Khi Diệp Kết Mạn thoáng nhìn thấy biểu cảm trên mặt Kỷ Tây Vũ, nàng trầm mặc không nói gì. Thời gian vào Bùi phủ mặc dù không dài, nhưng những chuyện trải qua đều cho thấy có người nào đó rõ ràng đang hãm hại nàng. Bất kể là chuyện ngã xuống hồ lần trước hay là chuyện có người cố ý mật báo cho Bùi Chi Bình biết nàng ở từ đường lần này, hiển nhiên đều là nhằm vào nàng mà ra tay. Nhưng mà... Tại sao lại như vậy chứ? Người nàng tiếp xúc ở Bùi phủ chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, căn bản không đắc tội người nào mới đúng. Chuyện duy nhất được bàn tới bàn lui cũng bất quá là chuyện nàng gả vào Bùi phủ cho nên mới khắc chết Bùi Nghiêu Húc. Đúng là Bùi phu nhân luôn chán ghét nàng, nhưng cũng không đến nỗi dung túng cho kẻ khác gây ra chuyện hoang đường như thế này, hẳn là do có kẻ nào đó đang trốn phía sau.

Đang lúc im lặng suy nghĩ thì ngoài cửa đột nhiên lại vang lên động tĩnh nhỏ, một thân ảnh ngoài cửa hiện ra. Thần sắc Diệp Kết Mạn căng thẳng, bị chuyện Bùi Chi Bình vừa rồi làm hoảng sợ không ít, nàng theo bản năng rụt vào gần sát trong lòng Kỷ Tây Vũ.

Rất nhanh sau đó, liền nghe bên ngoài có thanh âm trầm thấp quen thuộc truyền vào tai: "Thiếu phu nhân?".

Theo giọng nói vang lên, cửa bị đẩy ra, An nhi vốn muốn kiểm tra xem Diệp Kết Mạn có bên trong hay không, lúc này vừa bước vào trong miệng nói thầm: "Hả? Thật là kỳ quái, tại sao cửa lại bị mở ra?".

Dứt lời, tầm nhìn An nhi rơi vào từ đường Bùi gia, khi nhìn thấy bài vị rớt đầy đất thì trên mặt nhất thời hiện ra biểu cảm vô cùng kinh ngạc, nàng nhìn quanh một vòng, giật mình nói: "Ở đây... ở đây xảy ra chuyện gì sao?". Cùng lúc đó, An nhi nhìn về phía Diệp Kết Mạn ngồi dưới đất sắc mặt trắng bệch, vội vã đi vài bước về trước, nàng ngồi xổm xuống nhìn đối phương rồi nói: "Thiếu phu nhân, người không có việc gì chứ?".

Hầu như vừa mới tới gần Diệp Kết Mạn, An nhi liền không nhịn được rùng mình một cái. Bàn tay nàng đưa ra muốn dìu Diệp Kết Mạn vội rút mạnh về, lẩm bẩm trong miệng: "Sao lại lạnh thế này.".

Bên này, Diệp Kết Mạn mở mắt trừng trừng nhìn An nhi đột nhiên xuyên qua cánh tay Kỷ Tây Vũ, ngực không khỏi chấn động. Sau đó nhìn thấy Kỷ Tây Vũ chỉ nhẹ nhàng buông lỏng hai tay ôm lấy tay nàng, lập tức lui ra, mắt nhìn nhìn nàng, đứng lên lui về phía sau vài bước, kéo ra khoảng cách của hai người.

Diệp Kết Mạn cảm thấy trống trãi, đáy lòng lại vô hình sinh ra vài tia mất mát.

"Thiếu phu nhân?".

Một bàn tay ở trước mắt quơ quơ, cắt đứt giây phút Diệp Kết Mạn đang ngẩng đầu nhìn về phía Kỷ Tây Vũ. Diệp Kết Mạn phục hồi tinh thần lại, nhìn An nhi ngồi trước mặt, miễn cưỡng giương khóe môi, giọng khàn khàn nói: "An nhi, sao em lại tới đây?".

"Em với Thư tỷ tỷ chờ mà không thấy Thiếu phu nhân quay về, cả hai đều lo lắng người gặp chuyện không may cho nên đi hỏi thăm, sau đó biết được Thiếu phu nhân bị Dì Châu mang đến từ đường Bùi gia, bởi vậy em mới chạy tới đây tìm người. Thư tỷ tỷ đang ở bên ngoài coi chừng, để ngừa có người phát hiện.". An nhi lo lắng nhìn mặt Diệp Kết Mạn dạo qua một vòng, lại nói: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cánh cửa này... sao lại mở ra? Còn nữa, những khối bài vị trên mặt đất kia là sao ạ? Nhìn sắc mặt Thiếu phu nhân thật không tốt.".

Nghe được câu hỏi của An nhi, Diệp Kết Mạn mím môi, nhớ tới lời Kỷ Tây Vũ dặn cho nên không vạch trần chuyện của Bùi Chi Bình, mà tùy ý tìm một lý do rồi nói: "Mới vừa rồi có gió lớn, bài vị đều bị rơi xuống đất. Cửa cũng bị mở toang ra.".

"Gió sao?". An nhi bán tín bán nghi lặp lại một lần.

"Đúng vậy. An nhi, em tới vừa đúng lúc, ta có chút khó chịu, phiền em giúp ta mang mấy khối bài vị kia đặt về vị trí cũ được không?". Diệp Kết Mạn sợ An nhi hỏi nhiều, vội vã chặn lời nàng.

"Được ạ. Chuyện này cũng không thể để dì Châu phát hiện, bằng không lại càng thảm.". An nhi nhìn lướt qua một đống hỗn độn trên đất, theo lời xoay người lại thu thập bài vị gần đó. Nhưng mà không bao lâu, nàng đột nhiên dừng động tác lại, kinh ngạc chỉ vào vết máu trên bài vị, sau đó quay đầu hỏi: "Thiếu phu nhân, tại sao trên bài vị lại có máu?".

Ánh mắt Diệp Kết Mạn chấn động, lập tức lắc đầu, biểu cảm cũng không rõ lắm. Khi nhìn thấy An nhi nghi ngờ nhíu mày, nàng liền hối thúc: "Những chuyện nhỏ nhặt này trước tiên đừng động, cất xong đi rồi nói. Lỡ như có người đến nhìn thấy thì xong đời.".

Thấy An nhi đứng lên nghe lời bắt đầu xếp bài vị lại vị trí cũ, Diệp Kết Mạn ngẩng đầu nhìn phía Kỷ Tây Vũ, ý bảo tiếp theo nên làm gì bây giờ. Kỷ Tây Vũ bên cạnh trầm ngâm một hồi, sau đó mở miệng nói: "Chuyện cho tới bây giờ, xem ra cần tìm một người giúp đỡ.". Ánh mắt Diệp Kết Mạn nghi ngờ, Kỷ Tây Vũ nhẹ nhàng mở miệng, chậm rãi nói: "Ngươi sai An nhi đi tìm Bùi Nghiêu Viễn đi, nhắn với hắn một câu nói, nói rằng tính mệnh của ngươi đang nguy hiểm, cần phải đích thân hắn tới một chuyến, chuyện khác không cần nhiều lời nữa, chờ hắn tới rồi giải thích sau.".

Nghe vậy, thần sắc Diệp Kết Mạn có chút trù trừ. Kỷ Tây Vũ hiểu trong lòng đối phương không muốn nhờ vả tới Bùi Nghiêu Viễn, một lần nữa khom người, làm cho Diệp Kết Mạn nhìn thẳng nàng, gằn từng chữ: "Hắn là Tam thiếu gia của Bùi gia, không có gì phải ngại. Nhưng ngươi thì không giống, ngươi cần hắn hỗ trợ. Bằng không chuyện hôm nay, sẽ phát sinh thêm lần thứ hai, lần thứ ba... lẽ nào ngươi mong muốn chuyện như hôm nay lại xảy ra?".

Trong đầu Diệp Kết Mạn hiện lên cảnh tượng nghĩ mà sợ, chợt cảm thấy lồng ngực thật nặng nề, trái tim đập thình thịch như đánh trống. Nàng cắn răng, dưới tầm mắt của Kỷ Tây Vũ chậm rãi quay đầu, hướng về phía An nhi đang sắp xếp bài vị nói: "An nhi... có chuyện, cần em giúp ta.".



- --

"Thời gian không còn sớm, chàng còn chưa đi ngủ sao?".

Cửa thư phòng bị đẩy ra, theo giọng nói vang lên, một thân váy hoa lụa là Hứa Nhu Sương đi tới bên cạnh bàn, nàng dừng bước lại, cúi đầu nhìn Bùi Nghiêu Viễn.

Bùi Nghiêu Viễn nghe vậy lắc đầu, cầm sổ sách trong tay lật qua một trang, vẫn chưa giương mắt lên, hắn chậm rãi nói: "Chưa đâu, nàng nghỉ ngơi trước đi. Ta phải xem xong chỗ này...".

Lời còn chưa dứt, một tay đột nhiên đưa ra, đè xuống bàn tay Bùi Nghiêu Viễn muốn lật sách, lập tức đỉnh đầu vang lên giọng của Hứa Nhu Sương có chút lạnh lùng: "Thời gian không còn sớm, phu quân không muốn cùng thiếp về phòng ngủ hay sao?".

Thấy thế, Bùi Nghiêu Viễn chau mày, ngẩng đầu nhìn phía Hứa Nhu Sương. Thấy ánh mắt đối phương gấp gáp nhìn mình chằm chằm, tay cũng không rút ra. Bùi Nghiêu Viễn trầm mặc một lát, sau đó mới chậm rãi thu tay về, từ trên ghế đứng lên, nhẹ giọng nói: "Ta biết rồi, về phòng thôi.".

Hai người ra khỏi thư phòng, một đường dọc theo hành lang quay về. Bùi Nghiêu Viễn tận lực giữ khoảng cách với Hứa Nhu Sương, thần sắc nhàn nhạt. Trong bóng đêm có trăng sáng chiếu rọi, ngược lại cũng coi như thông thoáng. Bốn phía yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân của hai người phiêu tán. Đi như vậy một lát, Hứa Nhu Sương bỗng nhiên mở miệng, thanh âm có chút không vui: "Mấy ngày trước đây mẹ lại hỏi thiếp, đã có dấu hiệu gì của chuyện mang thai chưa.".

Dứt lời, bước chân Bùi Nghiêu Viễn đột nhiên dừng lại. Một lát sau mới bước tiếp, thản nhiên nói: "Chuyện này không gấp được.".

"Thật không?". Một tiếng cười lạnh trào phúng vang lên, "Vậy chàng có biết, hôm nay người hầu trong phủ bàn tán thế nào không? Bọn họ đều nói Tam thiếu gia cùng phu nhân bằng mặt không bằng lòng, hàng đêm chia giường mà ngủ, không hề ân ái. Hôm nay nếu không phải thiếp tới gọi chàng, có lẽ chàng đã ngủ lại thư phòng? Thiếp với chàng thành thân mới một năm, chừng đó thời gian mà đã chán thiếp rồi sao?".

Nghe vậy, thần sắc ôn nhuận của Bùi Nghiêu Viễn nổi lên một chút biến hóa, một lát sau mới thở dài: "Xin lỗi, là ta sơ sót.".

"Ta biết chàng không thích ta, trước kia đồng ý cuộc hôn nhân này cũng là vì nghe lời cha mẹ.". Hứa Nhu Sương quay đầu nhìn nam tử bên cạnh, trong tầm mắt là sườn mặt ôn nhã, khí chất trong trẻo, trong mắt nàng trước giờ hắn vẫn là một người thẳng thắn cương trực. Bởi vì như vậy, cho nên trước đó nàng mới chấp nhận gả cho hắn. Trăm ngàn lần chưa từng nghĩ đến, khi thành thân rồi thì chỉ có mình nàng ngày qua ngày trong căn phòng trống. Nghĩ vậy, Hứa Nhu Sương không cam lòng cắn cắn môi, tiếp tục nói: "Thiếp không rõ mình không tốt ở chỗ nào, làm Bùi Nghiêu Viễn chàng nhìn không thuận mắt mà bỏ mặc thiếp?".

Đang lúc nói chuyện, hai người đã đến phòng ngủ. Có nha hoàn tiến lên giúp mở cửa, đang muốn hầu hạ hai người đi ngủ, lại bị Hứa Nhu Sương cho lui ra.

Bước vào trong phòng, Bùi Nghiêu Viễn dừng bước lại, xoay người nhìn phía Hứa Nhu Sương, thần sắc ôn hòa: "Nàng rất tốt, là ta không chu toàn. Sau này ta sẽ chú ý, sẽ không để hạ nhân nói ra nói vào nữa. Mỗi đêm cũng sẽ quay về phòng ngủ.".

Nhìn thấy bộ dạng Bùi Nghiêu Viễn như vậy, đáy mắt lạnh lẽo của Hứa Nhu Sương rung động, có chút thả lỏng. Nàng đang muốn nói gì đó thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.

"Tam thiếu gia? Tam thiếu gia người ở đâu? Nô tỳ là An nhi, người hầu của Tứ thiếu phu nhân, nô tỳ có chuyện tìm thiếu gia.".

Nghe được thanh âm, biểu cảm trên mặt Bùi Nghiêu Viễn hiện lên vẻ kinh ngạc, xoay người lại muốn đi mở cửa thì Hứa Nhu Sương đã tiến lên một bước, đưa tay đè cửa lại, hướng ra phía ngoài An nhi lãnh đạm nói: "Đã trễ thế này, có việc gì ngày mai rồi tới, chúng ta phải đi ngủ.".

"Tam thiếu gia, thật sự có chuyện rất gấp! Chúng ta... hôm nay Thiếu phu nhân gặp chuyện nguy hiểm tính mạng, trên dưới Bùi phủ ngoại trừ Tam thiếu gia, không ai có thể giúp được Thiếu phu nhân! Tam thiếu gia!".

"Lời của ta ngươi nghe không hiểu sao?". Giọng điệu Hứa Nhu Sương mang theo chút tức giận.

"Được rồi, Sương nhi.". Bùi Nghiêu Viễn nhíu nhíu mày, "Chuyện hình như rất gấp gáp, đi xem một chút vẫn hơn, để lỡ chuyện thì không tốt.".



Sắc mặt Hứa Nhu Sương không vui nhìn Bùi Nghiêu Viễn liếc mắt: "Lại là chuyện của nữ nhân kia! Lần trước chàng đã tặng thuốc cho cô ấy, đừng cho là ta không biết, ta chỉ là không muốn truy cứu. Mẹ không thích cô ta, chuyện của người khác, chàng quản làm gì?".

"Cô ấy cũng là một người đáng thương, vốn là do Bùi phủ bạc đãi cô ta. Bây giờ Tứ đệ đã qua đời, ta quan tâm là chuyện phải lẽ.".

"Chàng đứng ngốc nữa! Tại sao Đại ca, Nhị tỷ không để ý tới? Lúc nào cũng là chàng vì cô ta mà lộ diện, chàng không sợ bị mọi người bàn tán sao? Dù sao cô ấy cũng là một nữ tử trẻ tuổi! Nếu lúc này chàng lại dính líu đến cô ta, tiếp tục như vậy nữa sẽ biến thành cái dạng gì chàng biết không?".

Bên ngoài, An nhi mơ hồ nghe được tiếng tranh chấp trong phòng, lo lắng không thể báo cáo cùng Thiếu phu nhân sao đây, nàng cắn răng lại gõ gõ cửa, thanh âm càng thêm cấp bách: "Tam thiếu gia! Van cầu người giúp Thiếu phu nhân của chúng ta một lần thôi. Bằng không, bằng không sợ là sự tình không xong... không có cách vãn hồi a!".

"Ngươi câm miệng cho ta!". Hứa Nhu Sương có chút không nhịn được, cất cao giọng hướng ra phía ngoài quát lớn.

Thấy thế, Bùi Nghiêu Viễn rốt cục không chịu nổi, nắm chặt cánh tay Hứa Nhu Sương đặt trên cửa phòng đẩy ra, giọng nói vốn ôn nhuận cũng trầm xuống: "Chớ hồ đồ. Mấy chuyện đồn đại nhảm nhí quan trọng hơn mạng người hay sao?".

Nói xong, thái độ cường ngạnh mở cửa ra.

Thần sắc gấp gáp của An nhi hiện ra, ánh mắt vui vẻ, mặc dù thấy Thiếu phu nhân bên cạnh Tam thiếu gia sắc mặt thật không tốt, nhưng lúc này cũng không kịp sợ hãi, vội vàng nói: "Tam thiếu gia! Nhanh tới giúp Thiếu phu nhân thôi!".

Bùi Nghiêu Viễn trấn an nói: "An nhi từ từ nói, đã xảy ra chuyện gì?".

An nhi sợ sệt liếc mắt mình Hứa Nhu Sương đang tức giận, sau đó chần chờ nói: "Ở đây không tiện, Tam thiếu gia có thể cùng An nhi đi tới từ đường Bùi gia ngay bây giờ không?".

"Từ đường?". Bùi Nghiêu Viễn lặp lại một lần, giống như nghĩ tới điều gì, liền hỏi: "Cô ấy lại bị mẹ phạt sao?".

"Dạ.". An nhi gật đầu, "Tình huống của Thiếu phu nhân lúc này thật không tốt... Mong Tam thiếu gia có thể tự mình tới gặp một lần.".

"Từ đường Bùi gia không được tự tiện muốn vào thì vào, chẳng lẽ ngươi không biết sao?". Một bên Hứa Nhu Sương đột nhiên chen lời, lạnh lùng nói.

"Nô tỳ biết...". Trong lòng An nhi biết vị Tam thiếu phu nhân của Bùi gia này lợi hại, biết đối phương nổi giận nhưng không còn cách nào khác, nàng tiếp tục nói: "Nhưng mà hôm nay tình huống đặc biệt, cho nên mới mời Tam thiếu gia tới.".

Đương nhiên Hứa Nhu Sương không muốn Bùi Nghiêu Viễn đi tới đó, nàng mắng: "Làm càn! Ta thấy rõ ràng các ngươi biết tính tình Tam thiếu gia dễ dãi? Có việc thì đi tìm Lão gia Phu nhân, không thì đi tìm Đại thiếu gia, đâu đến phiên Tam thiếu gia lại xen vào việc của người khác?".

"Nhưng mà Thiếu phu nhân...".

"Chuyện của Thiếu phu nhân nhà ngươi, có liên quan gì đến chúng ta?". Hứa Nhu Sương không nể mặt cắt đứt, muốn mở miệng cản trở.

"Hai người đừng nói nữa, nặng nhẹ gì tính sau, không cần nhiều lời như vậy?". Bùi Nghiêu Viễn cau mày, nhìn Hứa Nhu Sương liếc mắt, làm đối phương không thể nói tiếp, sau đó cũng không quay đầu lại bước ra cửa, bỏ lại một câu: "Ta sẽ trở lại, nàng không cần chờ, ngủ trước đi.".

An nhi thoáng nhìn gương mặt Tam thiếu phu nhân trong nháy mắt trầm xuống, sợ đến run lên một cái, cũng không dám đứng đó lâu, vội vã đi theo, chỉ cảm thấy ánh mắt phía sau như có dao nhọn, đều rơi vào trên lưng mình, vô cùng rợn người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play