*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Không phải là không thể, anh Thiên, để tôi nói thẳng với anh, từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, tôi đã có ấn tượng tốt với anh, muốn làm bạn tốt với anh” Mona nói.
Hoàng Thiên thực sự bất lực, anh nói: “Không sao, cô và Vũ Thanh là bạn tốt, tôi và cô thật ra đã là bạn tốt rồi”
“Không, tôi không nói đến bạn bè bình thường, tôi muốn anh làm bạn trai của tôi” Mona nói, cô ta đột nhiên nắm tay
Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên thực sự là không có biện pháp. Người phụ nữ này quá hung hãn!
Có vẻ như anh không thể ở lại ghế lô này được nữa, nếu cứ ở lại lâu hơn sẽ có chuyện.
“Được rồi, cô Mona, tôi đã uống vài ly với cô. Bây giờ tôi cảm thấy rất chóng mặt, chúng ta tạm biệt thôi” Hoàng Thiên nói, hất tay Mona ra, đứng dậy chuẩn bị rời khỏi ghế lô.
Mona cũng không có níu kéo Hoàng Thiên. Lúc này, cô ta lại nói: “Anh Thiên, nếu anh không chấp nhận tôi thì cũng không có chuyện gì, tôi rất ngưỡng mộ lòng chung thủy của anh với vợ. Tuy nhiên, tôi sẽ không bỏ cuộc, tôi sẽ đi Việt Nam tìm anh”
Cô có mà đến tìm em gái cô.
Hoàng Thiên thầm nói trong lòng. Anh không thể chịu đựng được nữa.
Có lẽ hôm nay gặp được Mona là một sai lầm, người phụ nữ này hơi khó đối phó.
Đây không phải là Hoàng Thiên giả bộ thanh cao mà trong lòng anh thật sự không có chỗ cho người phụ nữ thứ hai, cho dù người phụ nữ này có duyên dáng, quyến rũ đến đầu.
Hoàng Thiên không nói gì, anh trực tiếp rời đi ghế lô, đến trước chỗ Vũ Thanh mở cửa bước vào.
Lúc này, Vũ Thanh đang uống rượu nói chuyện phiếm với hai đàn em, nhìn thấy Hoàng Thiên đi vào, anh ta có hơi kinh ngạc.
Trong suy nghĩ của Vũ Thanh, Hoàng Thiên đã cùng Mona vào một ghế lô thì rất khó để thoát ra.
Dựa vào hiểu biết của anh về Mona, cô gái ngoại quốc nóng bỏng này, nếu cô ta đã ưng ý Hoàng Thiên thì tất nhiên sẽ không dễ dàng buông tha anh.
Cô ta sẽ không bỏ cuộc trừ khi bắt được Hoàng Thiên vào tay.
Nhưng lúc này Hoàng Thiên đã bước ra, Mona cũng không đuổi theo ra ngoài, chuyện này nằm ngoài dự đoán của Vũ Thanh.
“Cậu chủ, vừa rồi anh không sao chứ?” Vũ Thanh cười một tiếng, nhìn Hoàng Thiên với ánh mắt đầy suy nghĩ.
“Vũ Thanh, cậu nghĩ cái gì thế hả, tôi là loại người như vậy sao?” Hoàng Thiên cũng mỉm cười, anh hiểu ý của Vũ Thanh.
“Kỳ thực anh không cần phải từ chối Mona, đàn ông mà, loại chuyện này rất bình thường” Vũ Thanh thuyết phục.
“Được rồi, anh hai Vũ Thanh, chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi thôi, ngày mai sẽ trở về Việt Nam” Hoàng Thiên chuyển đề tài.
Vũ Thanh gật đầu, cùng Hoàng Thiên đi ra khỏi hộp, sau đó tạm biệt Mona.
Mona nói rất ít, cô ta có vẻ hơi mất hứng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT