Quản gia Trần cười nói với Trần Bảo Sinh. 

"Ông nói cái gì hả?" 

Vệ sĩ của Trần Bảo Sinh là Thẩm Đại Hải ngay lập tức bước lên, trừng mắt nhìn chằm chằm vào quản gia Trần, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào. 

Trần Bảo Sinh đưa tay ra ngăn cản Thẩm Đại Hải, sau đó mới tiếp tục nói với quản gia Trần: "Được rồi, ông nói cho tôi xem, tại sao con trai tôi lại đáng bị ăn đập một trận hả?" 

Quản gia Trần trong lòng thật ra vẫn là ngưỡng mộ người tên Trần Bảo Sinh này, xứng đáng là người đứng đầu nhà họ Trần, rất có tính nhẫn nại, lúc này rồi mà vẫn có thể giữ được sự bình tĩnh. 

"Để giúp đỡ cho bạn gái của mình, vị cậu chủ nhà ông đã ra lệnh cho một tên côn đồ tên là Thành Hổ, đánh mù mắt luật sư của nhà họ Hoàng chúng tôi. Cậu ta còn đánh gãy cả chân của vị luật sư đó. Hôm nay, vị cậu chủ nhà ông còn xúc phạm đến người đứng đầu nhà họ Hoàng của chúng tôi. Ông nói xem vị cậu chủ nhà ông có đáng bị ăn đập một trận hay không hả?" 

Quản gia Trần nhìn Trần Bảo Sinh và nói. 

Khi Trần Bảo Sinh nghe thấy điều này, ông ta lập tức chuyển tầm mắt lên người Hoàng Thiên. 

Trong lòng suy nghĩ, đây có phải là người đứng đầu mới của nhà họ Hoàng, là Hoàng Thiên không? 

"Cậu là Hoàng Thiên, là con trai của Hoàng Văn Thành sao?" 

Trần Bảo Sinh phớt lờ quản gia Trần, nhắm vào Hoàng Thiên mà hỏi. 

Hoàng Thiên cũng nhận thấy, Trần Bảo Sinh này không phải là dạng vừa, tốt hơn nhiều so với con trai Trần Bảo Lượng của ông ta. 

Vì vậy Hoàng Thiên cũng không lỗ mãng, đối với Trần Bảo Sinh nói: "Đúng vậy, là tôi". 

"Hehe, tôi và cha cậu cũng được xem là rất có giao tình, cha cậu cũng từng nhắc đến cậu với tôi." 

Trần Bảo Sinh cười nói với Hoàng Thiên. 

"Tôi nghe quản gia Trần nói qua, khi còn sống cha tôi rất thân thiết với ông, tôi nên gọi ông một tiếng bác Sinh"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play