hiểu gì, đầu trống rỗng, không nghĩ ra được chuyện gì.
Kỷ Tây Vũ nhìn quanh bốn phía, "đây là khuê phòng của nàng? Uhm, sạch đấy."
Diệp Kết Mạn không phải con nhà phú quý vậy nên khuê phòng này nhỏ hơn khách phòng Kỷ gia nhiều; nhìn cái bàn mòn góc kia, nhất định đã có tuổi; nhưng có thể nhìn ra người ở có dụng tâm để bài trí, từng chi tiết đều có sự tinh tế và dịu dàng của thiếu nữ.
Thấy Diệp Kết Mạn không nói gì, mà mắt thì có vẻ hoài niệm nhìn căn trong phòng. "Trong người nàng thấy thế nào?" Kỷ Tây Vũ hỏi.
Diệp Kết Mạn gật đầu. "Chuyện báo thù..." Diệp Kết Mạn chưa nói xong, Kỷ Tây Vũ đã khuynh người đến và nhìn Diệp Kết Mạn chằm chằm làm Diệp Kết Mạn không thể nói tiếp được. Bên cạnh đó, tim Diệp Kết Mạn cũng đột nhiên đập mạnh.
Nàng ấy đẹp như tranh. Nắng vàng tươi phủ lên nàng, làm nàng càng rực rỡ... Diệp Kết Mạn ngơ ngẩn nhìn Kỷ Tây Vũ.
Kỷ Tây Vũ khẽ cười. "Huh? Có phải ta đẹp lắm không?"
Nghe như thế, mặt Diệp Kết Mạn hơi đỏ. Nàng chỉ lầu bầu, không đáp.
"Nàng nghĩ tới chuyện sau này chưa?" Kỷ Tây Vũ hỏi. "Có chuyện gì cần làm không?"
Diệp Kết Mạn hơi không hiểu vì sao Kỷ Tây Vũ hỏi vậy. Nàng đảo mắt qua nhìn đối phương, rồi chợt nàng ý thức được điều gì mà sắc mặt nàng lại biến trắng. Thấy thế, Kỷ Tây Vũ có vẻ thở dài, nàng đưa tay xoa hai má Diệp Kết Mạn.
Ngũ quan ôn nhu thanh tú bày vẻ bi thương trầm trọng làm người ta thương tiếc.
Diệp Kết Mạn cắn môi, nghiêng mắt đi: "Mặc kệ như thế nào cuộc sống vẫn cứ thế. Nàng không cần lo lắng."
Kỷ Tây Vũ nhìn Diệp Kết Mạn. Biết ngay nàng sẽ nói vậy, Kỷ Tây Vũ nghĩ. Kỷ Tây Vũ cũng không đáp, mà cúi đầu nhẹ nhàng hôn Diệp Kết Mạn.
Lòng dạ Diệp Kết Mạn chỉ có bi thương, nó như nước lũ ập tới, đánh vào ngực của nàng. Khuôn mặt gần trong gang tấc trong suốt như chực chờ hóa thành hư không. Mắt Diệp Kết Mạn ôn nhu mà tuyệt vọng, mở to nhìn Kỷ Tây Vũ hôn mình...
Nắng nghiêng chiếu đầy cả đất nhưng lại không thể sưởi ấm được tâm Diệp Kết Mạn.
Khi Diệp Kết Mạn tỉnh lại thì đã là đêm. Như một thói quen, nàng không thể động đậy được.
Hóa ra là mơ... Nhưng sao, ngay cả mơ cũng bi thương như thế.
Nghĩ vậy, Diệp Kết Mạn cười khổ. Mặc dù không muốn nghĩ tới, nhưng nàng hiểu: kế hoạch báo thù đã bắt đầu. Kỷ Tây Vũ, suy cho cùng chỉ muốn cách xa nàng ra mà thôi. Diệp Kết Mạn xua đi suy nghĩ trong đầu, gian nan nhìn bốn phía. Vẫn là khách phòng Kỷ gia được bố trí đắc tinh xảo. Diệp Kết Mạn rũ mắt xuống, và thở dài. Rồi khi nàng nâng mắt tìm kỹ lại một lần nữa, vẫn không thấy bóng dáng màu trắng quen thuộc.
Không có ở đây?
Mũi Diệp Kết Mạn bỗng chua xót, không biết là vì giấc mơ vừa rồi hay người khó chịu. Hay, người ta không có ở đây. Mà giờ là đêm rồi, người ta nhiều việc, nào có thời gian cho nàng? Nhưng...
Ta đang mất mác sao...
Đầu đang rất đau, Diệp Kết Mạn không bận tâm mà chỉ ngơ ngẩn nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ.
Không biết như vậy qua bao lâu, bỗng có tiếng xôn xao truyền đến.
"Thật là đáng sợ... tại sao lại xảy ra chuyện này chứ? Lần đầu tiên ta nhìn thấy phu nhân thất thố như vậy đấy. Có thật là Ngũ tiểu thư về trả thù không hả?"
"Ta nghe nói Ngũ tiểu thư chết... vẫn còn trong trắng; bởi vậy như thế nào chết rồi thì thôi? Nếu phu nhân..."
"Shhh! Đừng có nói bậy, bị người ta nghe được thì chết!"
"Nhiều người nói như thế chứ có phải mình ta đâu. Ngươi nghĩ đi, vô duyên vô cớ, tại sao tường phòng phu nhân xuất hiện mấy chữ đấy? Không có lửa làm sao có khói chứ..."
"Được rồi được rồi, đêm nay oải lắm rồi, vẫn là đi nghỉ thôi. Ngày mai Ngũ tiểu thư hạ táng còn có rất nhiều việc."
"Trời ơi, không phải người ta nói thi thể ấy đã... hạ táng như thế nào hả..."
"Ai quan tâm chứ... Có thể đã... tìm được rồi... Ngươi..."
Tiếng nói dần dần đi xa, nghe không rõ được nữa, nhưng đã đủ tạo sóng trong lòng Diệp Kết Mạn. Nàng còn thầm cả kinh: Chuyện gì đã xảy ra khi ta hôn mê?
Còn đang trong nghi hoặc, chốc lát sau, tiếng An nhi truyền đến.
"Kỷ phủ này nay sao nhiều chuyện thế nhỉ, có phải phong thuỷ không tốt không ta."
"Được rồi, đừng nói lung tung; ta đi xem Thiếu phu nhân thế nào."
Cửa mở nhẹ, Thư nhi bước vào. Khi nhìn thấy Diệp Kết Mạn đã tỉnh thì nàng hơi sửng sốt.
"Thiếu phu nhân, người tỉnh rồi!" Thư nhi nói.
Phía sau, An nhi nghe được, vội thò đầu ra nhìn về phía giường. Thấy Diệp Kết Mạn đã tỉnh,
"Tốt quá! Thiếu phu nhân tỉnh rồi!" An nhi hoan hô.
"Shhh! Nhỏ nhỏ lại một chút." Thư nhi vỗ vai An nhi. "Nước bây giờ lạnh rồi, em đi lấy nước âm đến."
An nhi nghịch ngợm thè lưỡi rồi chạy đi.
Thư nhi đi đến giường, "thiếu phu nhân, người cảm thấy thế nào?" Nàng ôn nhu hỏi.
"Tốt hơn nhiều rồi." Diệp Kết Mạn tuy nói vậy nhưng âm thanh của nàng quá yếu ớt; hữu khí vô lực.
Thư nhi hiểu tính tình Diệp Kết Mạn, dĩ nhiên nàng sẽ không thật sự cho rằng Diệp Kết Mạn đã khá hơn, song nàng cũng không vạch trần.
"Người bất tỉnh ngay sau khi ra khỏi phòng của Kỷ lão gia, làm em sợ gần chết. Đại phu đến nói người khí huyết hư, nếu không chú ý sẽ lưu lại bệnh căn. Tam thiếu gia sau khi biết chuyện rất lo lắng, cậu ấy đã đến đây bồi người cả buổi, đến đêm mới buộc phải rời đi. Nếu biết người tỉnh lại, cậu ấy sẽ hết sức cao hứng."
"Khụ khụ... Để Tam ca lo lắng."
"Thiếu phu nhân ngàn vạn lần phải bảo trọng thân thể đấy. Cũng may ngày mai chúng ta đã có thể trở về được rồi." Thư nhi kéo chăn cho Diệp Kết Mạn. "Khoảng thời gian ở Kỷ phủ, thiếu phu nhân không hề khá lên chút nào, nếu biết trước như thế lúc ấy nên cứng rắn để thiếu phu nhân ở lại Bùi gia mới đúng."
Diệp Kết Mạn biết Thư nhi lo lắng cho mình, nàng chỉ cười cười.
"Kỷ phủ xảy ra chuyện gì à?" Nàng hỏi.
"Vâng, " Thư nhi nhíu mày. "Vừa rồi Kỷ phủ bỗng nháo nhào; nhiều người đột nhiên chạy về phía chủ viện. Em, An nhi thấy lạ nên đi theo, mới biết là có hỏa hoạn. Lửa lớn lắm. Đỏ cả bầu trời, không ai dám tới gần. Toàn thảy hạ nhân Kỷ phủ đều chạy tới cứu hoả."
"Kỷ lão gia, Kỷ phu nhân đâu? Có chuyện gì xảy ra không?"
Thư nhi lắc đầu, thần sắc cổ quái. "Kỷ lão gia lúc ấy không có ở trong phòng cho nên không có gì. Nhưng Kỷ phu nhân..."
"Kỷ phu nhân làm sao?"
"Phòng Kỷ phu nhân bị khóa trái; hộ vệ khó khăn lắm mới phá ra được. Rồi họ phát hiện huyết tự đầy tường trong phòng. Những ai có vào phòng đó đều lo sợ. Kỷ phu nhân lúc ấy đã ngất, bên cạnh không có một nha hoàn nào. May mà kịp lúc cứu được bà ấy. Nhưng giờ vẫn chưa tỉnh."
Diệp Kết Mạn vừa nghe vừa nghĩ tới Kỷ Tây Vũ, đại khái hiểu được Kỷ Tây Vũ ra tay từ Kỷ phu nhân. Vì thân phận Kỷ phu nhân có ích hơn Kỷ Việt ốm yếu.
"Uhm... Có thương vong không?" Diệp Kết Mạn thì thào hỏi.
"Có lẽ là có; mà cụ thể thì em không rõ. Chỉ biết có mấy nha hoàn bên chủ viện lao ra được đều luôn mồm la hét có ma có quỷ, rồi run rẩy... Rất kỳ quái."
"Vậy à..." Diệp Kết Mạn cúi mắt. Nàng có thể đoán được Kỷ Tây Vũ muốn làm gì.
"Chuyện đêm nay e là ngày mai sẽ truyền ra. Kỷ phủ này phải rời đi càng sớm càng tốt." Thư nhi nhìn ngoài cửa sổ. Ánh lửa xa xa đã tắt không lâu, hết thảy lại quay về với đêm đen, giống như sự yên bình trước bão táp.
Kỷ gia... thật có ma sao? Nghi vấn này, tất nhiên Thư nhi sẽ không nói. Nàng chỉ là như có điều suy nghĩ mà nhìn Diệp Kết Mạn.
Lát sau, An nhi bưng nước đến. Diệp Kết Mạn uống ngay. An nhi không thích nhàn rỗi, còn muốn nói tiếp chuyện vưa rồi thì bị Thư nhi ngăn lại.
"Được rồi trời ơi, hơn nửa đêm rồi, có để thiếu phu nhân nghỉ ngơi không hả? Ngày mai Kỷ tiểu thư hạ táng, chúng ta còn phải khởi hành hồi phủ."
An nhi giờ mới nhớ tới. Nàng vỗ trán nói, "suýt nữa đã quên." Như vậy là bọn họ có thể rời đi Kỷ phủ; thiếu phu nhân sẽ khỏe lại!! An nhi vui vẻ nghĩ. Bất quá rất nhanh, nàng lại nghĩ tới điều gì.
"Không phải thi thể lại mất tích sao..." An nhi nói thầm.
"Nói bậy bạ gì nữa." Thư nhi chỉ trán An nhi. "Nếu mất tích thật, Kỷ lão gia còn bình tĩnh được như thế sao? Ngày mai đã hạ táng rồi."
"Thì là vậy." Song An nhi không tin, nàng hãy còn bĩu môi. "Bằng không sẽ rất đáng sợ."
"Hừm, mau theo ta trở về." Thư nhi nói, rồi quay đầu lại dặn dò Diệp Kết Mạn, bảo nàng nghỉ ngơi cho tốt, nếu không ngày mai sẽ rất mệt. Diệp Kết Mạn mặc dù tiếc nuối nhưng vẫn là gật gật.
Cửa đóng, trong phòng lại yên tĩnh. Diệp Kết Mạn nghĩ đến đại hỏa. Không biết Kỷ Tây Vũ thế nào. Mục đích gì nữa đây? Hành động như thế mà không ngại thật sao? Nếu đụng phải pháp sư đó thì sao? Nghĩ vậy, Diệp Kết Mạn hận mình quá yếu ớt, không giúp được cái gì. Rồi nàng thở dài.
"Sao lại thở dài?" Trong bóng tối, chợt có âm thanh quen thuộc vang lên. Diệp Kết Mạn kinh hãi, mặt vui mừng ngay lập tức và khẩn cấp tìm nơi phát ra tiếng. Kỷ Tây Vũ không biết khi nào đã lẳng lặng tựa vào tường, huyết nhãn quỷ mị phát sáng trong bóng tối.
"Nàng trở về lúc nào?"
"Mới vừa rồi." Kỷ Tây Vũ tới bên giường, cúi mắt nhìn Diệp Kết Mạn. "Khó chịu hơn sao?" Nàng thản nhiên hỏi.
Diệp Kết Mạn không thể động đậy nhưng vẫn còn cười được. "Không sao. Nghỉ ngơi sẽ tốt."
Kỷ Tây Vũ bỗng cúi xuống, ấn vai Diệp Kết Mạn.
"Ah..." Diệp Kết Mạn không phòng bị, nàng đau đớn kêu lên. Thoáng chốc, trán đã thấm mồ hôi.
"Không sao đây ư?" Kỷ Tây Vũ nhíu mày. Nàng còn chưa quá dùng sức. Không ngờ lại nghiêm trọng hơn ta nghĩ, nghĩ vậy, Kỷ Tây Vũ không chút do dự lột áo Diệp Kết Mạn.
Diệp Kết Mạn thấy vai chợt lạnh, còn chưa kịp phản ứng thì nửa bả vai đã lộ ra ngoài. Mặt nàng đỏ lên, muốn cản Kỷ Tây Vũ nhưng lại nói không có tí sức lực nào.
"Nàng làm gì?" Diệp Kết Mạn hữu khí vô lực nói.
Kỷ Tây Vũ liếc Diệp Kết Mạn, không để ý đến nàng mà hãy còn kéo ra thêm. Trong bóng tối, làn da trắng trơn bóng như ngọc xuất hiện một vết bầm xanh.
Diệp Kết Mạn thì nhìn không thấy, nhưng cảm giác được Kỷ Tây Vũ nhìn chằm chằm, nàng cũng nghi hoặc. Không đợi nàng hỏi nhiều, Kỷ Tây Vũ đã nhìn đến với thần sắc căng thẳng, huyết sắc nhãn trầm ngưng khó gặp.
"Cởi." Kỷ Tây Vũ nói.
"Cái gì?"
Không đợi Diệp Kết Mạn phản ứng, Kỷ Tây Vũ đã vươn tay luồng vào chăn, tìm được vạt áo còn lại của Diệp Kết Mạn mà kéo...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT