Ấm thuốc được đun sôi bốc lên hơi thuốc. Thư nhi vừa quạt vừa nhìn vào làn hơi. Khi đang nấu, sau lưng truyền đến tiếng cửa mở, Thư nhi quay đầu lại thì thấy An nhi.

"Thiếu phu nhân thế nào rồi?"

Nghe Thư nhi hỏi, An nhi lo lắng: "Phải nghỉ ngơi nhiều mới tốt được."

"Thiếu phu nhân ngất xỉu, Tam thiếu gia có biết không?"

"Dạ không," An nhi lắc đầu. "Nghe người Kỷ phủ nói, hình như Tam thiếu gia đi ra ngoài rồi, không biết có trở về chưa."

"Uh. Vậy cũng tốt. Gần đây có nhiều chuyện xảy ra, không cần phải nói cho Tam thiếu gia biết, tránh quấy rầy cậu ấy." Thư nhi đang lo về việc mình thăm dò nên cũng không quá để ý An nhi hơi mất tự nhiên - Thư nhi cúi đầu và hơi xuất thần.

"Thư tỷ tỷ, thiếu phu nhân phân phó em vài thứ, tỷ trông chừng người giúp em, em trở lại ngay." An nhi chỉ nói thế, không có giải thích gì thêm. Thấy Thư nhi không tập trung, An nhi cũng không để ý nhiều, nàng phất tay, cất bước chạy đi.

Đến ngoài sân, An nhi mới chậm lại cước bộ và thần sắc hơi rối rắm vì nàng đang hồi tưởng lại những lời Diệp Kết Mạn vừa nói.

"An nhi, ta không khoẻ, hiện tại chỉ có em mới giúp được ta.

Hòe mộc rất quan trọng đối với ta... ta nghĩ, e là có ai đó đã nhặt nó rồi.

Em để ý giúp ta, có ai ra vào sân này hay không. Nếu có phát hiện gì thì báo ngay cho ta biết.

Ta nghĩ, ta có thể đã bị giám thị."

Khi đó, rõ ràng là không ai tới bái phỏng thiếu phu nhân cả, hòe mộc sao có thể biến mất? Chẳng lẽ, thật sự giống như thiếu phu nhân nói, viện này bị giám thị? Nghĩ vậy, An nhi nhịn không được mà nhìn xung quanh một cách đa nghi. Đương nhiên là không phát hiện có gì dị thường. Nàng vốn định nói thiếu phu nhân nói cho người khác biết, nhưng thiếu phu nhân nói việc này không nên lộ ra, tránh đả thảo kinh xà. An nhi ngẫm lại, thấy Diệp Kết Mạn suy nghĩ cặn kẽ hơn mình nên cũng thuận theo, đáp ứng chuyện vì sao nàng ngất xỉu ai cũng không nói.

An nhi đi rồi, trong phòng chỉ còn Diệp Kết Mạn. Nàng gom mắt, miệng mím và nhíu lại đôi mày, không biết đang suy nghĩ gì. Trời chiều chiếu nắng vào, kéo bóng của mọi thứ dài ra. Yên tĩnh, và không có gì quấy rầy. Sau một lúc lâu, Diệp Kết Mạn như phục hồi tinh thần và quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ với ánh mắt buồn bã và lo âu. Nàng đang chờ. Chờ mặt trời lặn. Chờ đêm đến. Nàng không biết Kỷ Tây Vũ ở trong mộc quỷ phù rốt cuộc có bị sao không. Nếu là không sao, thì dù mộc quỷ phù bị lấy nàng cũng không cần lo lắng. Nàng tin Kỷ Tây Vũ có thể tự trở về. Nhưng... nếu Kỷ Tây Vũ xảy ra chuyện gì thì sao? Diệp Kết Mạn không dám nghĩ tới điều này, nếu không thì trong đầu sẽ lại xuất hiện Kỷ Tây Vũ một thân áo trắng mà ướt đẫm, suy yếu ngã vào ngực mình... Đó là lần đầu tiên Diệp Kết Mạn nhìn đến Kỷ Tây Vũ - người mà luôn cao ngạo và thanh lãnh thảm hại như vậy: môi không còn nụ cười nào nữa mà chỉ có đau đớn vô số được nhẫn nhịn hiển hiện rõ qua mi gian và cả người đều run lẩy bẩy. Diệp Kết Mạn biết tính Kỷ Tây Vũ, bộ dáng đấy là thân thể nhất định đau đớn lắm. Diệp Kết Mạn nghĩ đến đây liền kinh hãi. Ngay cả hô hấp cũng hơi nặng nề. Song, nàng chỉ biết, mình bây giờ không thể làm được gì cả, duy chỉ có chờ đợi mà thôi.

Thời gian khắc khoải như dừng lại, chỉ có một chút ánh sáng ửng đỏ và cơn gió thổi tới làm lá cây xào xạc. Diệp Kết Mạn vẫn không thể thả lỏng. Nàng nắm chặt nắm tay và âm thầm chờ mong thời khắc kế tiếp - thời khắc mà thân ảnh màu trắng ấy đi xuyên tường và tựa vào cửa, với một nụ cười mỉm như có như không và nhìn nàng. Đến lúc đó, nàng có thể thở phào nhẹ nhõm và nói: nàng đã trở lại.

Nàng trở lại, ta an tâm.



Cốc cốc - tiếng đập cửa làm Diệp Kết Mạn bừng tỉnh, nàng ngẩng đầu nhìn lại, trên mặt đã chực chờ sẵn nụ cười. Nhưng người tới lại là Thư nhi. Nụ cười nguyên bản đã giương lên một nửa cương cứng và trong mắt toát ra ngay sự mất mác. Bất quá chỉ trong chớp mắt thôi Diệp Kết Mạn đã khôi phục lại bình thường, nàng gượng ép mà kéo kéo khóe môi, nhìn Thư nhi bưng chén thuốc nóng hổi bước vào.

"Thiếu phu nhân, tới giờ uống thuốc rồi." Chú ý không cho thuốc sánh ra ngoài, Thư nhi không có chú ý tới thần sắc biến hóa kia của Diệp Kết Mạn, khi đem thuốc tới trước giường, Thư nhi mới ngẩng đầu nhìn Diệp Kết Mạn.

Thư nhi đưa thuốc tới, "Người cẩn thận ạ, nó hơi nóng."

Tiếp nhận chén thuốc, Diệp Kết Mạn cũng không có uống ngay mà nhìn cửa phòng. Chỉ nhìn lướt thôi nhưng lại phát hiện vệt đỏ của trời chiều đã biến mất, và ngoài cửa sổ đã tối đi. Diệp Kết Mạn lộp bộp trong lòng, cảm giác như trên cổ có lưỡi dao sắc bén dần dần tới gần, và nàng có thể nhận thấy được sự lạnh lẽo của nó.

"Giờ nào rồi?"

Vừa mở miệng, Diệp Kết Mạn mới thấy giọng mình khàn, và nhẹ tới nỗi gió có thể thổi bay đi; nàng nắm cái chăn như để bình phục lại nội tâm kích động.

"Dạ? Hẳn là sắp đến giờ Tỵ rồi."

"Giờ Tỵ rồi à?" Diệp Kết Mạn thì thào, "Sao lại nhanh như vậy..."

Thư nhi thấy Diệp Kết Mạn hơi lạ nên ngẩng đầu nhìn nàng. "Thiếu phu nhân?" Thư nhi lo lắng, "Người uống thuốc trước đi."

Diệp Kết Mạn không yên lòng mà uống hết chén thuốc, cái đắng chạy thẳng tới đáy lòng và trong đầu chỉ có: vì sao... vì sao Kỷ Tây Vũ chưa hiện ra?

"Thiếu phu nhân, người làm sao vậy? Sắc mặt người kém lắm." Thư nhi chú ý tới sắc mặt Diệp Kết Mạn tự nhiên kém đi, trông có vẻ lo lắng nên hỏi.

Diệp Kết Mạn: "Không có gì, chỉ là thuốc đắng thôi."

"Thuốc đắng dã tật, thiếu phu nhân phải nhẫn mới được." Thư nhi tiếp nhận chén không, còn muốn nói cái gì đó thì ngoài cửa đã vang lên tiếng bước chân.

Diệp Kết Mạn lướt qua vai Thư nhi mà nhìn ra ngoài, thấy người tới là Kỷ Hi An - bình thường rất khó gặp - thì sửng sốt.

Kỷ Hi An thấy Diệp Kết Mạn chú ý tới mình thì gật đầu, khách khí nói: "Xin chào Bùi thiếu phu nhân."

"Chào Kỷ nhị thiếu gia."



Kỷ Hi An bước vào và hướng Diệp Kết Mạn mà cười, thuận tay đưa ra một bảo chung tinh xảo đưa cho Thư nhi: "Nghe nói thiếu phu nhân không khoẻ, tôi phụng mệnh cha tôi đưa tới chung súp. Ban ngày nghe nói thiếu phu nhân chưa tỉnh, không tiện quấy rầy nên tôi không đến. Hiện giờ tỉnh là tốt rồi, cái này phải uống khi còn nóng mới tốt."

"Làm phiền Kỷ nhị thiếu gia."

"Thiếu phu nhân không cần khách khí. Hiện giờ cô đang ở Kỷ gia mà, lại gặp chuyện như thế là Kỷ gia chúng tôi sơ suất thôi, chúng tôi xin lỗi cô."

Kỷ Hi An lễ độ hàn huyên vài câu, biết không còn sớm nữa cũng không quấy rầy nhiều, hắn chỉ ngồi một lát rồi đứng dậy cáo từ.

Thư nhi đưa Kỷ Hi An tới cửa, rồi ngược trở lại lấy bảo chung mở nắp ra làm hương thơm tràn ngập cả phòng. Thư nhi ngồi vào giường, cúi đầu thổi chung súp xong mới đưa qua.

Diệp Kết Mạn cũng không muốn ăn cái gì, nhưng mà cự tuyệt thì không được, chỉ định uống cho có lệ. Nhưng khi nàng vừa cúi đầu nhấp một ngụm thì bỗng thấy cạnh chung lộ ra một hàng chữ nhỏ.

"Thiếu phu nhân?" Nhìn đến Diệp Kết Mạn tự nhiên dừng lại, Thư nhi khó hiểu mà gọi.

Diệp Kết Mạn nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, hơi trầm ngâm một lát, nói: "Thư nhi, em đi lấy nước ấm giúp ta. Ta hơi mệt, muốn tắm xong rồi ngủ lại."

"Vâng, thiếu phu nhân." Thư nhi lĩnh mệnh, đứng dậy cáo lui.

Thư nhi ra ngoài, Diệp Kết Mạn nhíu mày, một hơi uống ngay nửa chung súp. Quả nhiên, hàng chữ nhỏ lộ ra hết. Diệp Kết Mạn vừa ngạc nhiên vừa phải nhìn kỹ.

"Giờ Dần canh ba."

Khi nhìn ra được, tay Diệp Kết Mạn run lên, bảo chung gần như sắp đổ. Vài giọt súp bắn lên tay, nàng cũng không biết mà chỉ mở to mắt để xác nhận. Chung súp chao đảo bởi vì tay Diệp Kết Mạn cứ run run, nhưng không che được mấy chữ... Đó là giờ sinh thần của Kỷ Tây Vũ! Diệp Kết Mạn ngừng thở lại để xác nhận thêm một lần nữa, và trong đầu đã choáng váng một lúc ngắn ngủi song đã hồi thần.

Là giờ sinh thần của Kỷ Tây Vũ trên hòe mộc! Nhưng tại... tại sao lại xuất hiện ở trên chung? Là người nhặt được mộc quỷ phù cố ý? Họ là ai? Kỷ Hi An? Nhưng trực giác lại nói cho Diệp Kết Mạn rằng không phải là Kỷ Hi An. Nếu thật sự là hắn thì vì sao phải thần thần quỷ quỷ, bày đặt khắc chữ trên chung làm gì? Diệp Kết Mạn thấy là đối phương không muốn rước ai nghi ngờ, hoặc nhìn tới cái chung đó thì đúng hơn - bởi vì người đưa là Kỷ Hi An. Diệp Kết Mạn suy nghĩ một chút, nhanh uống hết chung súp rồi lau đi chữ kia.

Cũng không chữ viết bằng cái gì, Diệp Kết Mạn vừa chạm vào thì đã mất đi. Diệp Kết Mạn cũng ngầm hiểu mà lau sạch hết. Song song đó, nàng cũng xác định được rằng đối phương không muốn người khác biết chuyện này. Và đối phương, nếu đã biết nàng, biết nàng có liên quan tới mộc quỷ phù, vậy thì hẳn là đã thừa dịp nàng rời đi mà nhặt. Nhưng, có lẽ là họ có đoán thế nào cũng đoán không được gì - có phải vì thế mà họ quyết định liên hệ nàng?

Về phần giờ Dần canh ba... là ám chỉ nàng chờ đến đó sao? Nghĩ vậy, tim Diệp Kết Mạn lại đập nhanh.

Cuối cùng nàng cũng đợi được tin tức cho có liên quan đến mộc quỷ phù rồi. Diệp Kết Mạn nhẹ nhàng thở ra, rồi lại bắt đầu nôn nóng. Kỷ Tây Vũ đến giờ còn chưa tới tìm mình, không lẽ xảy ra chuyện gì rồi sao? Diệp Kết Mạn nhìn ngoài cửa sổ - nhìn bóng đêm đen ngoài đó, âm thầm tự nói với mình: mặc kệ như thế nào, mình chỉ có thể tiếp tục chờ. Không được loạn. Nếu loạn, ai giúp được Kỷ Tây Vũ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play