"Không ngờ thân thể Kỷ tứ thiếu gia kém như vậy." Khi thân ảnh Kỷ Việt biến mất, An nhi nhịn không được nhỏ giọng cảm khái và tiếc hận. "Thật sự đáng tiếc cho dung mạo như ngọc ấy."

"Shh, không nên nói lung tung." Thư nhi kéo An nhi, lắc đầu nói nhỏ. "Đừng thấy Kỷ tứ thiếu gia ốm yếu, người ta tài trí xuất chúng đó. Địa vị ở Kỷ gia cũng không thấp. Chớ để trông mặt mà bắt hình dong."

Nghe Thư nhi nói, An nhi kinh ngạc: "Thật vậy?"

Bên này, Diệp Kết Mạn thu hồi tầm mắt, cúi đầu nghe Thư nhi nói, trong mắt như có điều suy nghĩ. Nàng đã từng nghe Kỷ Tây Vũ đề cập qua Kỷ Việt, bởi vậy cũng không nghi ngờ lời Thư nhi nói và cũng không vì như thế mà coi thường Kỷ Việt. Trái lại, nàng cứ luôn cảm thấy vừa rồi Kỷ Việt dù cố ý hay vô tình đều muốn thử nàng, rồi lại đúng lúc dừng lại, không đến mức giống Kỷ Thế Nam áp bức nàng. Mà Chỉ có Diệp Kết Mạn là rõ, ngay tại cuộc nói chuyện ngắn ngủn đó, ngay từ đầu nàng đã hồi hộp - ý muốn ứng đối mọi mặt - nhưng đối phương lại chỉ dò xét rồi tra kiếm vào vỏ làm cho nàng cảm thấy uổng công. Có phải bởi vì Kỷ Việt nhìn thấu nàng phòng bị, cho nên mới không lựa chọn hỏi tiếp?

"Dĩ nhiên là thật, " bên kia, Thư nhi đáp. "Kỷ tứ thiếu gia đúng là không có sức khỏe, nhưng cũng bởi vì điểm này, hắn đọc đủ thi thư, thành thục đủ binh pháp, có thể nói là học thức uyên bác. Hơn nữa cũng là một người cơ trí ổn trọng, bắt đầu giúp Kỷ lão gia xử lý một vài chuyện trong thương nghiệp từ rất sớm. Và cũng bởi vì sức khỏe, Kỷ tứ thiếu gia không phải mệt nhọc vì nghi thức xã giao."

"Thì ra là như vậy, không ngờ Kỷ tứ thiếu gia lợi hại thế." An nhi bừng tỉnh nói. Khi quay đầu lại thấy vẻ mặt Diệp Kết Mạn trầm ngâm, An nhi mê hoặc hỏi: "Thiếu phu nhân, người đang nghĩ gì đó?"

Diệp Kết Mạn lúc này mới ngẩng đầu nhìn hai nha hoàn - nhìn Thư nhi nhiều hơn - ôn nhu nói: "Không có gì." Dừng một chút, Diệp Kết Mạn nói tiếp, "Chúng ta đến đình ngồi một chút đi."

Nói xong, Diệp Kết Mạn xoay người đi đến lưu ly đình.

Tuy rằng đã tối nhưng phụ cận lưu ly đình rất sáng, do cách đó không xa là một cái hồ lấp lánh ánh nước và ở trên, có núi giả sinh động. Mà đình nằm ở giữa hai thứ đó dị thường tinh xảo. Viền đình còn được điêu khắc văn lộ phong lan lịch sự tao nhã. Cùng một bộ ghế đá. Trụ đình cũng là ngọc lưu ly chế thành, trong suốt dưới ánh trăng, trên mặt có khắc nhiều loại hoa dây leo. Chạm vào thì mát lạnh.

"Nghe nói lưu ly đình này rất tốn kém, là tổ tiên Kỷ gia xây nên vì để làm vui một người." An nhi vào đình bắt đầu tò mò sờ trụ đình, khoe khoang hiểu biết đã thăm dò từ người khác. "Nàng cực kỳ yêu thích ngọc lưu ly, có một giấc mơ là được ở trong căn phòng làm bằng ngọc. Dĩ nhiên giấc mơ xa xỉ này không thể thành. Vị tổ tiên Kỷ gia mới đổi lại, ở Kỷ phủ xây cho nàng lưu ly đình này. Mặc dù là không lớn, nhưng cũng là vô giá."

Thư nhi nghe An nhi cảm khái xong, nhịn không được mà cười, vui đùa nói: "Nha đầu này, bàng môn tả đạo gì đó hỏi thăm nhanh nhỉ."

An nhi nghe vậy thè lưỡi, thôi không sờ trụ đình lưu ly nữa mà chạy đến bên cạnh Diệp Kết Mạn và Thư nhi, sẳng giọng: "Lưu ly đình nổi danh ở Tô Châu lắm đó, ai mà không muốn đến Kỷ phủ được thưởng một lần tòa đình vô giá này? Lần này khó được có cơ hội, mà cũng đã được mãn nguyện, khi trở về có thể nói lại với chúng tỷ muội."

Thư nhi lắc đầu mà cười, nhìn lưu ly đình tỏa sáng dưới ánh trăng nhàn nhạt có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.

"Thiếu phu nhân, người cảm thấy thế nào?"

Diệp Kết Mạn nghe An nhi hỏi, nhìn sao trên trời phản chiếu trong đình, mỉm cười gật đầu: "Có thể nói là tuyệt vời. Rất đẹp."



"Nghe nói trước kia Kỷ tiểu thư thường đến đây đánh đàn." An nhi giống như nhớ tới cái gì, nhìn xung quanh, "Cảnh tượng đó chắc chắn rất đẹp."

Nghe An nhi vô tình đề cập, Diệp Kết Mạn nao nao, trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh Kỷ Tây Vũ ngồi trong đình đánh đàn, nhất thời trong lòng nhảy loạn.

Không biết người nọ khi còn sống ở trong đình cúi đầu đánh đàn, váy xòe bộ dáng như tiên thì không biết hấp dẫn bao nhiêu.

Ba người tùy ý hàn huyên một lát, gió đêm dần thổi có hơi lạnh. Thư nhi nhìn sắc trời, nói: "Thiếu phu nhân, không còn sớm nữa, chúng ta trở về nha."

Diệp Kết Mạn thấy cũng đã tối, nghĩ có lẽ Kỷ Tây Vũ biết không chừng sẽ nhanh trở lại, trong lòng lại vang lên điều nghe được vừa rồi từ đám nha hoàn, cũng không có tâm tư tiếp tục thưởng cảnh đêm nữa, đồng ý. Ba người theo đường cũ trở về. Diệp Kết Mạn nâng váy, mới bước xuống bậc thang ở lưu ly đình thì chợt thấy trước mặt có một trận kình phong thổi tới. Trong bóng đêm, nàng chỉ kịp nhìn thấy một cái bóng đen bén nhọn nhanh chóng lướt qua thái dương. Tóc bên tai bị thổi lên vì lẽ đó. Mủi tên nhọn dễ dàng cắt đứt tóc nàng trong nháy mắt lại biến mất trong bóng tối. Có vài giọt máu vẩy ra. Hết thảy phát sinh quá nhanh, Diệp Kết Mạn ngay cả tiếng kêu sợ hãi còn nghẹn trong cổ họng không kịp hô, chỉ có trái tim kịch liệt đập bình bịch, mà tai nàng hậu tri hậu giác truyền đến cảm giác đau. Cùng lúc đó, cũng trong nháy mắt, ở phía sau vang lên tiếng kinh hô của Thư nhi và An nhi.

Cái khoảnh khắc ngắn ngủi đó vậy mà tựa như một đời - thời gian lặng yên - sinh tử ở khoảng cách sít sao như thế làm cho Diệp Kết Mạn cứng ngắc tại đó. Mồ hôi lạnh đã tẩm ướt lưng áo. Sau một lúc lâu, Diệp Kết Mạn phục hồi tinh thần lại, ngơ ngác đưa tay sờ tai phải của mình, và lần này thật sự thấy đau. Tay nàng run run chạm đến mạt ướt át, Diệp Kết Mạn cúi đầu nhìn tay theo ánh trăng; khi nhìn thấy máu đỏ thì đồng tử kịch liệt co rụt.

"Thiếu phu nhân! Người không sao chứ?" An nhi hiển nhiên bị kinh hách, giọng nói cũng lạc đi, bất chấp lễ tiết chạy đến kéo Diệp Kết Mạn.

"Ta không sao." Diệp Kết Mạn buông tay, nhìn hai nha hoàn đang lo lắng trấn an lắc đầu. Nhưng sắc mặt nàng dưới ánh trăng lại thành không còn một giọt máu.

An nhi thấy tóc mai Diệp Kết Mạn có máu, biến sắc, cơ hồ muốn khóc và sẽ lau: "Thiếu phu nhân người đổ máu rồi! Có nặng lắm không?"

Diệp Kết Mạn hơi sửng sốt, lập tức cản tay An nhi, lấy cái khăn trong lòng ra, thấp giọng nói: "Đừng đụng, hơi bẩn, lau đi là được rồi."

"Vừa rồi làm em sợ muốn chết, rốt cuộc sao lại thế này?" An nhi sợ hãi nhìn vết thương của Diệp Kết Mạn, xác định chỉ là chảy máu ngoài da mới bình tĩnh được một chút, nghiêng đầu nhìn Thư nhi.

Thư nhi bắt đầu nhìn quanh bốn phía ngay khi màn đó vừa phát sinh, thấy hắc ám lại khôi phục như trước, giống như chuyện vừa rồi chỉ là một ảo giác. Đang nhíu mày trầm tư, Thư nhi thấy An nhi nhìn mình, Thư nhi trấn an vỗ vai An nhi, bình tĩnh đáp: "Là một mũi tên."

Diệp Kết Mạn lưỡng lự, bỗng nhấc chân quay lại phía sau.

Thư nhi thấy thế, hiểu được dụng ý của Diệp Kết Mạn, hướng An nhi nói: "Mau giúp Thiếu phu nhân tìm mũi tên đó xem."

Trăng đầu tháng cũng không tính là sáng, chỉ có một cái vòng khiếm khuyết treo trên bầu trời đêm. Ba người tìm một lát, mãi mới tìm được mũi tên nằm dưới đất.



Diệp Kết Mạn lấy mũi tên từ tay An nhi và nhìn kỹ. Mũi tên bình thường, không có gì khác lạ, cũng không có dấu hiệu gì. Diệp Kết Mạn cầm mũi tên, một lát sau mới nói: "Trở về thôi. Chuyện vừa rồi, coi như cái gì cũng không biết, đừng để lộ."

An nhi nghe vậy nghi hoặc giật môi, không rõ vì sao Thiếu phu nhân phải làm như vậy.

Thư nhi biết An nhi khó hiểu, kéo tay An nhi, thấp giọng giải thích: "Mũi tên đó hung hiểm, có thể thấy thân thủ đối phương không kém. Nếu chúng thật sự muốn lấy mạng Thiếu phu nhân, Thiếu phu nhân trói gà không chặt làm sao trốn kịp? Sở dĩ hiện giờ chỉ gây sát thương nhỏ, hiển nhiên là muốn cảnh cáo Thiếu phu nhân. Nếu nói ra, ngược lại đối với Thiếu phu nhân sẽ bất lợi."

An nhi cái hiểu cái không gật đầu, rồi lại khó hiểu hỏi: "Nhưng... chúng muốn cảnh cáo Thiếu phu nhân cái gì?"

Lúc này đây, Thư nhi cũng không trả lời An nhi, mà là cau mày nhìn Diệp Kết Mạn, nghiêm nghị nói: "Thiếu phu nhân, lai giả bất thiện, người không thể như vậy nữa."

Nghe vậy, Diệp Kết Mạn chỉ mím môi, biết Thư nhi có cùng suy nghĩ với nàng: đối phương chắc chắn nhằm vào nàng với việc Kỷ gia. Diệp Kết Mạn cũng không nhiều lời, chỉ thấp giọng nói: "Trở về thôi."

"Thiếu phu nhân!" Thư nhi tiến lên từng bước, "Em thật sự rất sợ người bị liên lụy. Vì sao người chấp nhất như thế chứ?"

"Thư nhi, em không hiểu, " Diệp Kết Mạn ngẩng đầu, nhìn Thư nhi, gằn từng chữ. "Chúng dùng cách này cảnh cáo ta là bởi vì chột dạ, sợ bị ta tra ra cái gì. Nếu như thế, ta càng không thể không truy theo hung thủ hại chết Kỷ Tây Vũ không minh bạch."

Khuôn mặt bình tĩnh của Thư nhi nổi lên gợn sóng, ngữ khí cũng có chút lo âu: "Rốt cuộc người và Kỷ tiểu thư có quan hệ như thế nào, đáng giá để người vì nàng như thế?"

Diệp Kết Mạn nghe Thư nhi hỏi, nhất thời không đáp, chỉ là trầm mặc đứng đó. Nàng cúi mắt, máu chảy từ tai dọc theo má cực chậm chạp bết với tóc làm nổi lên khuôn mặt tái nhợt. Rất chật vật.

Thấy không khí đột nhiên cứng ngắc, An nhi quay đầu nhìn nhìn hai người, ho nhẹ một tiếng, đứng ra hoà giải: "Thôi mà thôi mà, trở về rồi nói sau đi, Thiếu phu nhân phải được bôi thuốc." Nói xong, An nhi quay đầu âm thầm kéo Thư nhi, thấp giọng khuyên nhủ, "Thư tỷ tỷ, mặc kệ thế nào, trước hết nghe Thiếu phu nhân đã."

Thư nhi nghe vậy nhìn Diệp Kết Mạn, trầm mặc một lát, thỏa hiệp thi lễ: "Thực xin lỗi, là Thư nhi quá phận."

"Ta biết Thư nhi vì tốt cho ta."

Diệp Kết Mạn khoát tay không truy cứu. Thấy Thư nhi lo lắng, Diệp Kết Mạn cảm thấy dường như nàng biết cái gì đó. Nhưng Diệp Kết Mạn biết Thư nhi không muốn lộ bí mật là vì không mong nàng dấn thân sâu thêm, Diệp Kết Mạn chỉ nhấc chân đi về.

Phía sau, Thư nhi nhìn bóng lưng Diệp Kết Mạn mà thở dài, lúc này mới lôi kéo An nhi vẻ mặt rối rắm theo sau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play