Nghe được lời nói không chút lưu tình của ma nữ, sắc mặt Diệp Kết Mạn không khỏi trắng bệch. Nàng cảm thấy đối phương nhìn nàng liếc mắt thật lâu, sau đó mới tiếp tục nói: "Không ngại nói cho ngươi biết, Bùi gia dùng chuyện buôn bán son phấn mà lập nghiệp, đến bây giờ cũng được ba đời, tính ra cũng gần trăm năm. Cả cái thành Tô Châu đông đúc này có người nào không biết son của Bùi gia là đứng đầu? Hiện tại do phu nhân của Bùi Vĩnh Xuyên tiếp nhận. Dung mạo của người này có vài phần tư sắc, nhưng không chắc gì là người tốt.". Đang nói chuyện, ánh mắt Diệp Kết Mạn dạo qua một vòng trên người Kỷ Tây Vũ, thân thể Diệp Kết Mạn rụt một cái, vô cùng bất an. Quả nhiên, ma nữ rất nhanh lại nói: "Không nói cái khác, chỉ chuyện Bùi phu nhân cực kỳ thương yêu cháu trai Bùi Chi Bình thôi cũng đủ mệt cho ngươi, tiếng tăm của hắn ở trong giới 'son phấn' cũng rất được. Ngươi, có hiểu ý của ta không?".
Dứt lời, ma nữ nhìn thấy Diệp Kết Mạn cắn môi quả nhiên như dự liệu của nàng, khóe môi ma nữ càng cong lên, giọng chế nhạo nói: "Thế nào, sợ rồi sao?".
"Ta...". Diệp Kết Mạn liếm liếm môi hơi khô, thần sắc trù trừ nói: "Nếu ta đã gả cho Bùi Nghiêu Húc, tuy là một người chết, nhưng dù sao cũng là con dâu của Bùi gia. Bùi gia sao cho phép... loại chuyện đó phát sinh?". Càng nói, thanh âm Diệp Kết Mạn càng thấp, ánh mắt mang theo một tia không xác định.
"Cô nương ngốc, ngươi đúng thật là ngây thơ.". Ma nữ cười rộ lên, lúc này tiếng cười rơi vào trong tai Diệp Kết Mạn, chói tai không gì sánh được. May mà chỉ trong chốc lát, đối phương đã thu nụ cười lại, bình tĩnh nói: "Tên Bùi Chi Bình này cũng không thể so với người bình thường như ngươi. Bùi Vĩnh Xuyên là người không có đầu óc, điểm ấy trước khi ta chết đi thì đã sớm nhìn ra, nhưng mà bất đắc dĩ là hắn là con trai độc nhất, luôn muốn tìm một trợ thủ đắc lực. Ngươi chớ có coi thường phu nhân của Bùi Vĩnh Xuyên. Có thể nói, để Bùi gia có thể không suy yếu, duy trì phồn thịnh như ngày hôm nay, công của Bùi phu nhân là rất lớn. Bùi Vĩnh Xuyên tự nhiên cũng không dám đắc tội phu nhân ngoan tuyệt của hắn. Ngay cả Bùi Chi Bình, cha mẹ chết sớm, cũng do một mình Bùi phu nhân nuôi nấng lớn lên, hết mực thương yêu, không thua kém Bùi Nghiêu Húc là bao nhiêu.". Ma nữ cúi xuống, đáy mắt lóe lên chút tia sáng rồi biến mất, "Cũng có lời đồn đãi, tên Bùi Chi Bình kia thật ra là con riêng của Bùi phu nhân. Đương nhiên, chuyện này là bí mật, cụ thể vì sao cũng không có cách nào điều tra. Nhưng cũng có thể khẳng định là, nếu Bùi Chi Bình thực sự muốn khi dễ ngươi, vậy ngươi cũng chỉ có thể cam chịu. Đối với mọi người trong Bùi phủ mà nói, nhiều lắm là mở một con mắt nhắm một con mắt thôi.".
Khi ma nữ nói hết, gian phòng liền rơi vào im lặng.
Ma nữ cũng không nói gì, chỉ là khóe môi hiện lên một nụ cười ý vị thâm trường nhìn Diệp Kết Mạn, tay vẫn đè xuống mu bàn tay của đối phương. Lúc này tóc đen ướt sũng đã khô không ít, chỉ là mang theo chút bọt nước còn sót lại, phất qua cánh tay của Diệp Kết Mạn. Hai người cách xa nhau bất quá chỉ chừng một gang tay, ma nữ thu tất cả biểu tình của nữ nhân trước mặt vào đáy mắt. Lúc này Diệp Kết Mạn cũng tạm thời không còn sợ ma nữ kia nữa, cúi đầu chẳng biết suy nghĩ cái gì.
Thời gian lặng yên lướt qua, chỉ nghe "tách" một tiếng vang nhỏ, ánh nến rớt xuống một đóa hoa nến, kịch liệt rung động, lập tức tắt ngóm, trong phòng thoáng chốc tối sầm lại. Diệp Kết Mạn bị bóng tối bất ngờ làm cho cả kinh, vô thức ngẩng đầu lên, đập vào tầm mắt chỉ có màn đêm đen kịt trước người và một đôi mắt tản ra màu đỏ u quang. Mà da thịt trắng bệch của ma nữ ở trong bóng tối như ẩn như hiện, làm cho toàn thân Diệp Kết Mạn lại bắt đầu nổi da gà. Thân thể nàng khẽ động, sau đó phát hiện tay của mình còn bị tay của đối phương giữ chặt, Diệp Kết Mạn liền lui về phía sau nhưng cũng không thành công.
"Tại sao ngươi lại nói với ta những chuyện này?". Trên mặt Diệp Kết Mạn mang theo thần sắc phòng bị, nỗ lực rút tay của mình ra. Nàng đương nhiên không tin đối phương tốt bụng như vậy, nhắc nhở mình Bùi gia có bao nhiêu nguy hiểm.
Ma nữ không lùi mà tiếp tục tiến tới, cả người lại cúi xuống một chút. Tóc đen rũ xuống giường. Chỉ thấy nàng im lặng mỉm cười: "Ta chỉ muốn cho ngươi thấy rõ ràng tình cảnh trước mắt, để cho ngươi hiểu rõ, ngươi rất cần ta, hiểu chưa?".
Mày Diệp Kết Mạn nhíu lại, vươn một tay khác đè lại bả vai ma nữ kia, đối với sự tấn công của đối phương quả thật không thoải mái, nàng nói thật nhỏ: "Ngươi đừng tới đây.".
Ma nữ nghe vậy, chỉ là thoáng nhíu mày, ngược lại cũng dừng động tác. Nhưng mà hai người vẫn còn quá gần. Diệp Kết Mạn nỗ lực đẩy đối phương ra, thân thể kia lại phảng phất nặng nghìn cân, không chút sứt mẻ. Nàng đành phải tạm thời bỏ qua, miễn cưỡng để cho mình nhìn thẳng mặt của ma nữ, mở miệng nói: "Ngươi giúp ta, là có điều kiện phải không?".
"Đương nhiên.". Tiếu ý trên mặt ma nữ càng đậm, thân thủ nắm lấy cổ tay của Diệp Kết Mạn đang đẩy vai mình. Diệp Kết Mạn phút chốc mở to hai mắt, cuống quít lại rút tay trở về, nhưng cũng đã muộn. Ma nữ tiến gần Diệp Kết Mạn thêm chút nữa, tay phải nắm lấy cổ tay của nàng, hầu như sắp chạm vào mặt đối phương, chậm rãi nói: "Chúng ta thực hiện một giao dịch, thấy sao?".
Diệp Kết Mạn cắn cắn môi, nhẫn nại hàn khí từ thân thể đối phương truyền tới: "Giao dịch gì?".
"Ta bảo vệ an toàn cho người ở tại Bùi gia, ngươi giúp ta tìm ra kẻ thù.". Thanh âm ma nữ yếu ớt phiêu tán trong bóng tối, quỷ mị rợn người.
"Kẻ... thù?". Diệp Kết Mạn lặp lại một lần, bỗng nhiên nghi ngờ tràn ngập trong đầu, nghĩ thông suốt ý tứ trong lời của đối phương, không khỏi kinh ngạc mở to hai mắt, "Ngươi không phải bị trượt chân rơi xuống sông?".
Ma nữ nghe được Diệp Kết Mạn nói, nụ cười trên khóe môi lạnh lùng, dẫn theo vài phần đùa cợt: "Ta cũng không phải con nít ba tuổi, sao có thể ngu xuẩn trượt chân rơi xuống sông?". Dừng một chút, mắt của nàng lóe lên hồng quang, "Có người hại ta. Ta muốn ngươi giúp ta, tìm ra người này.".
Trên mặt Diệp Kết Mạn sinh ra vài phần trù trừ. Đang lúc do dự, trên mặt bỗng nhiên mát lạnh. Tay của ma nữ, chẳng biết lúc nào đã buông nàng ra, đổi thành chiếm hữu gương mặt nàng. Năm ngón tay thon dài, như lăng trì lướt qua gò má của nàng, giữa lúc hơi thở nàng hỗn loạn thì đã trượt xuống cần cổ mảnh khảnh, hàn ý lướt nhẹ trên da thịt. Ma nữ lập tức lại gần, đầu đặt trên vai phải của nàng, ngữ khí ôn nhu như nước rơi bên tai: "Nếu ngươi đáp ứng, tất cả đều vui vẻ; nếu không đáp ứng... sợ là đến lúc đó muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.".
Trong phòng lắc lư mờ ảo, đang là lúc tờ mờ sáng, bóng đêm đậm đến nhìn không ra. Nhưng mà trên người, xúc giác quá rõ ràng, lại thời khắc đang nhắc nhở Diệp Kết Mạn hiện trạng trước mắt. Nàng có thể cảm giác được cổ tay lạnh đến xương, phảng phất sau một khắc sẽ cắt cổ họng của mình. Diệp Kết Mạn nhịn không được run rẩy, trên mặt mất hết huyết sắc, cố nén mới không có lần thứ hai ngất đi. Nàng không chút nghi ngờ, nếu như mình thực sự cự tuyệt ma nữ này, tất nhiên là thê thảm không gì sánh được. Diệp Kết Mạn chỉ cảm thấy trong đầu ông ông đổ rầm, có chút gian nan. Mà đầu của đối phương hoàn toàn dựa vào vai của nàng, trầm trọng như muốn ép vỡ chính mình. Nàng thậm chí không dám suy nghĩ, tại đêm thành thân của mình, lúc này dán vào thân thể nàng, không phải là tướng công, mà là ma nữ lạnh như băng. Hết thảy, quả thực giống như một cơn ác mộng không thể tỉnh lại.
Cũng không biết trải qua bao lâu, ma nữ chờ có chút không nhịn được, đầu ngón tay cuốn lấy một chút tóc trước người Diệp Kết Mạn, bỗng nhiên kéo kéo, da đầu nàng đau xót, thầm hô lên. Thấy nàng có phản ứng, ma nữ ghét bỏ nói: "Ngươi rốt cuộc đồng ý hay là không? Rề rà quá.".
"Ta biết rồi.". Chỉ chốc lát, nàng nhẹ giọng hạ xuống, thần sắc Diệp Kết Mạn ẩn ở trong bóng tối.
Ma nữ nghe vậy khẽ cười một tiếng, lập tức đứng lên, kéo ra một chút cự ly với Diệp Kết Mạn, ngẩng đầu lên nhìn đối phương. Bóng tối cũng không thể ngăn cản tầm mắt của nàng, thần sắc trên mặt Diệp Kết Mạn lọt vào mắt ma nữ, chỉ thấy gương mặt thanh tú của đối phương dẫn theo tia ngưng trọng. Thấy thế, ma nữ giơ tay lên giúp Diệp Kết Mạn gỡ nếp uốn trên vai, miệng nói thật nhỏ: "Ngươi rất nhanh thì sẽ rõ, quyết định của ngươi là có bao nhiêu... chính xác.".
Diệp Kết Mạn mím môi, một lát sau, thanh âm lẩm bẩm một lần nữa vang lên, ánh mắt dẫn theo một tia mê hoặc: "Nhưng mà, rốt cuộc ngươi là ai? Tại sao lại biết được nhiều chuyện của Bùi gia như vậy?".
"Ta là ai?". Ma nữ nghe được câu hỏi của Diệp Kết Mạn, mi chớp nháy, hiên lên con ngươi đỏ như máu. Chỉ chốc lát, nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt đã mang theo ngữ khí làm Diệp Kết Mạn sợ hãi, "Tên của ta, có lẽ ngươi đã nghe qua, ta là Kỷ Tây Vũ.".
Lời của ma nữ rơi xuống, trong phòng vang lên thanh âm hít vào của Diệp Kết Mạn. Ánh mắt của nàng không dám tin nhìn ma nữ trước mắt, đảo qua cặp mắt cũng đang bình tĩnh nhìn thẳng ánh mắt của nàng.
Trong bóng tối dung mạo ma nữ cũng không thể thấy rõ, chỉ có bóng dáng ẩn ẩn hiện lên, khóe môi mỉm cười không rõ. Diệp Kết Mạn lại có thể cảm giác được, ma nữ trước mắt đang nhìn mình chăm chú. Một mảnh lạnh lẽo như trước, so với bất kỳ lúc nào cũng lạnh lẽo hơn.
Cái tên Kỷ Tây Vũ này, đương nhiên Diệp Kết Mạn không xa lạ gì. Nhưng Kỷ Tây Vũ người này, đối với Diệp Kết Mạn mà nói, cũng vô cùng xa lạ. Có thể nói, các nàng vốn là người của hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Trong thành Tô Châu phồn hoa, nhà có tiền cũng không ít, trong đó có mấy nhà thường xuyên xuất hiện trong những cuộc bàn tán ở đầu đường cuối ngõ, theo thứ tự là Bùi gia của thành Tây, Hứa gia của thành Đông, cùng với Kỷ gia của thành Nam. Mà trong đó, Kỷ gia của thành Nam là truyền kỳ nhất.
Kỷ gia kinh doanh tơ lụa đã có trên trăm năm, ngoại trừ bán ra bên ngoài thì họ còn là nơi cung ứng tơ lụa cho hoàng gia, tơ lụa tốt nhất hàng năm sẽ được tiến vào hoàng cung dâng cho cung nữ phi tần sử dụng. Mọi người đều biết, thực lực của Kỷ gia mơ hồ chiếm hết cả thành Tô Châu, đương nhiên Bùi gia và Hứa gia cũng sánh không kịp. Cho dù là tri phủ Tô Châu, cũng phải nể Kỷ gia mấy phần. Ngay cả chuyện cũ của thiên kim Kỷ gia, rất nhiều năm trước cũng được lưu truyền trong thành Tô Châu, nhiều lần bị đề cập.
Nghe đồn rằng, thiên kim của Kỷ gia - Kỷ Tây Vũ xinh đẹp thiên tiên, mười bốn tuổi năm ấy, vào dịp đại thọ bốn mươi tuổi cùa Kỳ phụ đã xuất hiện làm chấn động thiên hạ, điệu múa của nàng làm kinh diễm tất cả tân khách, trong khoảng thời gian ngắn vô số bà mối tới gõ cửa, hầu như làm sập cửa Kỷ gia, nhưng đều bị cự tuyệt.
Vô số công tử đã bị Kỷ Tây Vũ mê hoặc, thậm chí ở trước cửa Kỷ gia thực hiện tiết mục làm người khác ghanh tỵ. Yêu hận tình cừu, từ trước đến nay luôn là đề tài nóng hổi của mọi người. Vì thế, Kỷ Tây Vũ quanh năm không bước chân ra khỏi nhà, số lần xuất hiện trong miệng người Tô Châu thành liền càng ngày càng nhiều. Mặc dù Diệp Kết Mạn không quan tâm những chuyện kia, nhưng mưa dầm thấm đất vẫn phải lọt vào tai.
Nhưng vô luận như thế nào, Diệp Kết Mạn cũng không thể đem ma nữ cao ngạo lạnh lùng, ngôn ngữ độc ác này liên hệ với Kỷ Tây Vũ đã được đồn đãi với nhau. Kỷ gia mấy đời phát triển không ngừng, từ lâu đã không phải đơn thuần làm thương nhân, phía sau dính dáng chặt chẽ đến quan trường. Làm một thiên kim của gia tộc không bước chân ra khỏi nhà như vậy, không phải nên là một người dịu dàng động lòng, có tri thức hiểu lễ nghĩa sao?.
Dường như là nhìn thấu nghi vấn của Diệp Kết Mạn, đuôi lông mày Kỷ Tây Vũ nhếch nhếch, miễn cưỡng rút đi vài phần lạnh thấu xương: "Thế nào? Có phải đang nghĩ không giống với tưởng tượng hay không?".
Nghe vậy, Diệp Kết Mạn do dự một hồi, sau đó gật đầu một cái.
"Ngươi cho là mấy lời đồn đãi có bao nhiêu khả năng có thể tin?". Khóe môi Kỷ Tây Vũ lộ ra độ cong khinh thường, liếc liếc mắt Diệp Kết Mạn, "Bất quá là nghe đồn bậy mà thôi. Nếu ngươi tin thật thì quả là ngốc.".
Cổ họng Diệp Kết Mạn bị kiềm hãm, rõ ràng cảm thấy ngôn ngữ của đối phương khinh miệt. Nàng mở miệng, nhưng không phát ra âm thanh, cuối cùng vẫn là trầm mặc cúi đầu xuống, không có giải thích.
Kỷ Tây Vũ lơ đểnh, tầm nhìn rơi vào trên người Diệp Kết Mạn, bĩu môi, đột nhiên nói: "Ta biết đối với việc giúp ta hay không trong lòng ngươi rất do dự, miễn cưỡng. Cũng được, ngươi như vậy, sợ là không tồn tại lâu được thôi. Chờ ngươi gặp phiền phức, nếm chút khổ sở, tự nhiên sẽ cam tâm tình nguyện giúp đỡ ta.".
"Ta...". Diệp Kết Mạn nghe vậy ngẩng đầu, muốn nói gì đó. Khi nhìn thấy Kỷ Tây Vũ nằm xuống giường, thần sắc rõ ràng không muốn thông cảm. Thấy thế, Diệp Kết Mạn giật mình, nàng chỉ đành thở dài, trốn ở góc giường không dám nhúc nhích.
Kỷ Tây Vũ đích xác không có đoán sai. Tuy rằng Diệp Kết Mạn cũng rất đồng tình Kỷ Tây Vũ bị người ta hãm hại, nhưng trong lòng nàng kỳ thực cũng không muốn thành đồng minh với ma quỷ. Nhìn ánh mắt của đối phương, rõ ràng là muốn tìm ra kẻ thù. Oan oan tương báo biết đến bao giờ, Diệp Kết Mạn cũng không nguyện ý giúp ma nữ báo thù, hại người.
Trong bóng tối mập mờ, chỉ có hô hấp của Diệp Kết Mạn phập phồng vang lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT