Nghe khẩu khí Kỷ Tây Vũ nói chuyện, Diệp Kết Mạn không khỏi lộp bộp trong lòng. Nàng nhìn qua Kỷ Tây Vũ. Thấy Kỷ Tây Vũ hờ hững, mắt trầm, môi mím, bộ dạng không vui, Diệp Kết Mạn do dự và thầm nghĩ: chẳng lẽ lo lắng mình ngất xỉu, Kỷ Tây Vũ mới canh giữ ở đây chờ mình tỉnh lại? Bất quá Diệp Kết Mạn vội xua đi ý nghĩ khờ dại này rồi ngầm cười khổ.

Nàng bị điên rồi mới nghĩ như thế có phải không? Kỷ Tây Vũ vì lo lắng cho nàng mà ở lại?

Nghĩ vậy, Diệp Kết Mạn lại nhìn Kỷ Tây Vũ, nói: "Ta chỉ lo không còn nhiều thời gian nữa, sợ nàng sốt ruột nên tưởng nàng ra ngoài tìm manh mối. Ngoài ra không có ý gì khác."

"Còn biết không còn thời gian? Đổ bệnh thật đúng lúc nhỉ?" Kỷ Tây Vũ giương mắt lạnh lùng nói.

Diệp Kết Mạn nhất thời cũng không biết nói cái gì; nàng nắm chặt tấm đệm, mi gian hiển hiện lo âu và tự trách. Nàng dĩ nhiên biết mình ốm đau giờ này là hỏng bét. Vốn cũng chỉ còn lại bốn ngày, không có nàng, Kỷ Tây Vũ lại không tiện hành tẩu ban ngày, vậy nên chân tướng ắt phải chậm hơn mới rõ được.

Dường như biết Diệp Kết Mạn nghĩ gì, Kỷ Tây Vũ khoanh tay nói: "Còn có thời gian tự trách, không bằng ngẫm lại tiếp theo nên làm gì thì hơn."

Nói tới một nửa, Kỷ Tây Vũ thoáng nhìn lướt qua vết thuốc mờ nhạt còn dính bên môi Diệp Kết Mạn,

"Nếu không thì bốn ngày này nằm nghỉ đi, dù không tìm ra đáp án nhưng ít nhất cũng tiến gần Bùi Nghiêu Viễn thêm một bước."

Nghe vậy, Diệp Kết Mạn chấn động, ngẩng đầu nhìn ngay Kỷ Tây Vũ. Thấy đối phương mặt mày xa cách, Diệp Kết Mạn chua sót, và càng thấy suy nghĩ kia buồn cười đến cỡ nào.

Diệp Kết Mạn: "Yên tâm, cho dù cái thân này tàn lụi, ta cũng sẽ chịu được bốn ngày."

Kỷ Tây Vũ nhíu mày: "Một cơn gió đã đổ, ta yên tâm bằng cách nào? Quên đi. Vẫn là dựa vào chính mình."

Lời nói như dao đâm vào lòng Diệp Kết Mạn, nàng cúi đầu không nói gì nữa; tay nắm tấm đệm đã không còn sức nắm - cũng không thể phản bác lại. Kỷ Tây Vũ thì trầm mặc. Chỉ chốc lát, Diệp Kết Mạn nghe được tiếng bước chân, rồi đôi hài trắng ập vào mắt. Ngay sau đó, có tay nâng cằm nàng lên - mắt Diệp Kết Mạn ửng đỏ.

Kỷ Tây Vũ giật mình, có vẻ như không đoán được sẽ thế này.

Kỷ Tây Vũ nói: "Ta mới nói vài câu, nàng đã..."

Diệp Kết Mạn quẫn bách quay đầu đi và ngắt lời: "Không có gì."

Rồi, Diệp Kết Mạn gian nan giải thích: "Đột nhiên nhớ tới Tiểu Như nên thấy đáng thương thôi."

Kỷ Tây Vũ hiển nhiên không tin, nàng chăm chú nhìn Diệp Kết Mạn một lúc. Bất quá nàng không có truy cứu tiếp. Nàng chỉ là kỳ quái nhìn kỹ mặt Diệp Kết Mạn, và ngồi ở mép giường, hỏi:

"Trước đó đã đi đâu?"



Diệp Kết Mạn áp chế đau buồn, miễn cưỡng bình phục cảm xúc mà thuật lại chuyện trong viện Kỷ Việt. Kỷ Tây Vũ nghe đến thì đanh mặt lại. Đợi Diệp Kết Mạn nói xong, Kỷ Tây Vũ lãnh đạm nói:

"Nàng điên rồi à? Dám đơn độc đến viện Kỷ Việt, không sợ chết?"

"Ta chỉ muốn xác nhận có phải Kỷ Việt phái người giết Tiểu Như hay không."

"Xác nhận thì đã sao? Nàng sẽ báo thù?" Kỷ Tây Vũ cau mày, "Nàng đừng quên đây là Kỷ gia! Khi xưa Kỷ Việt không giết nha hoàn đó là bởi vì ta vừa mới chết, và nha hoàn đó hắn vẫn còn nắm được trong tay - không đáng để động đến để chuốc lấy nghi ngờ. An nha đầu mang người từ phòng bếp về đương nhiên Kỷ Việt sẽ biết, cộng thêm trước đó nàng để ý chuyện của ta e là hắn đã kiêng kị, cho nên mới xuống tay thẳng thừng. Máu rõ thế kia là cố ý để cho nàng xem." Mắt Kỷ Tây Vũ trầm hơn, "Xem ra, cái cảnh cáo ở Lưu Ly đình chắc chắn là Kỷ Việt làm."

Kỷ Tây Vũ nói, Diệp Kết Mạn nhiều ít gì cũng hiểu. Nhưng khi nghe Kỷ Tây Vũ nói toạc ra, nàng lại càng cảm thấy có lỗi với Tiểu Như hơn - sắc mặt vốn không tốt lại càng trắng.

Kỷ Tây Vũ còn định nói tiếp mà đã thấy Diệp Kết Mạn có dáng vẻ tùy thời sẽ hôn mê nên thôi không nói nữa. Kỷ Tây Vũ nghiêng người đưa tay lên trán Diệp Kết Mạn, thấy là mồ hôi lạnh, sự lo lắng chợt lóe trong mắt song trong miệng lại nói:

"Thôi được rồi không nói nữa. Nói thêm nàng lại mệt."

Nhưng vẫn thấy Diệp Kết Mạn không cải thiện được gì - dáng vẻ chất chứa nhiều tâm sự, Kỷ Tây Vũ rốt cục nhịn không được mà hỏi:

"Lại miên man suy nghĩ gì nữa?"

"Xin lỗi..." Diệp Kết Mạn cúi đầu nói một câu như thế; nàng mệt mỏi nhắm mắt lại. "Ta thế này, là tốn thời giờ của nàng."

Kỷ Tây Vũ chớp mắt, ngón tay mất tự nhiên mà giật giật. Một lát sau, Kỷ Tây Vũ thở dài: "Ta không trách nàng."

Thấy Diệp Kết Mạn trầm mặc không trả lời, môi Kỷ Tây Vũ giật giật. Như muốn nói thêm cái gì mà lời đến bên miệng lại nuốt vào, và khi mở miệng đã là lời khác:

"Muộn rồi, nàng không khỏe, nghỉ ngơi thôi. Việc này ngày mai chúng ta bàn lại." Nói xong, Kỷ Tây Vũ đứng dậy đi lại bàn tắt nến.

Nến tắt, chỉ còn ánh trăng.

Diệp Kết Mạn đã nằm rồi, chợt thấy bên hông lành lạnh; Kỷ Tây Vũ lên giường; Diệp Kết Mạnlòng đầy trăn trở. Hơn nữa, nàng vừa mới tỉnh nên không có buồn ngủ mà chỉ là thấy mệt mỏi. Bùi gia, Kỷ gia nặng nề trong lòng nàng khó tiêu hóa - trong bóng tối, Diệp Kết Mạn lẳng lặng nằm đó, nàng mờ mịt, nhất thời không biết nên đi đâu.

Thương trường ngươi lừa ta gạt, mạng người rẻ mạt, tình yêu hoang đường, người quỷ hai đường, tất cả có lối thoát chứ? Cho dù báo thù rồi thì thế nào?

Càng ngày nàng càng suy yếu - kỳ thật nàng cũng không quan tâm có phải bởi vì Kỷ Tây Vũ hay không nữa rồi - nếu có thể, đi theo Kỷ Tây Vũ cũng là chuyện tốt. Còn không, nếu đơn độc ở lại Bùi phủ thì tiền đồ cũng khó lường. Chưa chắc sẽ hạnh phúc.

Không biết qua bao lâu, ngoài trời dần tối hơn. Diệp Kết Mạn thấy Kỷ Tây Vũ cũng không có động tĩnh nên nghiêng đầu qua nhìn. Theo ánh trăng mỏng manh, khuôn mặt Kỷ Tây Vũ mờ mờ hiển hiện trông có vẻ bình yên, Diệp Kết Mạn không khỏi nghĩ về thân thể nằm trong quan tài với đủ loài hoa xung quanh - khuôn mặt ấy như họa, lẳng lặng nở rộ trong đêm, và dường như có thể tỏa hương nhàn nhạt. Lúc này không còn âm thanh gì khác trừ tiếng tim đập, ánh mắt Diệp Kết Mạn nhu hòa đi, nàng nhổm dậy nhìn Kỷ Tây Vũ.

Khi còn sống không gặp được nhau, khi chết rồi mới ái mộ, không biết là vận mệnh trêu ngươi hay là kiếp số.



Trong bóng đêm, Kỷ Tây Vũ môi đỏ mọng tiên diễm nằm trên khuôn mặt trắng như tuyết giống như là liệt hỏa nhiệt tình mời gọi mời người sưu tầm. Nhìn một lúc, Diệp Kết Mạn như bị mê hoặc, nàng vén tóc, chậm rãi tới gần; tim đập như trống. Rồi càng gần hơn... Sắp tiếp cận được, đôi mắt kia lại mở ra. Diệp Kết Mạn cứng đờ, không ngờ Kỷ Tây Vũ chưa ngủ, nhất thời tiến cũng không được, lùi cũng không xong; hai má nàng nóng bừng; hô hấp thì dồn dập. Một lát sau, Diệp Kết Mạn giật mình sẽ rụt về và ấp úng giải thích:

"Ta chỉ.."

Còn chưa tới kịp thối lui thì cổ đã bị ôm, động tác lui về sau dừng lại. Diệp Kết Mạn đỏ mặt, nhìn môi đỏ mọng và tuyết nhan gần trong gang tấc mà lòng bàn tay khẩn trương đến đổ mồ hôi.

"Huh?" Kỷ Tây Vũ hơi nhíu mày, "Chỉ là gì?"

"Ta..." Diệp Kết Mạn quẫn bách.

Kỷ Tây Vũ ôm lấy Diệp Kết Mạn, đem Diệp Kết Mạn đến gần trước mắt. "Tại sao lại trốn?"

Kỷ Tây Vũ cười mỉm, nhìn Diệp Kết Mạn ấp úng không nói nên lời một lúc lâu.

Kỷ Tây Vũ nói: "Nếu muốn hôn, cần gì lén lút như thế?"

Diệp Kết Mạn xấu hổ đến không thể nói được - nàng bây giờ chỉ có thể nhìn môi Kỷ Tây Vũ.

Kỷ Tây Vũ nhìn Diệp Kết Mạn trốn tránh và ngượng ngùng, nàng chợt trầm mặc một lát rồi đột ngột nói:

"Những lời ta nói khi nãy, nàng đừng để ý."

Diệp Kết Mạn cũng ngạc nhiên, không ngờ Kỷ Tây Vũ lại nói vậy. Nàng lắc đầu, ôn nhu mà cười: "Ta hiểu. Do ta yếu ớt, không trách được nàng."

Kỷ Tây Vũ cúi mắt - trong không khí dường như có điều thở dài - mà khi nàng giương mắt lên thì trong mắt chỉ còn sự mê hoặc: "Đêm nay, nàng chịu nổi không?"

Ban đầu thì khó hiểu, song rất nhanh, Diệp Kết Mạn mới kịp hiểu ra ý của Kỷ Tây Vũ - mặt nàng đỏ bừng, tay đang chống trên sàn nhũn ra. Dĩ nhiên trong lòng cũng không muốn thừa nhận thất bại, Diệp Kết Mạn khẽ lên tiếng: "Ừ."

Tiếng cười khẽ phiêu tán trong ánh trăng mờ ảo. Nụ cười tươi như hoa và lấp lánh. Diệp Kết Mạn nhìn đến tim gan nhộn nhạo. Nín thở, Diệp Kết Mạn thuận theo tâm ý cúi người xuống phủ môi nụ cười kia.

Cảm giác được sự mềm mại khi chạm vào môi Kỷ Tây Vũ và hương thơm dồn dập bởi hô hấp phiêu tán, Diệp Kết Mạn đè Kỷ Tây Vũ, nhắm chặt mắt, lông mi run run. Kỷ Tây Vũ cũng không chớp mắt mà nhìn Diệp Kết Mạn hôn mình, và đồng thời, một tay vòng lên ôm eo đối phương. Nơi ấy rất gầy, mơ hồ có thể chạm đến xương. Và trong khoảnh khắc này, Kỷ Tây Vũ có một sự do dự. Bất quá nó cũng biến mất khi nàng chớp mắt - huyết sắc nhãn đã che dấu nó đi.

Môi môi đan xen, trong đầu Diệp Kết Mạn như pháo hoa nổ tung. Nàng có thể cảm giác được ngực Kỷ Tây Vũ hô hấp lên xuống, Diệp Kết Mạn bưng mặt Kỷ Tây Vũ mà hôn sâu. Ngực trướng hơi đau, hơi thở đan xen. Lúc này, Kỷ Tây Vũ đã không còn lạnh lùng, nàng biến hóa nhanh chóng thành nữ quỷ lộng lẫy câu người đoạt phách, không thương tiếc kéo Diệp Kết Mạn sa vào đầm lầy.

Sa mạn hạ xuống, nhiệt độ trong không khí dần lên cao thiêu đốt đêm hiu quạnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play