Hoàng Thiên buông Lâm Đồng ra, đến bên người Migfis.
Anh cúi người xuống chạm vào mặt Migfis rồi đột nhiên xé nát nó.
Roet!
Một chiếc mặt nạ da mỏng bị Hoàng Thiên xé ra.
Nhìn lại người này lần nữa thì anh nhận ra đó là một người đàn ông xa lạ đến từ châu Âu.
Hoàng Thiên thở dài, xem ra những gì Lâm Đông nói là thật, người này đúng là đang đóng giả thành Migfis.
Cũng không có gì ngạc nhiên khi Mona nhận sai, dù sao thì Migris cũng quả giảo hoạt
Mona nhìn thấy cảnh này, cô ta tức đến nỗi giậm chân chửi bới.
“Đi thôi, ra khỏi đây. Lúc này Hoàng Thiên nói.
Dù anh tin rằng nơi nào càng nguy hiểm thì càng an toàn nhưng Lâm Đồng và đồng bọn đã thất bại trong vụ ám sát, anh không chắc liệu Migfis có còn phải thêm tay sai khác đến theo dõi họ không? Điều này rất khó nói trước.
Nếu vừa rồi không đánh lạc hướng cơ sở ngầm của Migfis thì bây giờ ở đây quá nguy hiểm, hắn ta có thể sẽ huy động một lượng lớn người đến bao vây nơi này.
Mặc dù trên đường trở về khu mỏ, Hoàng Thiên không thấy có phương tiện khả nghi nào theo dõi những cẩn thận vẫn tốt hơn, họ nên nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Cả nhóm nhanh chóng sơ tán khỏi khu mỏ, lái bốn chiếc xe bán tải về phía Tây Nam.
“Anh Thiên, anh đến chỗ của tôi trước đi, nơi đó an toàn tuyệt đối. Migfis sẽ không thể tìm được đầu” Mona nói với Hoàng Thiến.
“Được” Hoàng Thiên đồng ý, bởi vì Migfis vẫn chưa chết nên trong thời gian này, anh không thể quay lại Việt Nam được mà phải ở lại Châu Phi.
Không thể không có nơi an toàn để ở, vì vậy cho nên bây giờ họ phải nghe theo sự sắp xếp của Mona.
Mona không nói gì, lái xe đi về phía trước khoảng một tiếng rưỡi đến một ngôi làng nhỏ.
Sau khi vào làng, Mona không gặp bất cứ khó khăn gì điều khiển xe vào một sân nhỏ.
Ba chiếc xe bán tải khác cũng dừng lại trong sân.
Hoàng Thiên rất kinh ngạc, anh nghĩ rằng nơi cư trú của Mona cho dù không ở trong rừng núi sâu thẳm thì cũng phải là một nơi cực kỳ xa xôi.
Tại sao lại ở cái địa phương đông đúc này? Có phải là hơi thuận tiện cho đám người kia hành động hay không?
“Cô Mona, nơi này có an toàn không?” Hoàng Thiên tỏ vẻ nghi ngờ.
“Đừng lo lắng. Trưởng làng ở đây là bạn tốt của tôi, người trong làng cũng rất nghe lời ông ấy, sẽ không gây phiền phức” Mona nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên không nói gì, anh chỉ có thể lựa chọn tin tưởng Mona.
Trong cái sân này có một vài căn nhà nhỏ. Các vùng nông thôn của Châu Phi rất lạc hậu, khá giống với trình độ phát triển của Việt Nam mấy chục năm về trước.
Sau khi vào nhà, bên trong không có ai, dường như khoảng sân nhỏ này đã bị bỏ trống cho đám người Mona.
“Anh Thiên, trời gần sáng rồi, anh cứ nghỉ ngơi cho tốt, căn này là của anh và anh Thanh Thanh” Lúc này Mona nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên liếc mắt một cái, Mona xem ra cũng khá đáng tin, cô ta cuối cùng cũng không có kéo anh vào ngủ chung một nhà.
“Được, cảm ơn cô nhiều” Hoàng Thiên trả lời.
“Tôi sẽ tìm ra tung tích của Migfis càng nhanh càng tốt. Anh đừng lo lắng quá” Mona cười với Hoàng Thiên, nhẹ nhàng nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT