Nhìn thấy bộ dạng kiêu ngạo này của Ngô Vũ Đình như vậy, Hoàng Thiên không khỏi nở nụ cười lạnh lùng đầy chế giễu.
"Cô có biết mình đang nói chuyện với ai không?"
Hoàng Thiên mỉm cười nói.
"Đương nhiên là biết rồi, người đứng đầu nhà họ Hoàng a, hahaha.......thật sự là đem bản thân mình xem là nhân vật to lớn sao!"
Ngô Vũ Đình cười chế nhạo, sau đó quay sang nhìn Trần Bảo Lượng ở bên cạnh.
Trần Bảo Lượng cũng như thế mà cười nhạo. Đối với anh ta mà nói, anh ta thật sự không coi Hoàng Thiên ra gì.
Mặc dù nhà họ Hoàng là dòng họ số một tại Việt Nam, nhưng rất nhiều người cũng chỉ nghe lời và phục tùng Hoàng Văn Thành một mình ông ta.
Bây giờ Hoàng Văn Thành ông ta đã qua đời, Trần Bảo Lượng cảm thấy nhà họ Hoàng không còn đáng sợ như trước nữa, người trẻ tuổi như Hoàng Thiên thì làm sao có thể kham nổi nhà họ Hoàng chứ.
"Hoàng Thiên, anh nói chuyện như thế này cũng quá ngông cuồng rồi không phải sao? Vũ Đình là bạn gái của tôi, anh dám nói chuyện như thế này với cô ấy hay sao hả?"
Trần Bảo Lượng ngậm lủng lẳng điếu thuốc trong miệng và chậm rãi nói với Hoàng Thiên.
"Anh lại là ai hả?"
Hoàng Thiên có chút không kiên nhẫn.
"Tự giới thiệu một chút, tôi tên là Trần Bảo Lượng, cậu chủ nhà họ Trần và cha tôi là Trần Bảo Sinh"
Trần Bảo Lượng thật sự cho rằng bản thân mình rất đáng để tự hào, một hơi không ngừng giới thiệu về bản thân.
"Tôi chưa từng nghe nói về anh."
Hoàng Thiên nói.
"Đáng chết, tôi đường đường là cậu chủ nhà họ Trần, anh chưa từng nghe nói qua tôi sao? Ngay cả khi cha anh còn sống, khi gặp tôi ông ta cũng phải vừa nói vừa cười với tôi đấy"
Trần Bảo Lượng cực kỳ điên tiết. Lúc này, anh ta lớn giọng hét lên với Hoàng Thiên.
"Đúng vậy, cha của anh Lương còn là bạn tốt của cha anh đấy. Anh gặp cha của Trần Bảo Lượng còn phải gọi ông ta một tiếng là bác nữa cơ. Còn ở đây giả bộ không biết làm cái gì nữa hả?"
Ngô Vũ Đình bộ dạng xem thường nói với Hoàng Thiên
Hoàng Thiên cũng có thể xem như là nhìn ra rồi, đôi nam nữ này đích thực là không biết trời cao đất dày.
Nếu như cả hai người chỉ là nói những chuyện điên rồ ngạo mạn, Hoàng Thiên cùng lắm cũng chỉ là nở nụ cười rồi bỏ qua, cũng sẽ không chấp nhặt gì bọn họ.
Tuy nhiên, Đặng Đại Trung bây giờ vẫn còn đang nằm trong bệnh viện, thực sự rất thảm hại, tất cả là nhờ công ơn mà Ngô Vũ Đình đã ban tặng cho.
"Được rồi. Tôi không nói nhảm với các người nữa. Bây giờ tôi hỏi cô, mắt của Đặng Đại Trung có phải là cô đã thuê người làm cho ông ấy bị mù hay không?"
Hoàng Thiên lạnh lùng hỏi Ngô Vũ Đình.
Ngô Vũ Đình lúc này mới đứng lên, lớn tiếng nói với Hoàng Thiên: "Đúng, không sai! Ai kêu ông già họ Đặng đó không sợ sống chết hả? Còn dám kiện cha của tôi, xì...đánh mù một mắt của ông ta đã tính là rẻ cho ông ta lắm rồi đấy!"
"Tôi nói cho anh biết Hoàng Thiên, tốt hơn hết là anh đừng nên gây rắc rối gì thêm cho cha tôi, nếu không thì cái kết của Đặng Đại Trung cũng sẽ là cái kết của anh đấy!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT