Mấy ngày tiếp theo, Diệp Kết Mạn cảm thấy cuộc sống vô cùng u ám.
Tục ngữ nói thật đúng, trứng làm sao chọi được đá. Chuyện hôn sự lần này, đương nhiên Diệp Kết Mạn trăm ngàn lần không muốn. Tên Bùi Nghiêu Húc kia đúng thật kiểu người lý tưởng nhưng lại có vẻ ngoài bệnh đau, hoàn toàn không phải là mẫu người nàng thích. Huống chi chuyện này tới đột ngột như vậy, đúng là dọa cho người ta khiếp sợ, làm sao vui mừng cho nổi?.
Mặc dù hàng xóm xung quanh đều trầm trồ nàng là người giỏi giang trong sạch, xứng đáng được tấm chồng giàu sang, nhưng trong lòng Diệp Kết Mạn là người hiểu rõ nhất, đối phương chỉ vừa gặp nàng có một lần mà đã đòi cưới, chuyện này quá hoang đường.
Bà mối mà Bùi gia mời tới, vẻ mặt tràn đầy tươi cười, bà ta nói nhỏ vào tai nàng, nếu nàng từ chối chuyện hôn sự lần này, như vậy Bùi gia sẽ mất hết mặt mũi, tới lúc đó sợ là bọn họ cũng không để yên cho nhà nàng.
Cho dù Diệp Kết Mạn không lo lắng cho bản thân thì cũng phải nghĩ cho hai vị song thân tuổi đã già.
Sau đó bà mối liên tiếp liệt kê những khoản sính lễ của nhà trai, nhu cương vừa phải, ý đồ thuyết phục nàng chấp nhận.
Diệp Kết Mạn không chút nghi ngờ, nếu như mình không muốn, thì hôn sự mười ngày sau chỉ sợ vô luận như thế nào cũng không từ chối nổi. Huống chi với thế lực của Bùi gia, hoàn toàn có khả năng làm cho nàng cửa nát nhà tan. Nhìn mẫu thân lo lắng mà thân thể càng suy nhược, Diệp Kết Mạn chỉ có thể hiện lên khuôn mặt tươi, lừa dối bản thân mình để trấn an mẫu thân, nàng nói mình có duyên gặp mặt Bùi Nghiêu Húc một lần, tỏ vẻ mặc dù hôn sự tới đột ngột, nhưng nhà trai nhìn cũng không tệ lắm, chưa chắc là chuyện không tốt.
Có lẽ là lần trước Diệp Kết Mạn nhắc chuyện mẫu thân bị bệnh với Bùi Nghiêu Húc, cho nên ngày thứ hai sau khi đưa sính lễ tới, mấy tên sai vặt mang rất nhiều thuốc bổ quý hiếm mang đến Diệp gia, nói là thiếu gia dặn. Diệp Kết Mạn vốn không muốn nhận, đối phương lại tỏ thái độ kiên quyết, bất chấp đến cùng để nàng phải cầm.
"Mẹ, uống thuốc thôi.". Diệp Kết Mạn bưng chén thuốc bắc vừa được nấu xong, bước vào cửa phòng, nàng ngồi xuống cạnh giường, ôn nhu nói: "Còn hơi nóng, con giúp người thổi một chút.".
Nói xong, nàng nhẹ nhàng dùng thìa khuấy nước thuốc, cúi đầu thổi bay một mảnh khói nhỏ rung động.
"Mạn nhi.". Thanh âm hơi già nua ôn hòa vang lên, cùng lúc đó, Diệp Kết Mạn cúi đầu, mái tóc đen xõa trên tay, kèm theo một tiếng thở dài: "Đã nhiều ngày khổ cực cho con.".
"Mẹ nói gì vậy, đây là chuyện Mạn nhi phải làm.". Diệp Kết Mạn ngẩng đầu nhìn mẫu thân mỉm cười, ý bảo mình không sao.
"Đứa nhỏ ngốc này.". Người phụ nữ quần áo mộc mạc chậm rãi nhìn nữ tử ôn nhu thanh nhã trước mặt, ý cười trên môi có chút chua xót, "Mẹ đang lo lắng cho con a!".
Diệp Kết Mạn biết mẫu thân đang nói tới chuyện hôn sự của mình, nàng mềm giọng khuyên nhủ: "Mẹ, không phải con đã nói cùng người rồi sao, công tử Bùi Nghiêu Húc kia cũng không giống như những công tử nhà giàu khác. Mẹ xem, con gái mới nói chuyện mẹ bị bệnh cho hắn nghe có một lần mà hắn đã quan tâm như vậy. Mẹ không cần lo lắng.".
Bà nghe vậy, chỉ lắc đầu, bàn tay xoa đầu Diệp Kết Mạn, thấp giọng nói: "Mẹ biết tính tình con ôn hoà hiền hậu, thực sự không thích hợp bước vào cửa nhà đó, mẹ... sợ con bị khi dễ a.".
"Sẽ không đâu mà mẹ.". Một tay của Diệp Kết Mạn cầm tay mẫu thân, "Mạn nhi sẽ luôn chú ý, cố gắng không cùng người khác tranh chấp.".
"Chỉ mong là như vậy...". Tiếng thở dài nhàn nhạt vang lên trong phòng, mang theo khó nói nói cùng đau lòng.
Ngày càng gần đến hôn lễ. Mỗi một ngày đối với Diệp Kết Mạn mà nói, đều giống như có một tảng đá lớn treo trong lòng, đè nặng từng chút một. Khẩn trương, bất an, lo lắng, toàn bộ hòa thành một chén nước sôi, sùng sục thiêu đốt lòng nàng. Ở nhà, Diệp Kết Mạn lại không dám biểu hiện chút gì, khuôn mặt cố gắng tươi cười, sợ ảnh hưởng tới bệnh tình của mẫu thân.
Diệp Kết Mạn cũng đã từng nghe qua chuyện về Bùi Nghiêu Húc, tin tức về thiếu gia của Bùi gia, lại không biết là thật hay giả. Đồn đãi đủ chuyện, tiểu thiếu gia kia đúng là kẻ ngậm thìa vàng chào đời, từ nhỏ đã được vây trong yêu thương. Nhưng mà hai năm trước liền lâm vào một cơn bệnh nặng, nằm trên giường thật lâu. Còn nguyên nhân phát bệnh, cũng có rất nhiều lời đồn khác nhau.
Trong thời gian chờ đợi này, có thật nhiều nam nữ xa lạ đi vào Diệp gia, bố trí phòng ở, dán đầy chữ hỷ, treo vải lụa đỏ, rất bận rộn. Từ đầu tới cuối trên mặt Diệp Kết Mạn đều mang theo vẻ bình tĩnh, thỉnh thoảng mới dùng ánh mắt trừng mấy gia đinh và nha hoàn của Bùi gia. Diệp Kết Mạn biết được phụ thân mình không thích những người như Bùi gia. Tính tình ông ấy cứng nhắc, nếu như biết mình bị ép gả, nhất định là không để cho nàng bị ủy khuất. Bởi vậy Diệp Kết Mạn cũng không oán giận, ở bên ngoài thủy chung mỉm cười, thoạt nhìn đúng là dáng dấp của một tân nương chuẩn bị hôn sự.
Mà ngày nào đó, rốt cục vẫn phải tới.
Diệp Kết Mạn nhìn thấy người của Bùi gia đã sau buổi chiều. Trước đây nàng được họ cho hay, bởi thiếu gia của Bùi gia có ngày sinh đặc biệt, khi định giờ lành cũng có chút khác biệt người ta, chỉ thích hợp buổi tối.
Mặc dù Diệp Kết Mạn cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều. Lúc hai nha hoàn trẻ tuổi cầm y phục và trang sức của tân nương vào cửa, giúp nàng thay đồ. Nàng kinh ngạc nhìn nữ tử trong gương đồng, mày được vẽ tinh tế, thoa son, sau đó là môi đỏ mọng. Dung nhan quen thuộc như vậy, dần dần trở nên sinh động, nhất là khi mặc bộ đồ tân nương đỏ thẳm vào người, chẳng khác nào người trong bức họa mà ra, xinh đẹp nhưng không dung tục, đạm mạc mà lại mê hoặc, chính nàng cũng cảm thấy mình có chút xa lạ với bộ dạng này.
Bên tai là tiếng pháo với tiếng chiêng trống rộn ràng vây quanh Diệp Kết Mạn. Bà mối cũng tới, cầm hỉ khăn giữ ở cửa, thúc giục. Hết thảy đều có vẻ đặc biệt náo nhiệt, lại tiến hành đâu vào đấy.
Nhưng mà không biết vì sao, ngực Diệp Kết Mạn lại mơ hồ có chút khác thường. Trong nháy mắt khi tấm khăn đỏ che đi tầm mắt, khóe mắt của nàng thoáng nhìn thấy thần sắc cổ quái của nha hoàn bên cạnh chợt lóe lên. Ánh mắt kia dường như hàm chứa một chút thương hại, không hề giống như đang nhìn thiếu phu nhân nhà mình chút nào.
Giờ lành sẽ phải chờ đến tối.
Nàng ngồi ở bên giường, thật vất vả mới nghe được câu 'giờ lành đã đến', sau đó ngoài cửa tiếng chiêng trống cùng vang lên, Diệp Kết Mạn nghe được bà mối ở một bên vội vàng nói "Tới đây", cánh tay của nàng liền bị đỡ lên.
Trong tầm mắt đều là hỉ khăn đỏ thẵm, Diệp Kết Mạn cúi đầu, chỉ có thể trông thấy bàn chân khẽ di chuyển. Mà đôi chân kia có vẻ nặng nề, bước xuyên qua một mảnh phù phiếm náo nhiệt, có chút tựa như ảo mộng không chân thật.
Diệp Kết Mạn hoài nghi, hết thảy bất quá chỉ là một giấc mộng mình đang trải qua, căn bản không có công tử của Bùi gia nào, cũng không có hôn sự kỳ lạ chi hết. Sau khi tỉnh lại, chính mình sẽ lại giúp mẫu thân sắc thuốc, đợi cha dạy học trở về, một nhà ba người và hoà thuận vui vẻ sống cùng nhau.
"Khởi kiệu...".
"Khi một giọng thanh thúy vang lên, Diệp Kết Mạn chỉ cảm thấy thân thể hơi chao đảo một cái. Nàng giơ tay lên, muốn gở xuống hỉ khăn trên đỉnh đầu, nhưng cuối cùng vẫn dừng tay, từ từ buông xuống, đặt ở trên đầu gối. Lúc này tâm tình vô cùng phức tạp, chẳng biết vui hay buồn, tương lại mờ mịt, thực tại không biết nên làm sao.
Cũng không biết trải qua bao lâu, cỗ kiệu đột nhiên ngừng lại. Diệp Kết Mạn giật mình hoàn hồn, bản thân cho rằng đã đến Bùi phủ, bên tai lại truyền đến lời bà mối dặn dò: "Cô nương chờ một chút, ta có chút chuyện, chớ đi ra ngoài."
"Làm sao vậy?". Diệp Kết Mạn ở trong kiệu có chút lo lắng, lời vừa ra khỏi miệng, mới phát hiện thanh âm đều khẩn trương đến có chút run rẩy.
"Phía trước hình như có người chết đuối, người của quan phủ đang xử lý. Người của Bùi gia đã tới trình báo, hẳn là rất nhanh sẽ đi được.". Dứt lời, thanh âm của bà mối bỗng nhiên thấp dần, nhẹ giọng oán giận nói: "Thực là xui xẻo.".
Diệp Kết Mạn nghe vậy, trong lòng cả kinh. Bất quá còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, bà mối đã lại hân hoan cất tiếng: "Được rồi được rồi, có thể khởi kiệu. Cô nương không cần gấp, Bùi phủ cách đây không xa."
Nói xong, cỗ kiệu quả nhiên lại bị nâng lên, tiếp tục đi về phía trước.
Lúc này đây, không đi được bao lâu, cỗ kiệu lại vững vàng ngừng lại. Diệp Kết Mạn biết lúc này đã đến Bùi gia. Nên tai ngoại trừ tiếng chiêng trống náo nhiệt thì không còn thanh âm gì khác. Nàng còn đang nghi ngờ thì mành bị xốc lên, giọng của bà mối vang lên lần nữa: "Cô nương, đến rồi. Cẩn thận một chút.".
Lòng bàn tay Diệp Kết Mạn thấm đầy mồ hôi, có chút bất an đưa tay ra, rất nhanh liền bị bà mối cầm chặt. Nàng không thể nhìn thấy, chỉ có thể dựa vào tai để nghe. Nhưng mà xung quanh đây ngoại trừ chiêng trống cùng với tiếng pháo huyên náo ra thì còn lại đều an tĩnh quỷ dị. Trong đầu Diệp Kết Mạn bỗng nhiên lại hiện ra ánh mắt của nha hoàn lần cuối cùng kia, trong lòng hơi trầm xuống một cái, khẩn trương trong ngực liền tăng thêm phần bất an.
Đoạn đường đi vô cùng dài. Nhiều lần, Diệp Kết Mạn đều muốn mở miệng hỏi tân lang ở nơi nào. Nhưng sau đó lại đè xuống tò mò, để cho bà mối đỡ xuống hỉ kiệu, nàng nghĩ thầm, có lẽ lúc này tân lang đang chờ trong đại đường. Nhưng mà từ đầu tới cuối, vẫn luôn là bà mối nắm tay nàng. Lo lắng đối phương là Bùi gia, nàng rốt cuộc vẫn nhịn xuống không nói gì.
Khoảng chừng đi thêm chút nữa, bà mối mới dừng cước bộ. Diệp Kết Mạn nghe được bên tai "kẽo kẹt" một tiếng, thầm nghĩ chắc là tới đại đường. Quả nhiên, bà mối một đường đều không nói gì mang theo vui mừng mở miệng: "Cô nương nhấc chân lên, phía trước có thềm cửa, coi chừng vấp chân.".
Xung quanh vẫn như trước, không có một thanh âm nào, không giống với đại hôn náo nhiệt thông thường. Tựa hồ từ khi ra khỏi kiệu, rời khỏi tiếng tiếng chiêng kia, hết thảy đều hoàn toàn bị cánh cửa Bùi gia tách biệt, rơi vào trong yên lặng. Diệp Kết Mạn không chút nào cảm thấy vui mừng. Dưới hỉ khăn, mày của nàng hơi cau, đáy mắt toát ra hoảng loạn.
Đến khi bà mối đỡ nàng đứng vững, trong tay Diệp Kết Mạn rất nhanh bị nhét vào một dãy lụa đỏ. Nàng vô thức nhìn xuống dải lụa, cách đó không xa lộ ra một hỉ cầu đỏ thẳm. Đập vào mi mắt nàng lúc này là một mảnh tối đen, chỉ có một đôi giày đỏ cùng với một góc tay áo của hỉ bào, an tĩnh đứng lặng một bên.
"Nhất bái thiên địa...".
"Nhị bái cao đường...".
Trong tầm mắt, vẫn là hỉ khăn đỏ rực, thấy không rõ tình cảnh xung quanh. Ngoại trừ tiếng xướng lễ cao vút ra thì không có động tĩnh nào khác. Thân thể Diệp Kết Mạn cứng ngắc, hơi có chút thất hồn lạc phách. Nàng không ngờ, ngày này tới nhanh như vậy, vả lại chỉ mới gặp đối phương bất quá ngắn ngủi có một lần, cùng với mười ba ngày vội vội vàng vàng chuẩn bị. Mà hôn sự không giải thích được lần này, lại lộ ra một chút kỳ quái không nói thành lời.
"Phu thê giao bái...".
Diệp Kết Mạn hít sâu một hơi, cúi người xuống. Trong tầm mắt, có một đôi tay thon dài của đối phương di động theo đông tác cúi người, tựa hồ cầm vật gì đó. Không đợi Diệp Kết Mạn thấy rõ, một lần nữa đứng thẳng trở về.
"Đưa vào động phòng...".
Chữ cuối cùng của người xướng lễ tăng lên, dải lụa đỏ lắc lư theo động tác của đối phương. Gương mặt Diệp Kết Mạn bên dưới hỉ khăn lộ ra chút xấu hổ, cất bước đi theo đôi giày đỏ kia ra ngoài cửa.
Trong nháy mắt khi bước ra khỏi cửa phòng, cũng không biết có phải do nàng ảo giác hay không, có một tiếng thở từ phía sau vang lên, yếu ớt rơi ở bên tai, nhẹ lướt trong không khí.
Chỉ chốc lát, hai người tựa hồ đi đến một hành lang. Tầm mắt có khả năng nhìn trong phạm vi, tia sáng lờ mờ, chỉ có thể nhìn thấy cảnh tượng mơ hồ, đêm có chút thâm trầm.
Tuy là ngày xuân, nhưng Diệp Kết Mạn lại có cảm giác lạnh lẽo thổi qua lưng. Hai người sóng vai mà đi, không ai nói gì. Đang lúc rẽ sang một hướng khác thì có ánh sáng màu đỏ thê lương chợt léo trước mắt, Diệp Kết Mạn hốt hoảng, tim đập mạnh, lập tức mồ hôi lạnh thấm ướt thái dương.
Nàng cúi đầu liếc mắt bên cạnh, chỉ thấy hỉ bào hơi lắc lư, đối phương như trước không nói một câu đi về phía trước. Diệp Kết Mạn có loại xung động muốn tháo hỉ khăn trên đỉnh đầu xuống.
Bầu không khí đè nén quỷ dị thế này có phải không nên có trong ngày đại hôn hay không? Không có người nói nháo động phòng, bà mối cũng không biết chạy đi đâu rồi.
Đang lúc đấu tranh nội tâm, cước bộ của người bên cạnh bỗng nhiên ngừng lại. Diệp Kết Mạn lúc này mới chú ý tới trong tầm mắt xuất hiện một ngạch cửa, có lẽ đã tới tân phòng. Dường như là tân lang đẩy cửa, cánh cửa lên tiếng trả lời mở ra, lộ ra bên trong là một mảnh tối âm u, chỉ có ánh nến yếu ớt chiếu rọi trong căn phòng lớn như thế.
Diệp Kết Mạn có chút trù trừ, ngực có thanh âm gì đó đang nhắc nhở nàng. Mắt của nàng lại bắt đầu giật liên hồi. Chỉ là không đợi nàng suy nghĩ nhiều, tân lang đi tới khẽ đẩy vai nàng. Lúc này Diệp Kết Mạn mới bước vào cánh cửa phía trước. Nàng bị bất an hành hạ đến không thở được, nghi vấn đầy bụng cũng muốn hỏi ra miệng, nhưng mà vừa quay người lại, bên tai lại chợt vang lên thanh âm cửa phòng khép lại.
Dưới sự kinh hãi, Diệp Kết Mạn vội vã đưa tay chạm lên cửa, nhưng mà cánh cửa lại không chút sứt mẻ. Tiếng bước chân cũng dần dần đi xa. Diệp Kết Mạn ý thức được cửa phòng bị khóa, rốt cục cũng không đoái hoài tới lễ nghi nữa, lập tức tháo hỉ khăn trên đỉnh đầu xuống.
Trước mắt liền sáng tỏ.
Xuyên thấu qua cửa, bên ngoài tối như mực, chẳng biết tại sao cánh cửa lại hơi hiện lên ánh sáng màu hồng. Lòng Diệp Kết Mạn kịch liệt sợ hãi, nàng tiếp tục đẩy cửa, nhưng phát hiện chỉ phí công. Thân thể cứng ngắc của nàng quay lại, đảo qua gian phòng, trong nháy mắt, phía sau lưng cực nhanh nổi lên một tầng mồ hôi lạnh, sợ đến chân mềm nhũn, gần như muốn té ngã xuống đất.
Chỉ thấy ở giữa phòng, đặt một cái bài vị đứng thẳng. Phía trên dùng nước sơn đỏ viết lên dòng chữ mà Diệp Kết Mạn không hề xa lạ.
Bùi Nghiêu Húc.