Tiểu Lượng giận đùng đùng ra khỏi cửa không bao lâu thì bắt gặp An nhi đến tìm.

"Lại là ngươi?" Tiểu Lượng bĩu môi.

"Ta tìm ngươi có việc." An nhi vân vê tay áo. "Này... lời đồn ấy, ngươi có nghe qua chưa?"

Tiểu Lượng định trả lời nhưng mà thấy mắt An nhi loạn chuyển vì bất an, không biết tại sao cậu lại cảm thấy buồn cười. Làm cơn giận trước đó tự nhiên vơi đi không ít.

"Lời đồn nào?"

"Thì là, chuyện Kỷ gia có ma ấy."

"Ma? Ma gì?"

An nhi tuy sợ ma nhưng mà vẫn đem sự tình nói hết. "Các ngươi không phải là pháp sư sao? Ngươi nói sư phụ ngươi đi bắt ma được không?"

Không cần ngươi nói ta cũng đã nói với người rồi. Nhưng bị cự tuyệt, Tiểu Lượng nghĩ.

"Những chuyện như thế này còn cần sư phụ ta xuất mã? Một con ma thôi mà."

"... Mà... ủa, ngươi không phải là nha hoàn Bùi gia sao? Chuyện Kỷ gia ngươi cần gì quan tâm?"

An nhi xấu hổ, ấp úng nói: "Ai quan tâm chuyện Kỷ gia chứ... ta chỉ lo thiếu phu nhân của chúng ta thôi..."

"Ý ngươi là... ngươi lo lắng con ma đó ám thiếu phu nhân của ngươi?"

"Bậy bậy bậy! Miệng quạ đen! Ta chỉ là lo lắng thôi..."

"Ngươi cũng rất biết lo lắng. Ma quỷ Kỷ gia cớ gì lại làm phiền đến thiếu phu nhân nhà các ngươi?"

"Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất! Ngươi cũng thiếu phu nhân chúng ta có c... cái gì mà hòe, hòe mộc..."

"Hòe mộc quỷ phù." Tiểu Lượng cau mày và cũng nghĩ tới chuyện này.

"Đúng đúng, chính là hòe mộc quỷ phù. Nó tà môn như vậy, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì không thể cứu vãn! Ngươi không biết, sau khi nghe xong những gì ngươi nói, ta không dám ra vào phòng thiếu phu nhân luôn."

Vậy mà Tiểu Lượng dường như không tập trung mà ngược lại lại thấy vui mừng.

An nhi thấy Tiểu Lượng không phản ứng thì kéo tay áo cậu lắc lắc. "Này, rốt cuộc ngươi có nghe ta nói không vậy?"

Tiểu Lượng hồi thần, phát hiện An nhi lại kéo áo mình thì đỏ mặt, cậu che dấu ngượng ngùng bằng cách phũi tay An nhi ra.

"Nghe nghe nghe, ngươi kéo áo ta muốn hỏng rồi đấy. Tóm lại là ngươi muốn như thế nào?"

"Ngươi cũng là pháp sư đấy thôi!"

"Thế này đi, ngươi đi theo ta, giúp ta nhìn xem thử được chứ?" An nhi nói.

"Hmm..."

"Ta xin ngươi đó! Chuyện gì ta có thể làm ta đều làm, ngươi cứ việc nói. Bây giờ ta cũng chỉ có thể tìm ngươi. Những người khác thì ta không dám."

"Khụ khụ... Thôi được rồi, ngươi đã thành tâm thành ý như vậy, ta sẽ đi theo ngươi một chuyến. Bất quá ta nói trước. Lần này là ngươi nợ ta, vậy nên sau này ngươi phải nghe ta phân phó." Tiểu Lượng nói.

An nhi vui mừng, liên tục gật đầu, rồi nóng vội muốn kéo Tiểu Lượng. Mà Tiểu Lượng thấy thế đã trừng mắt; An nhi vừa cười vừa xấu hổ thu hồi tay mình.

"Đi thôi đi thôi."

"Ngươi gấp cái gì, từ từ, ta phải đi lấy đồ."

~~~

Tiểu Lượng tuy là đồ đệ Thiên Chính pháp sư nhưng cũng không có bao nhiêu người nhận ra hắn - ở Kỷ phủ. Bởi vậy hai người đi cũng không lâu. Dọc theo đường đi, An nhi rất hồi hộp, tay nàng ướt đẫm mồ hôi vì sợ thật sự tìm ra thứ ấy trong phòng thiếu phu nhân của nàng. Còn Tiểu Lượng, mặc dù nhìn cậu không có biểu tình gì nhưng sâu trong mắt cậu vẫn là một chút khẩn trương. Cậu đi theo Thiên Chính pháp sư đã vài năm, song vài năm đó chẳng ai thèm nhờ đi bắt ma bắt quỷ gì cả. Thấy sư phụ không chịu xuất mã, cậu rất giận, vừa lúc An nhi đến tìm, cậu quyết định tự mình làm.

Dù chưa ăn thịt heo nhưng cũng biết heo chạy như thế nào. Không có gì phải sợ cả! Tiểu Lượng tự cổ động mình.

Không lâu sau, An nhi dừng bước. "Phía trước." Nàng nói. Song Tiểu Lượng thì lại thấy lộ trình quá nhanh. "Nhanh vậy?" Cậu nói thầm.

An nhi không có nghe thấy lời ấy, nàng hãy còn cau mày. "Chuyện này ta còn chưa có nói với thiếu phu nhân và Thư tỷ tỷ. Chúng ta không thể để cho bọn họ biết ngươi là đồ đệ Thiên Chính pháp sư được. Ta phải làm sao mới dẫn ngươi vào được bây giờ..."

An nhi còn chưa nghĩ ra cách thì có một bóng dáng đã xuất hiện tại cửa viện.

"An nhi, muội đi đâu nãy giờ?"

An nhi giật mình. Ngẩng đầu trông thấy là Thư nhi, nàng run bắn người. An nhi cố gắng trấn định, song trán đã đầy mồ hôi và nàng cũng chỉ có ấp úng mãi.



Thư nhi thì nhìn thấy Tiểu Lượng. "Hắn là ai vậy?" Nàng hỏi.

"Ta là..."

"Thư tỷ tỷ, hắn là đại phu Kỷ phủ mời tới bắt mạch cho thiếu phu nhân."

"Đại phu?"

"Đúng đúng, là đại phu. Đừng thấy hắn còn trẻ mà chê. Nghe nói y thuật hắn cũng khá."

An nhi kéo áo Tiểu Lượng ở sau lưng trong sự khẩn trương. Và Tiểu Lượng cũng hiểu ý. Dù không tình nguyện nhưng vẫn là gật đầu hùa theo. Thư nhi thì đánh giá Tiểu Lượng. Và trong lúc An nhi còn lo lắng không biết mình có giấu được Thư nhi hay không thì Thư nhi đã gật đầu.

"Được rồi, vào đi." Thư nhi nói.

An nhi thở phào một hơi, rồi nói với Tiểu Lượng: "Đi. Ta dẫn ngươi đi xem thiếu phu nhân của chúng ta."

Thư nhi cau mày nhìn hai người. Một lát sau, nàng cũng bước chân đi theo.

"Đây là phòng của thiếu phu nhân. Phiền toái đại phu... nhờ đại phu xem giúp."

Tiểu Lượng cúi đầu liếc nhìn An nhi, thấy nàng mồ hôi đầu đầy thì không khỏi thấy buồn cười.

"Được." Tiểu Lượng gật đầu cố ý nói.

An nhi chỉ cảm thấy cực kì hồi hộp. Nàng hít thật sâu. Rồi nàng đẩy cửa phòng.

Tiểu Lượng đi theo An nhi vào phòng. Vừa bước vào, cái không khí âm lãnh xộc tới làm cậu thay đổi sắc mặt. Cậu dừng bước và hồ nghi nhìn khắp phòng. Phòng này... hình như hơi lạnh, cậu nghĩ.

"Thiếu phu nhân. Em... mang đại phu đến. Người thế nào rồi ạ?" An nhi nói.

Cùng lúc đó, Diệp Kết Mạn nghe tiếng mở cửa nên quay ra nhìn, bởi vì ngược nắng nàng phải híp mắt mà nhìn, và An nhi đã đi vào. An nhi hôm nay sao thế nhỉ, có vẻ như muội ấy đang run, nàng nghĩ. Rồi nàng sẽ nói gì đó, nhưng lại nhìn thấy một người xa lạ đứng sau An nhi.

"Đại phu?" Diệp Kết Mạn kinh ngạc nói.

"Vâng, " An nhi gật đầu. "Kỷ phủ lo lắng cho thiếu phu nhân nên gọi đại phu đến."

"Ra là vậy."

Khi hai người tới gần, Diệp Kết Mạn mới nhìn rõ được. Nàng kinh ngạc đánh giá cậu thiếu niên này.

"Không biết, vị đại phu này xưng hô như thế nào?" Diệp Kết Mạn hỏi.

"Tôi họ ngô."

"Ngô đại phu thật vẫn còn rất trẻ."

Diệp Kết Mạn nhớ ba đại phu trẻ nổi danh hồi trước Kỷ Tây Vũ nói, hình như không ai họ Ngô? Mà vị này lại có vẻ còn nhỏ...

"Thiếu phu nhân, người đừng nhìn Ngô đại phu trẻ như thế, kỳ thật đại phu đã hơn hai mươi rồi. Gia thế đã ba đời hành y."

Nghe An nhi nói thế, Tiểu Lượng – thiếu niên mười lăm tuổi trừng mắt nhìn đối phương. An nhi rụt cổ, không dám nhìn lại Tiểu Lượng.

"Khụ khụ... Tại hạ hiểu. Nhiều người cũng hay hiểu lầm tại hạ còn nhỏ, hy vọng Bùi thiếu phu nhân bỏ qua."

"Ồ, không đâu." Diệp Kết Mạn mỉm cười đáp. Nàng không nghĩ nhiều.

"Đừng nói là nàng tin đây là đại phu thật." Kỷ Tây Vũ đứng lên, đi tới giường, khoanh tay đánh giá Tiểu Lượng.

Diệp Kết Mạn nghe Kỷ Tây Vũ nói mà ngẩn người.

"Không ngờ nha hoàn của nàng đúng là quan tâm đến nàng thật. Nhanh như vậy đã tìm được đồ đệ Thiên Chính pháp sư."

Lời này giống như sét đánh ngang tai Diệp Kết Mạn làm sắc mặt nàng liền nhợt nhạt.

Đồ đệ Thiên Chính pháp sư???

"Thiếu phu nhân?" Thư nhi chú ý tới sắc mặt Diệp Kết Mạn thì nghĩ Diệp Kết Mạn không khoẻ thật. "Người thế nào?"

Diệp Kết Mạn bất an nhìn qua Thư nhi. Mà sau lưng Thư nhi chính là Kỷ Tây Vũ.

"Hãy giả bệnh. Cho hắn bắt mạch. An nhi biết đây là đại phu giả, sẽ không tùy tiện lấy cơ thể nàng ra đùa. Sau đó bọn họ tự nhiên sẽ đi tìm đại phu khác đến." Kỷ Tây Vũ bình tĩnh nói.

Nghe vậy, Diệp Kết Mạn trấn định lại mình, rồi nàng ôm ngực tỏ vẻ đau đớn. "Thỉnh thoảng ta hơi khó thở, và đầu rất đau. Vừa lúc có đại phu ở đây, vậy xin làm phiền đại phu..." Sau đó, Diệp Kết Mạn nhắm mắt lại.

Quả nhiên, An nhi biến sắc ngay. Còn Tiểu Lượng, một thiếu niên chỉ mới mười lăm tuổi, gặp một nữ tử có hô hấp mỏng manh, dáng vẻ lúc nào cũng là tùy thời sẽ bất tỉnh... Cậu trừng mắt nhìn An nhi.

Cho ngươi bảo là đại phu!! Giờ phải làm sao hả??! Đại phu thật lại không có. Ta nào biết bắt mạch xem bệnh là gì? Vạn nhất sơ suất thì sao???



An nhi cũng không biết làm gì, cũng không nhìn Tiểu Lượng, nàng hiện đang rất hoang mang.

"Ngô đại phu, làm phiền." Thư nhi thúc giục.

Tiểu Lượng không còn cách nào chỉ phải tiến lên, tùy tiện bắt mạch cho Diệp Kết Mạn, mà ngay cả mạch còn chưa tìm được đã rút tay về và lắc đầu.

"... Thật hổ thẹn. Bùi thiếu phu nhân bệnh tình phức tạp, tại hạ tài sơ học thiển, các vị nên mời đại phu giỏi khác đến đi thôi."

Vậy mà hô hấp Diệp Kết Mạn hỗn loạn hơn. Và trông nàng có vẻ đang rất khó chịu.

Thấy thế, An nhi liên tục gật đầu. "Đúng, đúng. Chúng ta nên mời đại phu khác giỏi hơn! Thiếu phu nhân, người hãy đợi, em đi mời đại phu khác đến ngay, chứ không phải lang băm này!"

Không đợi Diệp Kết Mạn trả lời, An nhi đã chạy đi.

Bị bỏ lại, Tiểu Lượng chỉ kịp nhìn bóng dáng An nhi, cậu tức giận đến muốn phun hỏa nhưng phải nhịn xuống.

"Thật không phải. Tại hạ... tại hạ đi trước." Tiểu Lượng xấu hổ nói.

"Em sẽ tiễn Ngô đại phu." Thư nhi vừa nói vừa giúp Diệp Kết Mạn vỗ ngực. Thấy sắc mặt Diệp Kết Mạn khá lên một ít thì nàng thấp giọng hỏi: "Thiếu phu nhân?"

"Không cần không cần." Tiểu Lượng không ngừng xua tay, "Cô cứ chăm sóc thiếu phu nhân đi, tự tôi đi là được."

"Thư nhi... Ta không sao. Em tiễn Ngô đại phu trước đi. Tiện thể lát nữa lấy trà đến cho ta." Diệp Kết Mạn nhẹ giọng phân phó.

"Vâng. Thiếu phu nhân."

Thư nhi đứng dậy, không đợi Tiểu Lượng cự tuyệt đã làm tư thế mời người. Tiểu Lượng bất đắc dĩ đành phải nói tạ ơn rồi đi ra.

Tất cả đi ra ngoài hết, Diệp Kết Mạn mới khôi phục lại bình thường. Song sắc mặt nàng vẫn còn tái nhợt. Và tay nàng vẫn còn run – vì sợ cái danh chiến Thiên Chính pháp sư.

"Nàng nói đó là đồ đệ Thiên Chính pháp sư?"

Kỷ Tây Vũ gật đầu. "Ta đã thấy hắn vài lần, sẽ không sai. Mà, Kỷ gia sẽ mời một đại phu không có danh tiếng gì đến sao?"

"Khó trách..."

Diệp Kết Mạn nhớ lại cảnh tượng cậu thiếu niên kia vừa vào cửa đã nhìn khắp phòng, giống như đang tìm gì đó. Tự nhiên Diệt Kết Mạn toát mồ hôi lạnh ở sau lưng.

"Xem ra, hoàng phù là An nhi lấy từ cậu ta." Kỷ Tây Vũ trầm ngâm nói. "Ta từng tiếp xúc với Thiên Chính pháp sư, ta hiểu tính ông ta. Ông ta sẽ không dùng hoàng phù lung tung như thế. Vả lại, nếu ta đoán không sai, chắc chắn Kỷ Thế Nam đã thông báo ông ta không cần làm gì, để tránh hoài nghi. An nhi hẳn là vì lời đồn, lại không thể mời được Thiên Chính pháp sư, vừa lúc lo cho nàng, vậy nên mới phải nhờ đồ đệ ông ta đến xem thử."

"Chúng ta nên làm gì đây?" Mặc dù là đồ đệ nhưng Diệp Kết Mạn vẫn không bớt lo. "Tuy hắn đi rồi nhưng khó nói sẽ lại đến nữa."

Kỷ Tây Vũ không nói lời nào, mà chỉ cúi mắt nhìn Diệp Kết Mạn đang lo sốt vó. Diệp Kết Mạn cũng không chú ý Kỷ Tây Vũ nhìn mình, vì lòng nàng giờ là bách chuyển thiên hồi, một lòng muốn nghĩ ra một kế sách hoàn hảo. Rồi một bàn tay lạnh bỗng phủ lên mu bàn tay Diệp Kết Mạn.

"Đừng có vò nữa, kẻo đứt hết bây giờ." Kỷ Tây Vũ nói.

Diệp Kết Mạn ngẩng đầu lên, nhìn Kỷ Tây Vũ. Không biết khi nào Kỷ Tây Vũ đã ngồi đây và nhìn mình. Diệp Kết Mạn thấy chua xót. Nàng trầm mặc. Một lát sau, nàng rũ mắt xuống.

"Xin lỗi..." Diệp Kết Mạn nói.

"Ta không muốn nghe lời xin lỗi." Kỷ Tây Vũ nhếch môi cười. "Cơ mà nàng đã xin lỗi rồi, vậy thì có thể nói cho ta biết, nàng sẽ lấy gì để tạ lỗi?"

"Nàng!" Diệp Kết Mạn nén giận mà liếc Kỷ Tây Vũ. Song vì vậy mà tâm tình nặng nề khá hơn một chút.

"Nàng có cách ứng phó phải không?"

"Thằng nhóc đó không tra xét được gì, ta cũng không có cách gì khác."

Nghe vậy, sắc mặt Diệp Kết Mạn buồn bã đi. Song Kỷ Tây Vũ lại nói tiếp.

"Cũng không phải chuyện lớn. Để hắn tra cũng được. Vừa lúc để giải tỏa cảnh giác hai nha hoàn của nàng."

"Thư nhi..."

"An nhi đơn thuần, bé con đó có thể dấu diếm được Thư nhi? Chính là do Thư nhi không nói, để mặc An nhi hành động. Bằng không một đứa con nít không biết gì vào được tới đây?"

"Vậy nếu cậu nhóc đó tra ra được gì..."

"Yên tâm đi. Tiểu tử chưa dứt sữa, ta còn không thèm nhìn nữa là."

Kỷ Tây Vũ cười nói làm cho Diệp Kết Mạn an tâm không ít. Song không đợi nàng hỏi thêm thì cửa lại bị mở ra – một cách đầy bạo lực. Diệp Kết Mạn giật mình, quay đầu lại nhìn.

Đó là Kỷ Bá.

Hắn đứng ở cửa, ngữ khí hơi lạnh nói: "Bùi thiếu phu nhân, lão gia chúng tôi cho mời, cảm phiền ngài đi cùng tôi một chuyến."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play