"Muội sao vậy?" Bùi Nghiêu Viễn chú ý tới sắc mặt Diệp Kết Mạn trở nên kinh hãi, đứng dậy thân thiết hỏi, "Không thoải mái hả?"

Diệp Kết Mạn miễn cưỡng thu hồi tầm mắt không nhìn Kỷ Tây Vũ nữa, hướng Bùi Nghiêu Viễn lắc đầu. Tay nàng nắm chặt áp chế kích động nhưng giọng nói vẫn run run: "Không biết Tam ca có biết, tướng công... có giao tình gì với Kỷ tiểu thư không?"

"Tứ đệ à?" Bùi Nghiêu Viễn suy nghĩ một hồi mới lắc đầu đáp: "Có lẽ là qua lại bình thường. Ta chưa từng thấy hai người có gì quá thân hay cùng xuất hiện. Sao vậy?" Bùi Nghiêu Viễn chợt nhíu mày, "Mà, sao muội lại hỏi bút tích Tứ đệ?"

Diệp Kết Mạn đã nghĩ ra lời giải thích hợp lý trước khi hỏi đến, thấy Bùi Nghiêu Viễn quả nhiên hỏi, nửa thật nửa giả nói: "Khi nãy đỡ Trữ Tâm cô nương về phòng có cơ hội vào phòng Kỷ tiểu thư, vô tình thấy có lá thư từ Bùi gia nên có chút ngạc nhiên."

Bùi Nghiêu Viễn cũng không để ở trong lòng, chỉ gật đầu nói: "Có lẽ là một ít thư từ lễ tiết lui tới, gửi cho Kỷ tiểu thư cũng không có gì kỳ quái."

Diệp Kết Mạn đã không còn lòng dạ nào nhàn thoại cùng Bùi Nghiêu Viễn, nàng không tự chủ được lại nhìn Kỷ Tây Vũ, thấy đối phương vẫn vẻ mặt không thấu được tâm tư, trong lòng như bị ngàn vạn con kiến cắn.

Diệp Kết Mạn không nhẫn được, uyển chuyển tiễn Bùi Nghiêu Viễn: "Tam ca, ta không được khỏe lắm, muốn nghỉ ngơi một chút, huynh..."

Bùi Nghiêu Viễn nghe vậy, ngầm hiểu điểm đầu cáo từ: "Vậy muội nghỉ ngơi đi, ta về trước. Có việc thì tìm ta." Nói xong, lại dặn dò Thư nhi và An nhi, "Các ngươi chăm sóc Thiếu phu nhân cho đàng hoàng."

"Vâng." Hai nha hoàn cúi đầu đáp.

"Thư nhi, An nhi, hai em tiễn Tam ca đi. Ta không sao, sẽ lên tháp nghỉ ngơi, không có việc gì thì đừng để ai đến quấy rầy."

Nghe Diệp Kết Mạn phân phó, Thư nhi, An nhi vâng dạ rồi cùng Bùi Nghiêu Viễn rời khỏi phòng.

Xác định được tiếng bước chân đã cách khá xa, Diệp Kết Mạn đi tới cửa cài then. Nàng đứng đó thật lâu, cúi đầu đưa lưng về phía Kỷ Tây Vũ không động đậy. Không khí trầm mặc bao phủ trong phòng. Nếu nhìn kỹ sẽ không khó phát hiện tay Diệp Kết Mạn nắm chặt then cửa, ngón tay mảnh khảnh áp chặt giống như đang áp chế cảm xúc.

Đang trong lúc bình tĩnh, sau lưng Diệp Kết Mạn chợt lạnh, giọng nói Kỷ Tây Vũ yên ả dừng ở bên tai: "Thật là không nghe lời."

Diệp Kết Mạn run lên, vẫn chưa quay người lại, mặc cho Kỷ Tây Vũ dán vào mình, không nói chuyện.

"Đừng truy tới cùng quá như thế, đối với nàng không có gì hay cả." Lời nói Kỷ Tây Vũ nghe không ra sự tức giận, ngược lại bởi vì thả nhẹ giọng dán bên tai nói mà có vài phần ám muội.

Diệp Kết Mạn nhẫn nại mím môi. Sau một lúc lâu mới thấp giọng nói: "Ta không muốn làm một kẻ ngốccái gì cũng không biết." Dừng một chút, Diệp Kết Mạn rũ mắt; trong tầm mắt là một góc quần áo Kỷ Tây Vũ lộ ra; nàng nghe được giọng kìm nén của mình vang lên, "Nàng không nói, ta chỉ có tự tra xét."

Phía sau trầm mặc trong ngắn ngủi. Dư quang Diệp Kết Mạn ngay lập tức thoáng thấy tay Kỷ Tây Vũ dò đến, ngay sau đó tay nàng bị đối phương nắm lấy và nàng đã bị xoay lại. Kỷ Tây Vũ áp đến, Diệp Kết Mạn buộc phải tựa cửa. Đôi mắt đỏ của Kỷ Tây Vũ khóa chặt mình, Diệp Kết Mạn quật cường nhìn thẳng đối phương không chút nào né tránh.

Được một lát, Kỷ Tây Vũ nói: "Nàng cho là mình có thể tra được cái gì?"



Diệp Kết Mạn nhíu mày: "Ít nhất sẽ không hoàn toàn không biết gì cả."

Kỷ Tây Vũ nhìn dạo một vòng mặt Diệp Kết Mạn, khóe môi cong lên cười: "Giờ thì nàng biết là Bùi Nghiêu Húc gửi rồi, sao nữa?" Kỷ Tây Vũ lại đến gần một chút, hơi thở lạnh lẽo lượn lờ trước mặt Diệp Kết Mạn; đôi môi đỏ như lửa gần trong gang tấc tản ra quỷ mị mê người.

Nghe Kỷ Tây Vũ nói, Diệp Kết Mạn càng cau mày, ngực phập phồng bởi vì hô hấp dồn dập. Nàng đương nhiên biết đó không đơn thuần là lễ tiết lui tới như Bùi Nghiêu Viễn nói, nếu không, Kỷ Tây Vũ sẽ không giấu nó sau tủ, Kỷ lão gia lại càng không phái người đến tìm. Không biết sao, trong lòng Diệp Kết Mạn bắt đầu bất an từ khi nhìn thấy lá thư, nàng cảm thấy việc này có liên lụy rất lớn, trực giác nói rằng nó không thoát khỏi liên quan cùng Kỷ Tây Vũ.

"Ngốc cô nương." Bỗng nhiên, Kỷ Tây Vũ khẽ cười một tiếng, ngón tay mơn trớn lông mày Diệp Kết Mạn. Cảm giác mát lạnh từ tay đối phương khắp hai má, Diệp Kết Mạn lại càng không thấu tâm tư Kỷ Tây Vũ, chỉ có thể trầm mặc nghe Kỷ Tây Vũ tiếp tục nói, "Nàng cho là dựa vào chính mình thật có thể điều tra ra? Đừng khờ dại như thế. Ngoan ngoãn nghe ta nói rồi làm không tốt sao? Đừng phí sức nữa, chỉ uổng công thôi."

Diệp Kết Mạn nắm chặt tay, ngôn ngữ lãnh trào không thèm để ý chút nào của Kỷ Tây Vũ như kim đâm vào ngực nàng, cái đau ẩn ước từ hô hấp tản ra. Mặt Diệp Kết Mạn tái nhợt hơn, trán thấm mồ hôi, lại rất nhanh bị Kỷ Tây Vũ ôn nhu lau đi, cảm giác vô lực rất nhanh dấy đầy lòng nàng.

Cũng không biết qua bao lâu, Diệp Kết Mạn mới một thu hồi được giọng nói của mình, nàng nhìn vào mắt Kỷ Tây Vũ nói: "Mặc cho nàng nói thế nào, ta vẫn sẽ tiếp tục."

Kỷ Tây Vũ cười, hứng thú nhìn Diệp Kết Mạn. Thần sắc nhỏ bé và yếu ớt đó có kiên quyết rõ ràng. Mâu thuẫn rối rắm. Như bị đẩy đến vách núi sâu rồi mà vẫn cố gắng. Mỏng manh nhưng kiên định. Đôi mắt trong và rõ ràng.

"Có ý tứ." Kỷ Tây Vũ giương mày, nói xong cúi đầu xuống hôn lên môi Diệp Kết Mạn.

Diệp Kết Mạn không đoán được Kỷ Tây Vũ sẽ hôn, nàng nao nao. Tự nhiên môi đau xót, cảm giác được Kỷ Tây Vũ cắn môi mình, nàng muốn đẩy Kỷ Tây Vũ ra, mà Kỷ Tây Vũ đã mở miệng. Chiếc lưỡi ẩm liếm đến làm Diệp Kết Mạn tê dại, cái đau ban đầu đã được bao trùm. Diệp Kết Mạn run lên, Kỷ Tây Vũ đã rời ra, lời nói mang theo ý cười: "Nếu thế, nàng muốn biết chân tướng thì tự điều tra lấy. Ta rất chờ mong nàng có thể tra đến đâu."

Không đợi Diệp Kết Mạn đáp gì, đôi môi đó lại rơi xuống, mở hàm của nàng, như một con rắn mà luồn vào cuốn lấy nước bọt của nàng và cuốn lấy nàng. Diệp Kết Mạn còn muốn suy nghĩ thêm về lời vừa rồi, mà đã bị nụ hôn của nàng đánh loạn. Một nụ hôn đầy mê hoặc dĩ nhiên hô hấp dồn dập theo. Nhiệt ý đầy hai má, nhiễm đỏ đến tận khóe mắt Diệp Kết Mạn.

Thật lâu sau, môi rời đi. Diệp Kết Mạn cúi đầu thở hổn hển, mặt nguyên bản tái nhợt khôi phục được chút huyết sắc. Sau một lát, nàng ngẩng đầu khó hiểu nhìn Kỷ Tây Vũ.

Kỷ Tây Vũ không nói gì, lui bước, lướt mắt qua Diệp Kết Mạn nhìn cửa, đột ngột nói: "Trữ Tâm đến."

Diệp Kết Mạn biến sắc nhìn ngoài cửa. Quả nhiên nghe được tiếng bước chân. Cửa phòng bị gõ ngay sau đó, rồi tiếng Trữ Tâm vang lên: "Bùi thiếu phu nhân?"

Diệp Kết Mạn lên tiếng, quay đầu lại đã thấy Kỷ Tây Vũ đi xa dựa tường nhìn nàng. Lúc này, Diệp Kết Mạn mới mở cửa. Trữ Tâm hiện ra ở cửa, thấy nàng mở cửa, vội rảo bước vào trong để tránh bị nhìn thấy.

Diệp Kết Mạn đóng cửa, nói Trữ Tâm: "Nhanh như vậy đã trở lại?"

Trữ Tâm gật đầu, ngồi xuống bàn, hàm hồ đáp: "Không có chuyện gì, chỉ là vài câu dặn dò." Dừng một chút, Trữ Tâm ngẩng đầu nhìn Diệp Kết Mạn, "Ta đến muốn nhắc ngươi một chuyện vừa rồi chưa kịp nhắc tới."

Nghe vậy, Diệp Kết Mạn kinh ngạc: "Chuyện gì?"



Trữ Tâm nhíu mày, trầm ngâm nói: "Lần này tiểu thư xuất hành, để cho tiện làm việc, kỳ thật không chỉ có dịch trang mà dung mạo đều hóa thành trang dung nam tử để che lấp. Ngoại nhân căn bản nhìn không ra. Đồng thời gạt cả Kỷ phủ. Bởi vì là chuyện lão gia giao cho, liên quan tới cơ mật, hiếm ai biết. Đó cũng là lí do vì sao ta không xuất phủ cùng tiểu thư nhưng cũng không có lo lắng mấy. Có lẽ, khi tiểu thư rơi xuống nước trang dung bị rửa trôi mới lộ ra mặt thật nhưng nam trang vẫn còn. Bởi vậy, thời điểm phát hiện thi thể chính là thân nam trang, và không có dịch dung."

"Ý của ngươi là?" Diệp Kết Mạn cả kinh trong lòng.

"Sợ là đã lộ phong thanh gì đó mới đưa tới mầm tai vạ cho tiểu thư.

Lúc đó ta cũng vội vàng, căn bản không tiếp xúc với ai, tuyệt đối không có khả năng tin tức bị lộ. Bởi vậy ta mới vừa hỏi lão gia, còn có ai biết chuyện tiểu thư xuất môn."

"Kỷ lão gia nói như thế nào?"

Trữ Tâm rũ mắt, trầm mặc một lát, ngữ khí trầm trọng nói: "Lão gia nói, trừ ta và ông, không ai biết tiểu thư xuất phủ."

Diệp Kết Mạn hiểu Trữ Tâm hiển nhiên có chút không tin, dù sao, nếu thật không lộ chút gì thì tại sao Kỷ Tây Vũ xảy ra chuyện? Nghĩ vậy, Diệp Kết Mạn đưa mắt nhìn Kỷ Tây Vũ đối diện cách đó không xa, thoáng thấy nàng cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì.

Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt Diệp Kết Mạn, Kỷ Tây Vũ giương mắt nhìn lại. Một ánh mắt sâu không lường được.

"Tuy rằng lão gia nói vậy, " Trữ Tâm mím môi, không cam lòng tiếp tục nói, "nhưng ta vẫn sẽ tiếp tục tra xuống, xem rốt cuộc là ai rắp tâm hại người đưa tiểu thư vào chỗ chết."

Diệp Kết Mạn gật đầu, nghĩ nghĩ nói: "Việc này nếu liên quan tới Kỷ phủ cơ mật, vậy có thể chỉ có vài người quan trọng có cơ hội biết. Ta không tiện chen vào, chỉ có thể nhờ ngươi."

"Ừ." Trữ Tâm đáp, đồng thời đứng lên, "Xong, ta đi về trước. Ngươi và ta chạm mặt nên để ít người biết thôi." Nói xong, Trữ Tâm xoay người đi ra ngoài.

"Khoan, " Diệp Kết Mạn nhìn bóng dáng Trữ Tâm, bỗng lên tiếng gọi. Thấy Trữ Tâm mặt không chút thay đổi quay đầu, Diệp Kết Mạn đắn đo một hồi vẫn là cắn răng hỏi, "Lá thư... của Bùi Nghiêu Húc, tại sao lại ở sau tủ của tiểu thư nhà ngươi?"

Nghe Diệp Kết Mạn hỏi, thần sắc Trữ Tâm hơi đổi. Nàng nhìn Diệp Kết Mạn một lúc lâu mới hạ giọng giống như lẩm bẩm: "Thì ra ngươi đã biết..." Nói xong, Trữ Tâm xoay người đưa lưng về phía Diệp Kết Mạn bỏ lại một câu, "Kỷ phủ so với ngươi tưởng tượng còn thâm sâu hơn. Những việc như thế này, ngươi nên ít biết đến thì hơn."

Mắt thấy Trữ Tâm đã cầm tới then cửa, Diệp Kết Mạn trầm xuống, mở miệng nói: "Ngươi thật sự cho rằng hai người không có liên quan?" Dứt lời, Diệp Kết Mạn thấy Trữ Tâm dừng động tác một chút, lập tức nói, "Kỷ Tây Vũ lần này đến thành Tây xảy ra chuyện, mới mất không có bao lâu Kỷ lão gia đã phái người tìm thư Bùi gia gửi tới. Ngươi không biết là có kỳ quái sao? Hơn nữa, phong thư đó tuy có bụi, nhưng không dày, hiển nhiên mới để sau tủ không bao lâu, rất có thể là thời điểm Kỷ Tây Vũ rời đi Kỷ phủ cố ý đặt ở đâu đó. Kết quả chuyến đi... xảy ra chuyện. Hết thảy đều rất trùng hợp, không phải sao?"

Trữ Tâm đứng yên đó sau một lúc lâu, mới trầm giọng nói: "Kỳ thật... ta cũng không rõ trong đó viết cái gì. Hơn nữa, khi ta đến chỗ lão gia, chân ngọn nến trên bàn đã có tro tàn. Có vẻ như đã bị đốt rồi."

"Thật sao..." Diệp Kết Mạn có chút thất vọng, bất quá đáy lòng lại kỳ quái, "Vậy càng không thích hợp, ngươi không cảm thấy à?"

Làm như bị lời Diệp Kết Mạn làm xúc động, Trữ Tâm vẫn không phủ nhận, một lát sau mới nói: "Cho ta một chút thời gian, ta muốn nghĩ cách khác xem có thể tìm ra manh mối hay không."

Nói xong, Trữ Tâm ra cửa, trong nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mắt Diệp Kết Mạn. Thấy thế, Diệp Kết Mạn mới quay đầu nhìn Kỷ Tây Vũ, gằn từng chữ: "Kỷ Tây Vũ, ta đoán đúng không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play