"Kỷ Tây Vũ."

Trong phòng, Diệp Kết Mạn đóng cửa rồi nhìn trong hư không gọi một tiếng. Theo giọng nói của nàng, một luồng khói nhẹ phiêu tán, Kỷ Tây Vũ hiện hình.

"Nàng... có gì muốn nói với ta không?" Diệp Kết Mạn nhìn đôi mắt đỏ của Kỷ Tây Vũ, chậm tiếng hỏi.

Kỷ Tây Vũ biết Diệp Kết Mạn ám chỉ chuyện vừa rồi nàng ở cùng Trữ Tâm và Thành nhi nghe bọn họ nói chuyện, Kỷ Tây Vũ cười mỉm, nhìn Diệp Kết Mạn cau mày - Kỷ Tây Vũ vươn tay, ngón tay chưa chạm đến má Diệp Kết Mạn, Diệp Kết Mạn đã quay đầu tránh đi. Nhìn mi gian đối phương vẫn còn xoắn lại, Kỷ Tây Vũ thong thả buông tay, chuyển dời xuống ngực...

"Đừng làm rộn, nói chính sự đi." Diệp Kết Mạn biết mình có vẻ quá khẩn trương, âm thầm điều chỉnh lại và quyết tâm mở miệng, ngữ khí có sự chần chờ cùng bất mãn, "Chuyện Thành nhi nói có phải có liên quan đến chuyện trước đó các người gạt ta?"

Kỷ Tây Vũ nghe mà vẫn không đáp. Diệp Kết Mạn thấy Kỷ Tây Vũ một bộ cam chịu, lại cau mày chặt hơn, còn muốn nói gì đó, Kỷ Tây Vũ đã mềm giọng nói:

"Ngoan, đừng cau mày, rất xấu." Nói xong, Kỷ Tây Vũ xoa mày Diệp Kết Mạn.

Diệp Kết Mạn nao nao - lúc này vì không kịp nghiêng đầu mà tay Kỷ Tây Vũ đã chạm được mi gian của nàng - ngón tay ấy lành lạnh, mơn trớn hai hàng lông mày như gió xuân nhẹ nhàng thổi đến - làm nổi bật nụ cười nhạt mà dịu dàng của người yêu trước mắt. Chỉ có vậy, bất mãn trong lòng Diệp Kết Mạn dần tiêu tan. Cuối cùng, ngay cả muốn trừng mắt Kỷ Tây Vũ cũng không được.

"Cốc cốc." Không đợi Diệp Kết Mạn hỏi nữa, đã có tiếng đập cửa truyền đến.

"Thiếu phu nhân, Tam thiếu gia đến ạ."

Nghe Bùi Nghiêu Viễn đến, Diệp Kết Mạn chỉ phải bất đắc dĩ bĩu môi, thấp giọng bỏ lại một câu "lát nữa ta nói với nàng sau", liền xoay người đi mở cửa.

Cửa phòng mở ra, Bùi Nghiêu Viễn một thân cẩm bào màu lam màu bạc - hắn ôn hòa cười với Diệp Kết Mạn, tay cầm chén sứ nói: "Vừa rồi thấy khí sắc đệ muội không tốt, nên ta đến nhờ Hi An lấy cái này. Nếu không để cha mẹ đến, biết không chừng họ lại mắng chúng ta bạc đãi đệ muội."

Diệp Kết Mạn biết Bùi Nghiêu Viễn ngoài mặt mượn cớ có lễ nói, kì thực là quan tâm sức khỏe của mình, nàng thấy ấm lòng, dời mình nhường lối, ôn nhu nói: "Cám ơn Tam ca, vào ngồi một lát đi."

"Thôi, không quấy rầy đệ muội, " Bùi Nghiêu Viễn từ chối,

Diệp Kết Mạn đã ngắt lời, "Tam ca không cần phải giữ lễ tiết. Huynh đã hao tâm tổn trí như thế, Kết Mạn áy náy lắm, huynh vào uống miếng nước cũng tốt."

"Nếu đệ muội kiên trì như thế, ta đây mặt dày đòi nước mà uống vậy." Bùi Nghiêu Viễn nghe vậy không từ chối nữa, vén cẩm bào đi vào, và đến bàn ngồi xuống.

"Nước trà nguội rồi, Thư nhi, em đổi bình khác giúp ta. Tam ca thích uống gì, em hiểu hơn ta." Diệp Kết Mạn quay đầu hướng Thư nhi phân phó.

Thư nhi gật đầu, bưng ấm trà đi ra ngoài.

Môi Bùi Nghiêu Viễn giật giật, vốn định nói không cần phiền toái nhưng thấy Diệp Kết Mạn khăng khăng thì không nói gì thêm, đem chén trong tay đặt lên bàn, nói:

"Đệ muội đừng đứng, sẵn còn nóng, đệ muội uống đi."

Nói xong, Bùi Nghiêu Viễn mở nắp chén. Một mùi thơm nồng đậm xông tới.

"Gọi muội là Mạn nhi cũng được." Diệp Kết Mạn vừa thấy đã biết đây có lẽ là thuốc bổ giá trị xa xỉ, không muốn cô phụ tâm ý Bùi Nghiêu Viễn, ôn nhu đáp. Nàng đưa tay lấy thìa, uống.

Bùi Nghiêu Viễn cũng không nói gì, ở một bên mỉm cười nhìn Diệp Kết Mạn cúi đầu uống. Người trước mắt dịu dàng, theo hành động cúi đầu tóc ở vai nửa đem khuôn mặt thanh lệ che đi, lộ ra chân mày dài tinh tế. Diệp Kết Mạn vừa nhấc đầu, vừa lúc chạm đến ánh mắt Bùi Nghiêu Viễn chăm chú nhìn mình mà ngẩn người; khi kịp phản ứng, đã thấy đối phương có chút xấu hổ mà dời mắt, trong lòng Diệp Kết Mạn cả kinh. Vừa rồi - trong khoảnh khắc chớp mắt ấy - nàng thấy ánh mắt quá mức thân thiết của Bùi Nghiêu Viễn...

Diệp Kết Mạn buông thìa, trầm mặc một lát, bèn mở miệng đánh vỡ bầu không khí này: "Tam ca, nhiều ngày nay ở Kỷ phủ làm gì vậy?"



"Cũng không có gì, chỉ là gặp Kỷ lão gia hai lần để bàn chút chuyện buôn bán." Bùi Nghiêu Viễn xốc lại tâm tình - xem như chuyện vừa rồi như chưa từng phát sinh - tự nhiên nói. "Cha mẹ lớn tuổi, hiện giờ Tứ đệ đột ngột ra đi, thân thể ông bà lại không tốt, bởi vậy cố ý bồi dưỡng Đại ca và ta tiếp nhận việc làm ăn trong nhà."

Nói xong, Bùi Nghiêu Viễn thở dài. "Không gạt đệ muội, trước kia, có một đoạn thời gian Bùi gia và Kỷ gia có tranh chấp, nhiều lần hai căng thẳng, cha mẹ muốn thừa dịp lần này để ta và Đại ca đại biểu Bùi gia thăm dò Kỷ gia."

Nghe đối phương đề cập, Diệp Kết Mạn nghi hoặc hỏi: "Ủa, vì sao?"

Bùi Nghiêu Viễn cũng không giấu diếm, nói: "Bùi gia chúng ta buôn son, hợp tác với Lâm gia, vận chuyển bằng đường thuỷ. Đợt hàng lần trước có chuyện phát sinh ngoài ý muốn: thuyền hàng của Lâm gia đã đầy, chúng ta phải đợi. Việc buôn bán vốn có giao kèo trước, sao có thể hẹn lần hẹn lượt? Huống chi việc lần này làm người ta khó hiểu. Rõ ràng thời gian như thế nào đã hẹn trước với Lâm Đường, vậy tại sao đột nhiên thuyền đầy không đủ chỗ? Sau đó, chúng ta mới biết, Lâm Đường nhiễm phong hàn ốm đau ở giường, việc này là do Lâm Kỳ - con trai lão phụ trách, mà chen chân đúng là Kỷ gia. Không biết bọn họ dùng thủ đoạn gì, thuyết phục Lâm Kỳ quản lý thuyền. Chúng ta đi tìm Lâm Kỳ tìm hiểu cho ra lẽ, vậy mà hắn có vẻ như không có nhận giấy tờ gì của Bùi gia. Không còn cách nào khác, Bùi gia chỉ phải tìm thuyền khác thay thế, nhưng thời gian quá eo hẹp, dĩ nhiên thuyền chuẩn bị không đủ, một chuyến này chúng ta tổn thất rất nặng."

"..." Diệp Kết Mạn ngập ngừng, mới nói, "Vì sao Kỷ gia phải làm như vậy?"

"Bây giờ là ngày xuân, là thời khắc Kỷ gia buôn trà thuận lợi nhất, sự nghiệp càng lúc càng lớn bọn họ tự nhiên cần nhiều thuyền. Mà ở Tô Châu, danh tiếng tốt cũng chỉ có mấy nhà. E là Kỷ gia đã tính toán lấy thuyền Lâm gia đã lâu, Lâm Đường ngã xuống, liền âm thầm hợp tác với Lâm Kỳ. Vì việc này, đừng nói cha hay mẹ, ngay cả Đại ca và ta đều không chợp mắt hai ngày nay, lo việc sắp xếp hàng hóa trước sau bận bịu tối tăm mặt mày. Kỷ gia hoành hành ngang ngược ở Tô Châu không phải ngày một ngày hai, mà cũng do chúng ta thiếu thận trọng, nghe nói vì lung lạc Lâm gia, có một khoảng thời gian Kỷ tiểu thư hay đến Lâm phủ bái phỏng. Có lẽ..." Nói tới một nửa, Bùi Nghiêu Viễn đột nhiên im bặt, lập tức bất đắc dĩ lắc đầu, "Quên đi, không đề cập nữa. Tử giả vi đại, Kỷ tiểu thư đã mất, ta không nên nói gì thì hơn."

Tuy rằng Bùi Nghiêu Viễn không nói tiếp, Diệp Kết Mạn vẫn đoán được; dư quang nàng lườm qua Kỷ Tây Vũ. E là Lâm Kỳ đã bị nàng này mê hoặc cho nên mới dễ dàng không giữ lời, thậm chí không tiếc mà trở mặt Bùi gia.

Đề tài chấm dứt, trong phòng lâm vào ngắn ngủi trầm mặc.

Một lát sau, Diệp Kết Mạn trầm ngâm xong chợt nói: "Muội mới gặp được Kỷ lão gia ở linh đường."

Bùi Nghiêu Viễn nghe vậy kinh ngạc nhìn đến.

Diệp Kết Mạn nghĩ lại tin tức nghe được trước đó, lên tiếng hỏi: "Nghe nói Kỷ lão gia ngày càng yếu, là thật ạ?"

"Ừ, đích xác không giả. Tuy rằng ngoài mặt ông ta không biểu hiện gì, nhưng kỳ thật khí sắc kém hơn dĩ vãng rất nhiều." Bùi Nghiêu Viễn giải thích. "Không gạt muội, Kỷ gia hiện giờ tranh đấu rất dữ dội. Kỷ Xuyên tuy là con cả, nhưng dù sao cũng không phải dòng chính. Sau lưng Kỷ Hi An có Kỷ phu nhân, Kỷ lão vừa đi, gia nghiệp Kỷ gia vào tay ai còn chưa biết."

Thấy thần sắc Bùi Nghiêu Viễn nghiêm túc, Diệp Kết Mạn nghi hoặc: "Cái này có ảnh hưởng đến Bùi gia ư?"

"Dĩ nhiên. Kỷ Xuyên lòng dạ hẹp hòi, thủ đoạn tàn nhẫn, nếu gia nghiệp Kỷ gia nằm trong tay hắn e là toàn thương gia thành Tô Châu đều không có lợi lộc. Còn Kỷ Hi An thì thân thiện hơn."

Bùi Nghiêu Viễn vừa dứt lời, một tiếng hừ lạnh ở sau lưng hắn vang lên. Diệp Kết Mạn ngẩng đầu, thấy Kỷ Tây Vũ cười nửa miệng.

Thấy Diệp Kết Mạn nhìn mình, Kỷ Tây Vũ nói: "Nếu Kỷ Hi An nắm gia nghiệp, chắc chắn kém cỏi hơn Kỷ Xuyên. Hắn phải nói như thế không phải để sau này - nếu đến lúc đó tất cả đều có thể tới Kỷ gia giựt một phần, thật đúng là cả họ cả hàng vui mừng."

Diệp Kết Mạn biết Kỷ Tây Vũ nói có lý, nàng không nói gì.

Bùi Nghiêu Viễn không biết gì, tiếp tục nói: "Hai lần gặp Kỷ Thế Nam, đã thấy tóc mai ổng lại trắng thêm. Tang lễ lần này sẽ có rất nhiều thương nhân muốn tìm hiểu tình huống của ông ta đó. Nhưng Kỷ Thế Nam lòng dạ thật sự thâm sâu, mức độ đến đâu cũng không ai rõ. Bất quá thế cục Kỷ gia hiện giờ căng thẳng là sự thật, chia theo hai phe Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia."

"Thì ra là thế..." Diệp Kết Mạn thì thào. Thấy Bùi Nghiêu Viễn nói nhiều như vậy cũng không có nhắc tới Kỷ Tây Vũ, trong lòng Diệp Kết Mạn thầm nghĩ: không ai biết địa vị của Kỷ Tây Vũ ở Kỷ phủ - tức là Kỷ Tây Vũ làm việc cho Kỷ Thế Nam hẳn là cũng phải giấu người, âm thầm tiến hành. Rồi nghĩ đến trước đó Trữ Tâm từng đề cập đến cả việc giết người, trong lòng Diệp Kết Mạn phát lạnh. Nàng nhìn Kỷ Tây Vũ. Kỷ Tây Vũ làm việc không một ai hay biết, và có phải Kỷ Thế Nam đem những việc khó giải quyết bẩn thỉu trên thương trường giao cho nàng hay không?

Kỷ Tây Vũ lạnh lùng nhìn Bùi Nghiêu Viễn và Diệp Kết Mạn nói chuyện, chợt thấy Diệp Kết Mạn ngẩng đầu nhìn mình với ánh mắt thương tiếc - mềm mại mà dịu dàng - Kỷ Tây Vũ nhìn xem mà giật mình, đáy lòng không khỏi dao động.

Bóng đêm dần dần buông xuống, Diệp Kết Mạn, Bùi Nghiêu Viễn bất tri bất giác hàn huyên một hồi lâu. Đoạn, Thư nhi vào phòng thêm trà mới, rồi đứng cùng An nhi ở bên cạnh. Nửa canh giờ qua đi, có nha hoàn đến gọi hai người dùng bữa tối câu chuyện mới dừng lại.

Bởi vì Kỷ gia đang có tang, cho nên mọi người ở đây chỉ dùng món chay. Nhưng mà mấy món chay cũng phong phú, không kém gì với tửu lâu. Có điều, Diệp Kết Mạn tâm tư ngổn ngang, ăn gì cũng không có vị, nàng chỉ vội ăn vài đũa rồi thôi.

Diệp Kết Mạn vốn muốn về sớm, chỉ là còn chưa mở miệng cáo từ thì đã thấy Bùi Nghiêu Duẫn ngồi ở ghế trên nhìn đến, nói: "Cha mẹ phái người đến thông báo, nói bọn họ sắp tới Kỷ phủ. Mặt khác, mẹ có lời riêng bảo ta chuyển cho đệ muội: trước lúc bà đến, cần phải khắc kỷ phụng lễ[1], tránh gây thị phi gì ở Kỷ gia."



Ở gần đó, Bùi Nghiêu Viễn nghe vậy cau mày, bất mãn, hạ giọng nói: "Đại ca, Mạn nhi không phải là người như thế."

Bùi Nghiêu Duẫn liếc Bùi Nghiêu Viễn, nói: "Ta chỉ là ấn theo lời của mẹ nói lại." Dừng một chút, Bùi Nghiêu Duẫn nói tiếp, "Huống chi không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Đệ cũng không phải không biết tình huống hiện giờ."

Nói xong, Bùi Nghiêu Duẫn nhìn Diệp Kết Mạn, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Đệ muội có thể hiểu nỗi khổ tâm của mẹ mà phải không?"

"Kết Mạn cẩn tuân lời mẹ dạy." Diệp Kết Mạn ôn nhu đáp, mà đáy lòng đã có chút cấp bách. Tuy rằng ban ngày đã nghe Bùi Nghiêu Viễn đề cập tới nhưng khi nghe được tin tức xác thật thì vẫn là âm thầm cảm thấy khó giải quyết.

Rời bàn, Diệp Kết Mạn u sầu trở về sân của mình.

Trong phòng hơi tối, vừa vào cửa, bên tai đã vang lên giọng lạnh lùng của Kỷ Tây Vũ: "Hôm nay tán gẫu rất vui nhỉ."

Diệp Kết Mạn quay đầu, trước mắt là đôi mắt đỏ áp sát đến gần. Cánh tay buông thõng của Diệp Kết Mạn khẽ run, dừng một chút, Diệp Kết Mạn mới thấp giọng nói: "Để học thêm chuyện trên thương trường, không thấy mệt."

Nói xong, Diệp Kết Mạn rời đi Kỷ Tây Vũ, sẽ đi đến bàn. Và trong nháy mắt đi qua, cổ tay Diệp Kết Mạn đột nhiên bàn tay lạnh băng cầm lấy, hàn ý xong tới đông lạnh Diệp Kết Mạn làm nàng nhịn không được mà rùng mình. Diệp Kết Mạn cau mày quay đầu nhìn Kỷ Tây Vũ, thấy Kỷ Tây Vũ mặt không chút thay đổi nhìn mình với ánh mắt sắc bén và nụ cười nửa miệng...

Kỷ Tây Vũ nói: "Bùi Nghiêu Viễn có ý với nàng đấy."

Diệp Kết Mạn nhất thời không hiểu Kỷ Tây Vũ cười cái gì, nàng chỉ nhìn một lúc rồi giẫy tay của mình ra, đồng thời nói: "Đừng nói lung tung."

"Có phải lung tung hay không, chính nàng đã rõ, không phải sao?"

Thấy tay Kỷ Tây Vũ không chút xê dịch, Diệp Kết Mạn cắn môi, buông tha cho giãy dụa, không hài lòng nhìn Kỷ Tây Vũ. Diệp Kết Mạn tất nhiên biết Kỷ Tây Vũ nói không sai, vì trước đó nàng đã nhìn thấy ánh mắt tình ý của Bùi Nghiêu Viễn. Và nàng chắc chắn Kỷ Tây Vũ cũng thấy. Nhưng Diệp Kết Mạn không muốn bàn tới vấn đề này.

Diệp Kết Mạn trầm mặc được một lúc rồi gằn từng chữ: "Cho nên?"

"Không có gì." Kỷ Tây Vũ lại thả tay Diệp Kết Mạn, cười cười.

Khuôn mặt má lúm đồng tiền rơi vào mắt Diệp Kết Mạn - Diệp Kết Mạn không biết tại sao mình lại có chút bực mình ; cứ cảm thấy Kỷ Tây Vũ như đang thử mình nhưng cố tình không làm rõ, hòng đem mình làm loạn. . Ngôn Tình Sắc

"Rốt cuộc nàng muốn thế nào?" Tuy rằng đã được thả, Diệp Kết Mạn ngược lại dừng chân không đi nữa, cau mày nhìn Kỷ Tây Vũ.

"Nàng cảm thấy ta muốn như thế nào?" Kỷ Tây Vũ hơi giương mày, không khí căng thẳng trước đó thuận theo mà tan đi, cơ hồ làm cho Diệp Kết Mạn hoài nghi về cái lãnh ý ngắn ngủi ngay từ đầu của đối phương.

Thấy Diệp Kết Mạn không đáp, nửa thân mình Kỷ Tây Vũ lại nghiêng đến. Trong phòng chưa đốt nến nên phòng tối mờ, chỉ có ánh nắng chiều phía chân trời lọt qua khe cửa, bất quá nó cũng sẽ tan ngay thôi. Mà đôi mắt Kỷ Tây Vũ tại ánh sáng không đầy đủ lại nổi bật khiến người ta không thể dời mắt; làn da trắng trong hơi sáng tại nơi ánh sáng mờ mờ này cũng giống như hoa quỳnh ban đêm, khiết nhã mà thơm ngát.

"Hãy nhớ kỹ, nàng là của ta."

"Mặc kệ là ai, cũng không thể giúp được nàng. Chỉ có ta. Mới có thể kéo nàng thoát khỏi cái chốn không sạch sẽ này."

Bàn tay lạnh lẽo đặt lên hai má Diệp Kết Mạn - cái lạnh ấy làm lông mi Diệp Kết Mạn run lên.

Kỷ Tây Vũ nheo mắt nhìn Diệp Kết Mạn, rồi cúi người tiến bên tai Diệp Kết Mạn tựa như tình nhân thân thiết.

"Cho dù hắn tốt, chung quy cũng không phải là chốn nàng tìm về."

[1] khắc kỷ phụng lễ: tự kiềm chế bản thân, hãy lấy lễ ra mà đáp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play