"Khương đại phu, thương thế của ta sẽ không để lại sẹo?"

"Cô nương yên tâm, vết thương không sâu, chắc chắn sẽ lành như ban đầu, không có sẹo. Nhớ là bôi thuốc một ngày hai lần, không được đụng nước."

"Ta yên tâm. Cám ơn Khương đại phu." Nữ tử sờ băng gạc trên cổ, thấy yên lòng. Nàng hướng đại phu trước mắt khom người thi lễ rồi ly khai y đường.

"Kế tiếp." Khương Cảnh cúi đầu cầm bút lông viết, khóe mắt lướt qua một thân ảnh màu xanh. Thấy đối phương đã nhập tòa ở đối diện, Khương Cảnh lúc này mới ngẩng đầu, nhìn người bệnh trước mắt.

Một nữ tử trẻ, khuôn mặt dịu dàng thanh tú, mặc váy chuế hoa màu xanh nhạt chất liệu tốt. Khương Cảnh nhìn phía sau nữ tử búi tóc phụ nhân thấy hai người trông có vẻ là nha hoàn thì đoán được thân phận đối phương có lẽ là tôn quý. Khương Cảnh không khỏi kỳ quái.

Phải biết rằng nữ tử nhà giàu rất ít xuất đầu lộ diện đến y đường, họ đều gọi đại phu đến khám tại nhà.

Khương Cảnh mặc dù nghi hoặc, nhưng vẫn khách khí hỏi: "Không biết phu nhân xưng hô như thế nào?"

"Phu quân họ Bùi." Nữ tử mỉm cười gật đầu, thanh âm mềm nhẹ như xuân phong.

Khương Cảnh lại hơi sửng sốt, nhịn không được đánh giá thêm người trước mắt vài lần. Phản ứng đầu tiên chính là nhớ tới Bùi gia ở thành Tây.

Nhưng sao Bùi phu nhân sẽ đến y đường?

Bất quá Khương Cảnh cũng không hỏi nhiều, chỉ ngập ngừng hỏi: "Không biết Bùi phu nhân có gì không khoẻ?"

Dứt lời, nữ tử lắc đầu, sắc mặt thản nhiên nói: "Không phải ta, mà là một bằng hữu."

"Thế nào?"

"Mấy ngày trước, Khương đại phu từng chẩn đoán cho vị bằng hữu đó rồi. Nàng phát ban. Nghe nói còn có thể lây, " nữ tử mở miệng, ngôn ngữ ôn nhu. "Không biết Khương đại phu còn nhớ không?"

Nghe vậy, thần sắc Khương Cảnh hơi đổi, đáy mắt do dự thoảng qua cực nhanh.

Đối phương nhìn thẳng Khương Cảnh, bổ sung: "Là Kỷ gia phái người đến thỉnh Khương đại phu đến chẩn."

Khương Cảnh trầm mặc một lát, lập tức gật đầu: "Dĩ nhiên là nhớ. Nhưng chuyện đã qua vài ngày, cô nương kia hẳn là đã khỏi rồi. Không biết Bùi phu nhân đến là vì chuyện gì?"

"Dĩ nhiên là đến cảm tạ Khương đại phu diệu thủ hồi xuân."

Người tới đúng là Diệp Kết Mạn. Nàng hướng Khương Cảnh gật đầu, cười nhạt bên môi, đem thần sắc biến hóa của nam tử thu vào mắt. Trong đầu hồi tưởng lại những gì nói cùng Kỷ Tây Vũ ở trong phòng.

*

"Buổi trưa ngày 12/3 Trữ Tâm trúng độc, đại phu chẩn đoán phát ban dễ lây. Ngày 13 sau khi ta rời đi thì nàng vội vàng đến chỗ Kỷ Xuyên. Trong lúc này khẳng định có kỳ quái."



Diệp Kết Mạn nghe vậy nhíu mày, đáy lòng cũng quanh quẩn rất nhiều nghi vấn. Sau một lúc lâu nàng mới hỏi: "Tiếp theo chúng ta nên làm gì?"

Kỷ Tây Vũ rũ mắt: "Vì sao Trữ Tâm đến chỗ Kỷ Xuyên nói sau, trước mắt chúng ta đến xem Nhân Tâm Đường đi."

"Nhân Tâm Đường?" Diệp Kết Mạn kinh ngạc hỏi lại, "Khương đại phu?"

Kỷ Tây Vũ gật đầu: "Đúng vậy. Theo tiểu nha hoàn nói thì, ngày hôm sau gặp được Trữ Tâm mấy ban mẫn cũng đã nhạt không ít. Mà Trữ Tâm lại không đề cập tới chuyện lây bệnh, cái này rất kỳ quái, không phải sao? Nếu như thế, so với hỏi Trữ Tâm không bằng trực tiếp đến hỏi đại phu xem chẩn."

Diệp Kết Mạn thấy có lý mà gật đầu, nhưng rất nhanh lại nghĩ tới điều gì đó, hỏi: "Nhưng sao ngươi xác định là Khương đại phu của Nhân Tâm Đường?"

Kỷ Tây Vũ nhíu mắt, nhìn Diệp Kết Mạn giải thích: "Bình thường chỉ cần mời đại phu gần nhất đến là được. Nhưng nếu vết ban không phải chuyện giống như trước đó chúng ta biết, vậy tự nhiên sẽ liên lụy đến đại phu. Trong ba đại phu nổi danh, nàng cảm thấy ai dễ bị sai nói dối nhất?" . ngôn tình sủng

Diệp Kết Mạn nghe vậy trầm ngâm nói: "Nếu Dương đại phu của Trường Xuân Đường già nhất thành Tô Châu, cộng thêm thanh danh bên ngoài, nàng nói lão thường xuyên cứu tế người nghèo vậy có lẽ y đức cũng không tệ, đích xác rất khó làm bảo lão làm việc này. Hơn nữa vừa rồi, Cố đại phu nói hắn không biết chuyện, như vậy..." mắt Diệp Kết Mạn sáng ngời, "Chỉ còn lại Khương đại phu của Nhân Tâm Đường! Hắn phạm tội buuộc phải bỏ quân tịch, có thể thấy nhân phẩm có chỗ thiếu hụt. Hơn nữa hành y ở Tô Châu ngắn ngủi, căn cơ không ổn, nhất định có điều kiêng kị với Kỷ phủ. Nếu có người uy hiếp, rất có thể sẽ phụ họa theo."

"Đúng vậy, " Kỷ Tây Vũ cong khóe môi. "Lát nữa nàng mang theo hai nha hoàn đến Nhân Tâm Đường một chuyến, thăm dò thử, thuận tiện hỏi ai thông đồng với hắn."

"Nhưng, lỡ hắn không chịu nói thì sao?" Diệp Kết Mạn có chút không tin tưởng.

"Đừng lo, hắn dễ đối phó hơn người Kỷ phủ. Người chột dạ tự nhiên sẽ lộ ra dấu vết, " nói xong, Kỷ Tây Vũ xoa mu bàn tay Diệp Kết Mạn, đè giọng, "Chờ biết được lai lịch của hắn, nàng sẽ dễ ứng phó hơn."

"Chi tiết?"

"Ừ." Kỷ Tây Vũ gật đầu, nói tiếp, "Chuyện Khương Cảnh ta từng hỏi thăm một ít. Hắn là một cô nhi trên chiến trường, được một quân y trong quân cứu sống. Vì không nỡ bỏ lại, quân y đó xem như thu nửa đồ đệ. Do đó, từ nhỏ hắn đã sống theo quân đội. Sau khi lớn lên liền bắt đầu cùng lão quân y hành nghề y cứu người. Khương Cảnh lúc ấy còn trẻ khí thịnh, tính cách bướng bỉnh, hơn nữa nhìn quen người chết xương trắng từ nhỏ, đến nỗi lệ khí rất nặng, rất nhiều người không quen nhìn hắn. Sở dĩ bị bỏ quân tịch là bởi vì hắn xung đột cùng một quan trên mới điều tới. Cuối cùng, với tội danh chữa bệnh chết người mà bị trục xuất khỏi quân đội. Về phần chân tướng ra sao, bị hại hay là sai lầm của hắn, trừ đương sự ra thì không ai biết. Vả lại đó cũng không phải chuyện vẻ vang gì, truyền ra thật sự không tốt. Hắn cũng muốn tiếp tục sống nên có thể đã giấu đi. Phải biết rằng chữa bệnh chết người đối với một đại phu mà nói là trí mạng. Nếu hắn muốn tiếp tục hành y, hắn sẽ không bại lộ. Nhưng một khi đã có nhược điểm, sẽ khó tránh khỏi bị người ta nắm trong tay."

Diệp Kết Mạn ngập ngừng: "Ý nàng là... đến lúc đó phải uy hiếp hắn sao?"

Nghe vậy, Kỷ Tây Vũ ngược lại khẽ cười, hướng Diệp Kết Mạn lắc đầu: "Không, nàng không thích hợp làm việc này. Khương Cảnh lớn lên trong quân, dù sau khi rời đi bị rất nhiều khổ sở mài mòn bớt nhưng lệ khí trong xương vẫn tiềm tàng. Kỷ phủ buộc hắn phối hợp, lấy tính tình Khương Cảnh nhất định có điều oán khí. Đối phó người như vậy phải mềm mỏng thì tốt hơn. Nàng không cần phải uy hiếp hắn, cứ làm theo cách của nàng là được..."

*

Khương Cảnh nghe Diệp Kết Mạn khen xấu hổ lắc đầu: "Không dám nhận. Hành y cứu người vốn là bổn phận của đại phu."

"Khương đại phu quá khiêm tốn, " Diệp Kết Mạn nở nụ cười, hiền lành nói, "Bằng hữu của ta dùng thuốc của Khương đại phu xong, qua ngày hôm sau những vết ban lui đi không ít. Còn xuất môn được nữa. Ta vốn lo sẽ lây bệnh cho người khác, nhưng thấy người trong phủ không có gì xảy ra, có thể thấy y thuật Khương đại phu thật làm người ta kính nể."

Nghe Diệp Kết Mạn nói, Khương Cảnh nhất thời không phân biệt được ý đồ đối phương đến. Mắt Khương Cảnh mập mờ, trán cũng thấm chút mồ hôi, ấp úng đáp: "Hẳn là thể chất bằng hữu của phu nhân tốt, mau khỏi."

Diệp Kết Mạn nhìn phản ứng đối phương, tiếp tục hỏi: "Ta muốn hỏi thăm Khương đại phu, không biết bằng hữu ta tại sao lại phát ban? Có tái phát nữa hay không?"

Khương Cảnh vội lắc đầu, thần sắc cứng ngắc: "Bùi phu nhân yên tâm, cô nương kia chỉ đụng phải vài thứ không nên đụng, nếu khỏi sẽ không sẽ tái phát."

"Khương đại phu có biết đó là gì không?"



"Ta cũng không biết."

Diệp Kết Mạn cũng không nóng nảy, bình tĩnh hỏi: "Ta nghe nói lấy tính chất phát ban mà lây bệnh thì da sẽ thối rữa, phải không?"

Khương Cảnh gác tay trên đùi nhanh nắm chặt, mơ hồ đoán được ý đồ đối phương đến mà vẫn chưa trả lời, nhịn không được hỏi: "Nếu người ta đã khỏi hẳn, không biết Bùi phu nhân hỏi làm gì nữa?"

"Chỉ là cảm thấy kỳ quái thôi." Diệp Kết Mạn cười ôn hòa. "Bằng hữu ta phát ban thế nào cũng không thấy giống sẽ lây bệnh, không rõ vì sao Khương đại phu lại chẩn đoán như thế."

"Vậy à?" Khương Cảnh hít một hơi thật sâu, "Ta cũng vậy không đoán chắc, lo lắng vạn nhất lây bệnh thì nguy thôi. Cho nên mới lựa chọn như vậy. Bất kể như thế nào, bằng hữu Bùi phu nhân không có việc gì thì tốt rồi."

"Thì ra là thế, " Diệp Kết Mạn gật đầu, chậm rãi nói. "Mà, Khương đại phu thật sự không biết tại sao bằng hữu ta phát ban?"

"Bùi phu nhân chê cười, nếu tại hạ biết tự nhiên sẽ không giấu diếm." Thời điểm nói lời này, trên mặt Khương Cảnh không lộ vẻ gì. Sau đó, nhìn người bệnh chờ ngoài cửa, "Thời điểm không còn sớm, Bùi phu nhân, người bệnh còn đang chờ..."

Không đợi Khương Cảnh nói xong, Diệp Kết Mạn đã ngắt lời, thấp giọng mở miệng làm như lẩm bẩm: "Nghe nói trước kia Khương đại phu làm quân y, cứu sống người không ít. Thân là đại phu, trong lòng đều có một cây cân, nếu biết được tình huống chân thật hẳn là sẽ không dối gạt." Khi nói chuyện, Diệp Kết Mạn ngẩng đầu lên tươi cười, "Đúng không, Khương đại phu?"

Khương Cảnh cứng đờ, trầm mặc không nói gì.

Thấy thế, Diệp Kết Mạn chăm chú nhìn Khương Cảnh sau một lúc lâu, ôn nhu nói: "Ta biết rất nhiều chuyện Khương đại phu cũng là thân bất do kỷ, bị ép uổng. Chỉ là sự thật chính là sự thật, giả chính là giả, Kỷ gia ngươi lừa ta gạt không thích hợp với Khương đại phu chính trực xuất thân từ quân lữ. Ta tới đây cũng chỉ là vì đơn thuần muốn biết một chân tướng, hi vọng có thể được Khương đại phu cho đáp án." Dừng một chút, Diệp Kết Mạn gằn từng tiếng hỏi, "Ta vẫn muốn hỏi lại, Khương đại phu thật không biết nguyên nhân phát ban?"

Tiếng nói chuyện bốn phía hỗn độn cùng tiếng bước chân đan vào nhau tôn lên hai người trầm mặc rõ ràng.

Sau một lúc lâu, Khương Cảnh phương thở ra một hơi: "Ta biết. Bùi phu nhân đoán không sai, ban đỏ đó kỳ thật là từ một loại phấn hoa. Nó chỉ là mẫn cảm bình thường, đích xác cũng không có tính lây lan, bôi ít thuốc qua đêm là có thể lui đi không ít. Sở dĩ ta chẩn đoán như thế, nguyên nhân, Bùi phu nhân hẳn đã hiểu một ít. Mặc dù không vui, nhưng cũng không phải việc thương thiên hại lí gì mới đồng ý giúp đối phương."

Diệp Kết Mạn cười, hỏi: "Vậy Khương đại phu có thể nói cho ta biết, lúc ấy là ai mời ngươi qua trị liệu không?"

Nghe vậy, Khương Cảnh áy náy: "Thật ngại, mời ta đến Kỷ phủ chỉ là một nha hoàn bình thường, ta thật sự không biết."

Diệp Kết Mạn gật đầu, trầm ngâm một lát, nói: "Khương đại phu có nhớ dung mạo nàng không? Họa cho ta, được chứ?"

Khương Cảnh mím môi không nói gì, thần sắc có chút giãy dụa. Cuối cùng vẫn là cúi đầu chấp bút vẽ. Qua một lát, trên tờ giấy trắng đã hiển ra hình dáng đơn giản.

Xong, Khương Cảnh gấp giấy lại, đệ qua cho Diệp Kết Mạn: "Đại khái chính là như vậy."

Diệp Kết Mạn tiếp nhận trang giấy, tự mình thu vào xong lập tức đứng dậy khom người chào Khương Cảnh: "Đa tạ Khương đại phu."

Khương Cảnh cả kinh, vội nâng đỡ, có vẻ còn luống cuống hơn trước: "Này... Bùi phu nhân làm Khương mỗ xấu hổ chết. Phu nhân không cần phải như thế."

Diệp Kết Mạn lại thân thiết cười nói: "Khương đại phu nguyện ý mạo hiểm cho biết, ta thật sự rất vui. Hôm nay đã làm phiền Khương đại phu, ta không quấy rầy nữa, cáo từ trước."

Nói xong, nàng ly khai Nhân Tâm Đường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play