Trần Giang rất ngoan, lúc này cô ta mới biết vì sao Hoàng Thiên tức giận như vậy, ồn ào nửa ngày là do Trương Vĩ bị người ta xui khiến, hại con gái của Hoàng Thiên.
Không trách được Hoàng Thiên tức giận nổi trận lôi đình như thế.
Nghĩ đến đây, Trương Vĩ cũng may phước cho mình vì cô ta không biết việc này, không tham gia với Trương Vĩ.
Hoàng Thiên lái xe, chạy về phía thành phố Bắc Ninh.
Trên đường, Trương Vĩ đau đến chết đi sống lại, Trần Giang tìm khăn tay để Trương Vĩ che mũi và miệng.
Sau khi đến thành phố Bắc Ninh, Hoàng Thiên dừng xe ở ven đường, nói với Trương Vĩ: “Người phụ nữ nước ngoài kia liên lạc lại với cậu thì lập tức báo cáo cho tôi, nghe rõ chưa?”
“Nghe rõ..”
Trương Vĩ khóc lóc nói.
“Cút!”
Hoàng Thiên quát.
Trương Vĩ run rẩy một chút, anh ta tranh thủ thời gian xuống khỏi xe Hoàng Thiên, một mình đón xe đi bệnh viện.
Trần Giang ngồi trong xe, kính sợ có phép với Hoàng Thiên, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
“Chị cũng xuống xe về nhà đi”
Hoàng Thiên cũng không quay đầu lại mà nói với Trần Giang phía sau.
Mặc dù Trần Giang rất khẩn trương, nhưng cô ta cũng nhìn ra Hoàng Thiên sẽ không trừng phạt cô ta, dù sao cô ta cũng không phạm sai lầm, còn giúp Hoàng Thiên tìm được Trương Vĩ.
“Em rể, Mercedes của chị..”
“Trong thẻ này có ba tỷ rưỡi, mật mã là sinh nhật của Ngọc An, chị cầm đi mua xe đi.”
Hoàng Thiên móc ra một tấm thẻ trong ngực, vứt cho Trần Giang.
Trần Giang lập tức kích động đến nỗi xem kêu thành tiếng.
Cầm thẻ tiết kiệm một triệu này, cô ta hưng phần muốn chết.
Vốn cho rằng bảo Hoàng Thiên cho hơn tỷ mau chiếc xe Benz là được, không ngờ Hoàng Thiên rộng rãi như vậy, vừa ra tay chính là ba tỷ rưỡi.
“Cảm ơn em rể, hì hì, cậu thật tốt.”
Trần Giang cười không ngậm được mồm, còn muốn lảm nhảm thêm với Hoàng Thiên thì đã thấy Hoàng Thiên không hề quan tâm cô ta tí nào, cô ta cũng chỉ đành xuống xe.
Đuổi Trần Giang đi, Hoàng Thiên trở về nhà trước.
Lúc này Trương Lan Phượng và Lâm Huỳnh Mai đang ở cùng Lâm Ngọc An.
Một đôi trai gái của Hoàng Thiên đều đã nằm ngủ, con trai không sao cả, nhưng con gái thì sắc mặt trắng bệch, tay nhỏ lạnh buốt, nhìn thôi cũng khiến người ta nóng nảy.
Tâm trạng Lâm Ngọc An có thể nói cả người cô trong tiều tụy hơn nhiều.
“Ngọc An, đừng nóng, có thuốc giải, đêm này anh sẽ xuất phát cả đêm, đi tìm thuốc giải cho con gái.”
Hoàng Thiên ôm Lâm Ngọc An, nhẹ giọng an ủi.
Lâm Ngọc An dựa đầu vào vai Hoàng Thiên, dùng sức khẽ gật đầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT