Kéo Trữ Tâm vào phòng, Diệp Kết Mạn đóng cửa xong cau mày hỏi Trữ Tâm: "Ta còn có một chuyện không rõ." Nàng dừng một chút, nói tiếp: "Ngươi mới vừa nói là vì hoàn thành nhiệm vụ cho nên không đuổi theo Kỷ Tây Vũ, nhưng ta nghe nói ngày ấy Kỷ Tây Vũ đi rồi, ngươi rời khỏi phòng xong liền hướng về viện của Kỷ Xuyên mà đi. Ngươi vào đó làm chi?"
Nghe hỏi, hiển nhiên Trữ Tâm có chút ngoài ý muốn, đảo mắt qua nhìn Diệp Kết Mạn. Trầm mặc một lát, Trữ Tâm đáp: "Thành nhi có được tin, hoài nghi là Đại thiếu gia âm thầm phái người cứu người kia. Ta điều tra tin đó, muốn tìm ra hành tung người đó."
"Sau đó thì sao?"
Trữ Tâm không nhìn Diệp Kết Mạn nữa, lời nói nghe không ra cảm xúc: "Không phát hiện đầu mối gì. Sau đó mới nhờ Thành nhi giúp lưu ý Kỷ phủ, ta đi đến nơi ám sát người kia trước đó, lần theo dấu vết để lại."
Diệp Kết Mạn mím môi, giọng hơi khàn: "Giết?"
Thấy mắt Trữ Tâm nhoáng lên, trầm mặc không nói gì, sắc mặt Diệp Kết Mạn khẽ biến – nàng hiểu được người đó đã chết trên tay Trữ Tâm. Diệp Kết Mạn nắm tay, có chút lo lắng, nhất thời không biết nên nói cái gì, đã nghĩ gọi Kỷ Tây Vũ ra. Tay vừa để ở ngực, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, Diệp Kết Mạn cả kinh ngẩng đầu Trữ Tâm cũng căng thẳng kém.
"Trữ hộ vệ, ngươi ở đâu?" Ngoài cửa vang lên tiếng nữ tử, tiếng đập cửa truyền đến ngay sau đó.
Trữ Tâm ra hiệu, biết mình không thích hợp để gia nhân Kỷ gia thấy nàng đứng trong phòng Kỷ Tây Vũ cùng Trữ Tâm, Diệp Kết Mạn thấy thế hiểu rõ gật đầu, nhẹ bước đi vào phòng trong nấp tại rèm che giường. Diệp Kết Mạn lánh đi, nha hoàn ngoài cửa đã gọi thêm, Trữ Tâm lúc này mới cao giọng đáp rồi đi mở cửa.
"Trữ hộ vệ, quả nhiên ngươi ở phòng tiểu thư."
"Tìm ta có việc?"
"Lão gia cho gọi ngươi đi qua có việc muốn nói, và bảo ta đến phòng tiểu thư lấy một thứ."
...
Cách đó không xa, lời nha hoàn nói với Trữ Tâm truyền đến, Diệp Kết Mạn nghe đối phương muốn vào thì trong lòng cả kinh, lui lại mà nấp sâu hơn. Phía sau lại là vách tường. Cách rèm giường, Diệp Kết Mạn thấy hai bóng người mơ hồ, và nghe được Trữ Tâm nói:
"Muốn lấy cái gì? Ta lấy giúp. Không ai được phép vào phòng tiểu thư lục lọi lung tung."
"Ta cũng không biết ở đâu, lão gia chỉ nói là mấy phong thư, sai ta tìm một chút. Nghe nói.."
"Đã biết." Nha hoàn nói tới một nửa, Trữ Tâm ngắt lời, lập tức đè thấp giọng.
Bên này, khi rơi vào tai Diệp Kết Mạn đã không nghe rõ. Diệp Kết Mạn nghi hoặc cau mày, cảm giác Trữ Tâm đề phòng mình. Chỉ là sự tình liên lụy đến Kỷ gia cơ mật, Diệp Kết Mạn cũng không hỏi nhiều. Đợi một lát, Diệp Kết Mạn nghe được tiếng bước chân hai người vang lên. Xem ra đã vào cửa.
Trữ Tâm nói: "Ngươi tìm bên ngoài có hay không, ta vào trong phòng xem thử."
"Được."
Nghe nha hoàn kia đồng ý, Diệp Kết Mạn nhẹ nhàng thở ra. Ngay lập tức, thấy thân ảnh Trữ Tâm liếc mắt nhìn hướng mình ẩn thân, rồi mới bắt đầu xoay người lại bàn trang điểm của Kỷ Tây Vũ, Diệp Kết Mạn không tiếng động nhìn chăm chú vào Trữ Tâm. Có vẻ ở bàn trang điểm, Trữ Tâm không tìm được gì, nàng đứng ở tại chỗ trầm ngâm một lát mới xoay người đi tới chỗ Diệp Kết Mạn. Diệp Kết Mạn nhìn theo, tầm mắt dừng lại ở trên người Trữ Tâm, thấy Trữ Tâm đi đến tủ quần áo; không nhìn nàng mà là tìm kiếm ở đó.
"Chỗ này ta không tìm thấy gì. Trữ hộ vệ, ngươi thế nào?" Một lát sau, trong phòng lại vang lên tiếng nha hoàn kia hỏi. Cùng lúc đó là tiếng bước chân cũng dần dần gần.
Diệp Kết Mạn căng thẳng. Trữ Tâm nghe được lời nói cũng ngừng tay, xoay người cất bước đi đến phương hướng nha hoàn. Bởi vì động tác quá mau mà vai nàng đụng vào tủ, tủ lung lay phát ra tiếng động. Cùng với tiếng động của tủ, một tiếng động nhỏ khác cũng chợt vang lên, mấy phong thư từ sau tủ rơi xuống đất. Nghe được động tĩnh, Trữ Tâm nhìn lại, khi nhìn thấy phong thư thì thần sắc nhoáng lên, động tác cực nhanh tiến lên chặn tầm mắt Diệp Kết Mạn, cúi người nhặt lên nhét thư vào lòng. Trữ Tâm đứng thẳng, dư quang quét nhanh hướng Diệp Kết Mạn, nói với nha hoàn sẽ bước vào buồng trong: "Tìm được rồi."
Hết thảy phát sinh cực nhanh, nhưng Diệp Kết Mạn vẫn lơ đãng thoáng nhìn thấy một chữ Bùi kí tên trên phong thư. Nàng cứng đờ, ngạc nhiên nhìn bóng dáng Trữ Tâm, trong mắt nhất thời phong vân cuồn cuộn.
Thư đó... là Bùi gia gửi tới?
"Ngươi đi về giao cho lão gia trước, ta dọn lại phòng tiểu thư một chút rồi qua ngay."
Nghe được tiếng bước chân nha hoàn rời đi, Trữ Tâm khép cửa xong xoay người lại, nhìn Diệp Kết Mạn từ phòng trong đi ra.
Hai người lặng im đối lập không lâu, Diệp Kết Mạn không nhẫn nổi mở miệng nói: "Những thư đó là sao?"
"Ngươi không cần biết." Trữ Tâm không đáp câu hỏi của Diệp Kết Mạn, thần sắc khôi phục nhất quán lạnh lùng. "Ta có việc, phải đến chỗ lão gia, khi trở về sẽ đi tìm Thành nhi hỏi rõ ràng. Ngươi có thể về phòng của mình chờ ta, ta sẽ mang Thành nhi đến. Việc cấp bách là tìm hung thủ sát hại tiểu thư."
Nói xong, Trữ Tâm mở cửa, đứng nhìn Diệp Kết Mạn.
Thấy thế, Diệp Kết Mạn giật giật môi. Cuối cùng cái gì cũng không nói, ly khai khuê phòng Kỷ Tây Vũ. Khi đi ngang qua Trữ Tâm, Diệp Kết Mạn nói: "Hy vọng việc này không có quan hệ gì với cái chết của Kỷ Tây Vũ."
Thần sắc Trữ Tâm khẽ động, trầm mặc nhìn Diệp Kết Mạn. Một lát sau, Trữ Tâm mới lắc đầu, thấp giọng nói: "Sự tình liên quan Kỷ gia cơ mật, ta không thể phản bội Kỷ gia." Dừng một chút, Trữ Tâm bổ sung nói, "Đây là chuyện lão gia giao cho tiểu thư, ta cũng không rõ ràng là cái gì, nhưng hẳn là không có liên lụy tới cái chết của tiểu thư. Lão gia...chắc chắn không hại tiểu thư."
"Ta biết rồi." Diệp Kết Mạn thu hồi tầm mắt không nói gì nữa, đi ra cửa.
Diệp Kết Mạn về tới phòng mình, đóng cửa xong lập tức cau mày kéo mộc quỷ phù ra khỏi cổ: "Kỷ Tây Vũ, nàng có thể đi ra."
Tiếng nói vừa dứt, một luồng khói nhẹ bay ra. Kỷ Tây Vũ đứng đó thấy Diệp Kết Mạn nhếch môi nhìn mình, thần sắc có chút phức tạp mở miệng hỏi: "Thư nàng giấu ở tủ quần áo là gì?"
Nghe vậy, thần sắc Kỷ Tây Vũ không thay đổi, một bộ lạnh nhạt hỏi ngược lại: "Chỉ là mấy phong thư mà thôi, làm sao vậy?"
Diệp Kết Mạn miễn cưỡng áp chế lo âu, cau mày hơn. Trên đường trở về, nàng càng nghĩ càng thấy không thích hợp. Nếu Kỷ Tây Vũ đã giấu sau tủ thì nhất định là không muốn để người khác nhìn thấy. Mà Kỷ lão gia lại đặc biệt phái người đến tìm, càng chứng minh cho thư này không đơn giản. Diệp Kết Mạn nhớ tới ánh mắt cổ quái trước đó Trữ Tâm nhìn mình, cùng với thần sắc bất an hiện lên khi thấy thư rơi xuống, không biết sao, Diệp Kết Mạn cứ cảm thấy trong lòng không yên.
Trầm mặc một lát, Diệp Kết Mạn hỏi: "Thư Bùi gia gửi tới phải không?"
Nghe hỏi, Kỷ Tây Vũ thần sắc khó lường nhìn Diệp Kết Mạn. Bỗng, Kỷ Tây Vũ đi lên từng bước, ánh mắt chậm rãi đảo qua Diệp Kết Mạn, "Nàng, thấy ai gửi tới?"
Diệp Kết Mạn muốn gật đầu, nhưng cảm giác mắt Kỷ Tây Vũ như lửa vô tình áp bách ngăn lời nàng ở yết hầu nói không ra.
Đánh giá thần sắc Diệp Kết Mạn biến hóa, Kỷ Tây Vũ giương khóe môi: "Sao không nói? Thấy hay không thấy?"
Trầm mặc một lúc, Diệp Kết Mạn thấp giọng nói: "Chỉ kịp nhìn mặt trên ghi chữ Bùi đã bị Trữ Tâm lấy đi."
"Vậy à." Nghe vậy, Kỷ Tây Vũ giống như không ngoài dự liệu, thuận miệng lên tiếng.
Diệp Kết Mạn cắn môi, bất mãn thái độ Kỷ Tây Vũ, hỏi lại: "Rốt cuộc là ai gửi tới?"
Kỷ Tây Vũ chỉ lắc đầu, ý bảo không thể nói.
Ngực Diệp Kết Mạn cứng lại. Bí mật này ép nàng có chút khó thở. Và làm nàng cảm thấy như lọt vào sương mù, hoàn toàn không nhìn thấy gì.
Diệp Kết Mạn nản lòng cúi đầu, lẩm bẩm nói: "Vì sao cái gì cũng muốn gạt ta? Trữ Tâm như thế, nàng cũng như thế."
Kỷ Tây Vũ nhìn Diệp Kết Mạn đăm chiêu suy nghĩ một lát mới nói: "Sau lưng thương nhân có rất nhiều chuyện không thể lộ. Làm ăn càng lớn càng như vậy. Rất nhiều đều chỉ có thể chôn sâu dưới đất. Thân phận nàng hiện giờ là Bùi tứ thiếu phu nhân, dĩ nhiên Trữ Tâm sẽ bận tâm một ít."
"Nhưng nàng biết ta đứng bên chiến tuyến cùng nàng." Diệp Kết Mạn ngẩng đầu nhìn Kỷ Tây Vũ.
Chăm chú nhìn một lúc, Kỷ Tây Vũ bỗng thở dài, tiến lên từng bước, không do dự ôm Diệp Kết Mạn, nhẹ giọng đáp: "Ta biết chứ."
Diệp Kết Mạn hơi cứng đờ, một lát sau mới dịu xuống tùy ý Kỷ Tây Vũ ôm. Nàng chậm rãi nhắm mắt lại; cảm thấy đáy lòng như bị thứ gì đó nghiền qua; mũi có chút chua xót.
"Thời điểm chưa tới, nhẫn nại một chút." Thanh âm Kỷ Tây Vũ nhẹ nhàng vang lên.
Diệp Kết Mạn trầm mặc, mi gian nhiễm chút đau thương nhàn nhạt.
Kỳ thật, khoảnh khắc nàng hỏi đã mơ hồ đoán được Kỷ Tây Vũ sẽ không giải thích. Hiện giờ, trước mắt nàng là sương mù bao phủ nàng, không bước ra được mà đuổi cũng không tan. Bất an bao trùm, mỗi một bước như đi trên băng mỏng, không biết khi nào sẽ rơi xuống tan xương nát thịt. Nàng không sợ chết. Nhưng nàng sợ không biết kết quả gì có thể xảy ra. Mắt nàng như bị bịt lại, mặc dù có Kỷ Tây Vũ dẫn đường nhưng chính nàng lại không rõ mình đang đi đường gì. Bên cạnh là biển lửa hay núi đao, nguy hiểm gì âm mưu gì một mực đều không biết. Nói đến, Kỷ Tây Vũ cần bất quá chỉ là thể xác có thể hành tẩu dưới ánh mặt trời mà thôi...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT