"Tam thiếu gia." An nhi nghe tiếng thì quay đầu lại nhìn Bùi Nghiêu Viễn, đồng thời lau đi nước mắt - vốn muốn gọi một tiếng nhưng thôi, rốt cục là dừng một chút rồi mới nói: "Nô tì không sao, thiếu phu nhân ở trong phòng ạ."
An nhi không biết nên giải thích như thế nào nên chỉ phải lắc đầu.
Thấy thế, Bùi Nghiêu Viễn đi đến trước cửa và đưa tay gõ cửa: "Kết Mạn, ta vào được không?"
Lặng im lặng im không tiếng động...
Đang lúc Bùi Nghiêu Viễn phân vân nên đẩy cửa hay không thì có tiếng bước chân truyền đến. Cửa phòng mở ra. Chỉ thấy Diệp Kết Mạn tóc tai tán loạn, sắc mặt tái nhợt hiện ra ở cửa. Bùi Nghiêu Viễn giật mình, thấy mắt Diệp Kết Mạn đỏ bừng thì nóng nảy.
Bùi Nghiêu Viễn hỏi: "Chuyện gì vậy? Mắt muội..."
"Không, bụi bay vào mắt thôi ạ, Tam ca đừng lo." Khi nói chuyện, Diệp Kết Mạn thường để ý ngoài cửa sổ, mi gian lo âu nhưng vẫn tận lực bình tĩnh mà ứng phó. "Tam ca đến có việc gì sao?"
"Cũng không có gì, chỉ là muốn tới thăm đệ muội một chút." Bùi Nghiêu Viễn ngập ngừng: "Muội... thật không sao chứ?"
Hiển nhiên mặt mày Diệp Kết Mạn bây giờ không hề có sức thuyết phục, Bùi Nghiêu Viễn tất nhiên sẽ không tin cái gì mà bụi bay vào mắt? Nhưng thấy đối phương đã không muốn nói, hắn cũng không miễn cưỡng mà chỉ có thể hỏi lại.
Diệp Kết Mạn lắc đầu, trong lòng chỉ có mộc quỷ phù, làm sao còn tâm trạng hàn huyên cùng Bùi Nghiêu Viễn? Tuy biết không hợp lễ nhưng vẫn nói:
"Tam ca, hôm nay ta mệt, không chiêu đãi huynh. Huynh vẫn là trở về lo việc của mình, đừng vì ta mà trì hoãn."
"Này..." Bùi Nghiêu Viễn tiến thối lưỡng nan. Song, nghĩ là Diệp Kết Mạn có khó khăn riêng, vả lại hắn cũng không có tư cách gì để hỏi quá. Sau một lúc, Bùi Nghiêu Viễn bất đắc dĩ mà thở dài, "Nếu thế, ta sẽ về. Muội chú ý thân mình một chút."
"Nếu có gì khó khăn thì cứ việc nói với ta, đừng âm thầm chịu đựng."
"Cám ơn Tam ca."
Bùi Nghiêu Viễn thấy dáng vẻ Diệp Kết Mạn là không yên lòng thì nghi hoặc hơn. Nhưng đối phương rõ ràng không muốn nói nên hắn cũng không ráng mà hỏi nữa. Bùi Nghiêu Viễn chỉ đành rời đi.
Đi được vài bước mà vẫn thấy lo lắng, Bùi Nghiêu Viễn quay lại dặn dò An nhi: "An nhi, chiếu cố thiếu phu nhân cho tốt, có chuyện gì thì nhất định đi tìm ta, biết chưa?"
"Dạ, Tam thiếu gia, An nhi đã biết."
Khi thân ảnh Bùi Nghiêu Viễn biến mất ở ngã rẽ, Diệp Kết Mạn mới nhẹ nhàng thở ra; bất chấp chuyện gì khác, nàng đã lui vào phòng một bước và sẽ đóng cửa song An nhi đã kéo tay áo lại.
"Thiếu phu nhân..."
Diệp Kết Mạn dừng bước, tầm mắt nhanh đảo qua cửa sổ và ngay sau đó là vỗ vai An nhi, nói: "An nhi, em tin ta không?"
An nhi kinh ngạc, ngay cả khóc đều đã quên mà gật đầu lia lịa.
"Vậy thì giữ cửa chờ ta."
Bỏ lại những lời này, Diệp Kết Mạn phất tay và đóng cửa lại. Nàng không dám dừng lại, chạy tới cửa sổ, tiếp tục hành trình tìm kiếm. Bởi vì thể hư mỏi mệt nên tứ chi không có sức, và trước đó lại bị phỏng - nhưng mà Diệp Kết Mạn vẫn bất chấp. Với tấm lưng đầy mồ hôi, vất vả lắm mới lên được bệ cửa sổ, Diệp Kết Mạn nhìn mặt đất cách mình nửa người, thật cẩn thận thò người xuống. Mà tay thì không đủ sức giữ người, tay thì đau, cuối cùng không bám víu được cái gì nên té xuống - một tiếng kêu đau, thiên hôn địa ám, đầu có ngàn sao xoay quanh - dù vậy, qua vài cái hô hấp, Diệp Kết Mạn đã đứng dậy. Trên người Diệp Kết Mạn dính đầy lá cây, đầu gối thì rách, kết hợp với tóc tai hỗn độn và đôi mắt đỏ bừng - thật thảm hại - nhưng Diệp Kết Mạn không để ý, nàng chỉ có sự lo âu và đang cúi đầu đào bới vạch tìm kiếm mộc quỷ phù trong từng bụi cây, lớp cỏ dưới đất.
Nàng nhớ rõ ràng là đã ném mộc quỷ phù vào đây - sao bây giờ không thấy?
Thời gian dần trôi qua, bàn tay tìm kiếm run lên, tim đập nhanh hơn, từng cơn choáng váng bắt đầu lan tràn. Cỏ, bụi cây vẫn ở đó, nhẹ nhàng lay động theo gió, mà mộc quỷ phù như bốc hơi, vô thanh vô tức biến mất. Đã tìm khắp nơi, chợt có nước mắt rơi xuống, Diệp Kết Mạn lắc lư và cảm thấy trong đầu "oành" một tiếng - một ý niệm xuất hiện: mộc quỷ phù, không thấy! Sau đó, trán Diệp Kết Mạn tuôn mồ hôi - nàng như bị cái gì đó đánh trúng mà cả người mất hết khí lực, tứ chi bủn rủn - nàng hô hấp không thuận, mũi thì nghẹn lên, nước mắt không cầm lại được mà chảy xuống, Diệp Kết Mạn gian nan bước đi - như không cam lòng - lại tiếp tục tìm kiếm.
Một vùng gần đây nàng đã tìm kỹ, đến nỗi đá cũng đã trơ ra, nhưng duy độc mộc quỷ phù màu nâu thì không thấy. Dưới ánh nắng, Diệp Kết Mạn lại lảo đảo, và ngay sau đó, nàng mềm oặt ngã xuống, mất ý thức.
- -------------
Khi Diệp Kết Mạn tỉnh dậy thì ngoài trời đã gần tối. Nàng bủn rủn vô lực. Nàng thiêm thiếp.
"Thiếu phu nhân!" Có tiếng nói lọt vào tai làm Diệp Kết Mạn ngẩn ngơ. Nàng cố sức quay đầu mà nhìn, và khuôn mặt mơ hồ của An nhi ập vào mắt.
"Thiếu phu nhân, người tỉnh rồi?" Thư nhi ôn hòa hỏi, "Người thấy thế nào?"
Giữa nhưng suy nghĩ hỗn loạn, trong nháy mắt, Diệp Kết Mạn có cảm giác không biết nay là năm nào - cho đến khi màn té xỉu ập đến - lúc ý thức được mộc quỷ phù đã biến mất, Diệp Kết Mạn mở to mắt. Ngay sau đó, Diệp Kết Mạn muốn ngồi dậy, mà quá yếu nên chỉ mới nhấc người lên đã vô lực nằm lại.
Hai nha hoàn đều bị dọa vì Diệp Kết Mạn bất thình lình hành động; thấy sắc mặt Diệp Kết Mạn không tốt, Thư nhi kịp phản ứng đầu tiên - Thư nhi đến đỡ Diệp Kết Mạn:
"Thiếu phu nhân muốn dậy ạ? Em đỡ người."
Diệp Kết Mạn không cự tuyệt, để cho hai nha hoàn đỡ mình dậy, rồi nhanh chóng nhìn khắp phòng với hi vọng. Nhưng không thấy bóng dáng màu trắng quen thuộc kia đâu, Diệp Kết Mạn rũ mắt xuống, dấu đi thất vọng và hoảng loạn. Chỉ có ngón tay run rẩy tiết lộ được tâm tư mờ mịt của nàng.
Mộc quỷ phù ở đâu?
Kỷ Tây Vũ còn ở trong, không biết an nguy thế nào - nếu không thấy thì nàng sẽ ở đâu?
Kỷ Tây Vũ có gặp gì bất trắc không?
Vô số lo lắng vang vọng trong đầu và vờn quanh bên tai.
"Thiếu phu nhân? Thiếu phu nhân?"
Tiếng gọi liên tiếp kéo Diệp Kết Mạn suy nghĩ lung tung lại, nàng ngẩng đầu lên thấy An nhi đang nhìn mình thì cả kinh, theo bản năng, nàng nhìn qua Thư nhi. Thấy Thư nhi lại nghi hoặc, lúc này mới yên lòng.
Xem ra An nhi chưa nói gì với Thư nhi, nếu không, Thư nhi thông minh, không biết sẽ đoán ra được gì.
Diệp Kết Mạn nghĩ không sai. Lúc ấy An nhi chỉ chú ý ở trong phòng, song nghe được tiếng kêu nhỏ - đó là lúc Diệp Kết Mạn rớt cửa sổ - An nhi băn khoăn đến lời của Diệp Kết Mạn nên mới cố nén mà không phá cửa, nàng chỉ ở ngoài lo lắng gọi vào. Lúc ấy, Diệp Kết Mạn chỉ lo tìm kiếm mộc quỷ phù nên không nghe được. Cũng may xỉu không được bao lâu, An nhi không kiềm được nữa, lại gọi thêm vài tiếng, vẫn không thấy trả lời nên càng lo lắng hơn, rốt cục là đẩy cửa vào. Thấy trong phòng không có Diệp Kết Mạn, An nhi lúc ấy cũng lắp bắp kinh hãi. Và sau đó là phát hiện cửa sổ đã mở, rồi phát hiện Diệp Kết Mạn nằm trong bụi cỏ ở ngoài... Sau đó, Thư nhi trở về, An nhi đã mời đại phu rồi, và ở bên giường trông chừng Diệp Kết Mạn. Thư nhi thấy thế đương nhiên sẽ hỏi tình huống, nhưng An nhi nghĩ lại vẻ mặt Diệp Kết Mạn, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà giấu nhẹm; chỉ nói, thiếu phu nhân không khoẻ và bất tỉnh.
"Thư tỷ tỷ, tỷ nấu thuốc cho thiếu phu nhân nha, với cả cháo nữa, cả ngày hôm nay thiếu phu nhân chưa ăn cái gì, muội ở đây trông chừng Thiếu phu nhân cho." An nhi nói.
Thư nhi không nghĩ nhiều, và đồng ý. Đoạn, nàng cúi người dịch chăn cho Diệp Kết Mạn, rồi dặn dò vài câu, xong mới đi ra ngoài.
Thấy Thư nhi rời đi, An nhi rốt cuộc nhịn không được mà cắn môi, nhìn Diệp Kết Mạn: "Thiếu phu nhân..."
Diệp Kết Mạn hiểu ý An nhi, song lại trầm ngâm. Nàng biết An nhi đơn thuần, và nàng không thể lộ chuyện Kỷ Tây Vũ cho nên không nói toạc ra chân tướng. Nhưng, nếu không giải thích, hành động của mình lại lạ lùng, khó tránh khỏi làm An nhi nghi kỵ. Vì vậy, Diệp Kết Mạn suy xét thật nhanh và sau một lát đã có dự tính.
"An nhi, em tin trên đời này có ma không?"
An nhi lộp bộp trong lòng, nhưng không thấy ngạc nhiên là bao mà ngược lại là nghiêm túc mà gật đầu.
"Quê ta có một truyền thuyết. Chỉ cần đem ngày sinh tháng đẻ của cụ thân sinh khắc vào gỗ hòe thì có thể dẫn hồn phách đến, để bảo hộ hậu thế. Sự thật thì, ta vẫn mang theo ưu tư sau khi bước vào Bùi phủ, hơn nữa còn suýt chết đuối - ta, ta cảm thấy có người không muốn dung ta. Bởi vậy, ta mới nhờ em làm thành hòe mộc phù này, để nó bảo vệ ta, và xoa dịu cho ta. Nhưng... chưa bao giờ.. chưa bao giờ ta nghĩ rằng em, em vô tình bức chết ta..."
Diệp Kết Mạn thở dài, không nói tiếp.
An nhi láng máng hiểu ra mà áy náy: "Thì ra là như vậy. Thực xin lỗi, thiếu phu nhân, tại em lỗ mãng, lẽ ra em nên nói trước với người."
"Không..không gạt thiếu phu nhân, em... em chỉ là cảm thấy phòng của người âm âm sao đó - em sợ người bị... Đến Kỷ phủ rồi mà sức khỏe vẫn kém, cho nên... em mới đi xin bùa. Thực xin lỗi..."
"Ta hiểu." Diệp Kết Mạn vỗ tay An nhi, "Cũng tại ta không nói rõ với em. Vả lại ta cũng sợ bị lộ, người ta sẽ nói ta hoang đường. Dù gì thì chuyện này cũng không phải chuyện vẻ vang."
"Em hiểu rồi." An nhi nghĩ lại đãi ngộ của Diệp Kết Mạn ở Bùi phủ nên gật đầu, mắt lại đỏ lên, "Ủy khuất người..."
"An nhi, đồng ý với ta, việc này không được tiết lộ, kể cả Thư nhi. Có vẻ như em ấy cũng không tin quỷ thần là gì, e là sẽ thấy ta khoa trương mà thôi. Có được không?"
"Dạ. Đều nghe thiếu phu nhân."
Diệp Kết Mạn thấy An nhi đơn thuần đã tin, trong lòng thả lỏng được một chút; mà khi nghĩ đến mộc quỷ phù biến mất thì lại lo âu và bất an. Giờ nàng như thế này, không thể không nhờ người rồi. Nghĩ vậy, Diệp Kết Mạn nhìn An nhi.
"An nhi, em giúp ta một chuyện."
"Dạ?" An nhi lau khóe mắt, ngẩng đầu nhìn Diệp Kết Mạn.
Diệp Kết Mạn trầm mặc một lúc mới nói: "Sự thật thì, hòe mộc phù kia, đã biến mất rồi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT