*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thời Đại Quang vừa nghe lời này, lập tức sợ hãi ngẩn người tại chỗ. Gã hoàn toàn không ngờ được, Vũ Thanh lại dứt khoát như vậy, trực tiếp muốn lấy mạng gã. “Không! Chúng mày không được như thế, giết chết tạo, chúng mày cũng sẽ phải đền mạng!” 

Thời Đại Quang ôm hy vọng cuối cùng, hoảng sợ nhìn Vũ Thanh, rồi lại nhìn Hoàng Thiên. Hi vọng hai người họ có thể suy nghĩ về hậu quả. 

Dù sao thì nếu giết gã, cũng rất phiền phức, một mạng người. 

Thế nhưng theo Vũ Thanh và Hoàng Thiên nghe được, lời nói này của Thời Đại Quang, chính là trò cười. 

Dựa vào thân phận của Vũ Thanh, giết chết tên Thời Đại Quang này, cũng chỉ giống như giẫm chết một con kiến. 

Vũ Thanh đang trong cơn giận, nghe thấy những lời nói này của Thời Đại Quang, anh ta lại càng tức giận. 

"Ra tay." 

Pång. 

Một tiếng súng vang lên, Thời Đại Quang đã chết. 

Đến kêu còn không kịp kêu một tiếng, tên bạn tốt này của Trịnh Hiếu Phong, thằng ranh giúp người xấu làm điều ác, sẽ nhận được sự trừng phạt thích đáng. 

Đây cũng coi như là giết gà dọa khỉ, đám người Trịnh Hải và đầu nắp nồi, hoàn toàn sợ hãi đứng im như tượng gỗ, giương mắt nhìn Thời Đại Quang ngã xuống đất. 

Bọn họ không ai ngờ được, sẽ có kết quả như thế này, sẽ rơi vào tình cảnh này. 

“Cậu Thiên, tôi, tôi.” 

Trịnh Hải cực kỳ căng thẳng, lắp bắp nói với Hoàng Thiên, còn muốn đi đến trước mặt Hoàng Thiên. 

Thế nhưng ông ta vừa đến gần Hoàng Thiên, thì đã bị Hoàng Thiên đạp cho một cú ngã lộn nhào xuống đất. 

Đối với Trịnh Hải, Hoàng Thiên cũng đã không thể nhịn được nữa. “Ông muốn nói cái gì?”. Hoàng Thiên nhìn Trịnh Hải nằm dưới đất, lạnh lùng hỏi. 

“Tôi có thể gọi Trịnh Hiếu Phong ra, nên làm như nào, cậu Thiên cứ xem xem làm thế nào thì được. Chỉ cần cậu đừng giết tôi là được, sau này tôi không dám đối đầu với cậu nữa” 

Miệng lưỡi Trịnh Hải cũng khá là lưu loát, lúc này đang cam đoan với Hoàng Thiên, chỉ hi 

vọng Hoàng Thiên có thể nương tay, tha cho ông ta tội chết. 

Thế nhưng mọi chuyện đã muộn, Hoàng Thiên không muốn nghe bất kỳ lời nói nào của Trịnh Hải nữa, càng không tin lão này. 

Trịnh Hải chắc chắn không còn trí nhớ, kẻ xấu xa như này, tuyệt đối không thể giữ lại. 

“Cậu chủ, xử lý ông ta như nào?” 

Lúc này Vũ Thanh hỏi Hoàng Thiên. 

Chỉ cần một câu nói của Hoàng Thiên, Vũ Thanh sẽ lập tức đưa Trịnh Hải đi gặp Diêm Vương. 

“Cho ông ta chết đi” 

Hoàng Thiên rất bình tĩnh nói. 

"Pång." 

“Rầm” Trịnh Hải đã xong, đi theo sau Thời Đại Quang. 

Giết xong Trịnh Hải, trong lòng Hoàng Thiên thoải mái hơn rất nhiều. 

Mặc dù Trịnh Hiếu Phong còn đang tự do bên ngoài, nhưng Hoàng Thiên biết, Trịnh Hiếu Phong cũng không cầm cự được mấy ngày nữa. 

Ba người đám đầu nắp nồi, sớm đã sợ hãi đến tê liệt dưới đất. 

Mặc dù ở châu Phi bọn họ đi theo Miguel Phose, cũng đã từng thấy Miguel Phose giết người cướp của, nhưng khi thực sự xảy đến với bọn họ, bọn họ lại không chịu nổi. 

Thậm chí, ba người bọn họ đều không thể xin tha nữa, há miệng nhưng lại không nói ra được một câu. 

“Miguel Phose đang ở đâu, chúng mày có ai biết không?” 

Giọng nói của Vũ Thanh không cao, giống như đang trò chuyện bình thường với ba người đám đầu nắp nồi. 

Thế nhưng càng như vậy, lại càng gây áp lực lớn cho ba tên này. 

Đám người đầu nắp nồi đã hoàn toàn nhận ra, người lần này bọn họ gặp phải, thực quả đáng sợ, 

Giết liên tiếp hai người. Đám người này lại giống như chưa từng xảy ra chuyện gì? 

“Anh lớn, chúng em không biết, Miguel Phose hành động rất bí mật, bọn em chỉ là chân chạy vặt, hoàn toàn không biết hắn ta sống ở đâu? 

Một thằng nhãi mặt mũi khổ sở, nói với Vũ Thanh. 

“Đúng vậy thưa anh lớn, xin đừng làm khó chúng em, chúng em chỉ là đàn em của Miguel Phose, hắn bảo chúng em làm gì, chúng em chỉ có thể nghe theo” 

Một thằng nhãi khác cũng giương mắt nhìn Vũ Thanh, tỏ vẻ đáng thương. 

Vũ Thanh càng nghe càng tức giận, nghĩ đến cả nhà Đặng Kim Du chết thảm trong tay đảm 

người Miguel Phose, lửa giận của Vũ Thanh lại bừng bừng trào dâng. 

Đừng chỉ thấy hai thằng nhãi này lúc này đang tỏ vẻ đáng thương, lúc đó có lẽ bọn chúng cũng đã tham gia vào việc giết hại cả nhà Đặng Kim Du. 

“Đặng Kim Du bị giết, chúng mày có tham gia vào hay không?” 

Vũ Thanh hỏi hai thằng nhãi vừa mới lên tiếng. 

Sắc mặt hai người này thay đổi, chần chừ tận mấy giây, mới đồng loạt lắc đầu không nhận. 

Trong mắt Vũ Thanh cũng không phải cát, qua việc thăm dò lời nói và sắc mặt đã xác định được, hai tên này, chắc chắn có tham gia. 

“Nợ máu phải trả bằng máu, hai chúng mày chết cũng không oan ức” 

Vũ Thanh nói cực kỳ lạnh lùng, tự tay bắn chết hai thằng nhãi này. 

"Ram." 

Tên đầu nắp nồi ban nãy còn đang ngồi dưới đất, lúc này trước mắt tối sầm, sợ hãi đến mức ngất xỉu. 

Lại thêm cả Trịnh Hải và Thời Đại Quang, tổng cộng là năm người, bây giờ chỉ còn lại một mình đầu nắp nồi, bốn người còn lại đều đã bị xử lý. 

Đầu nắp nồi sao có thể không sợ chứ? Gã suýt thì sợ chết. 

Nhìn thấy đầu nắp nồi không còn dùng được nữa, trong lòng Vũ Thanh thực sự rất chán nản, 

Anh ta cũng cảm thấy đau đớn thay cho Đặng Kim Du, nghĩ đến trước kia Đặng Kim Du cũng là người tài giỏi xuất sắc, cai trị cả một vùng ở châu Phi, mà lại chết trong tay đám người rác rưởi như đầu nắp nồi. 

Một đội viên bước đến, đá cho đầu nắp nồi tỉnh lại. 

“Hai anh lớn, em sẵn lòng làm mọi chuyện, chỉ cần các anh không giết em là được” 

Sau khi đầu nắp nồi tỉnh lại, lập tức quỳ dưới chân Vũ Thanh và Hoàng Thiên, dập đầu cầu xin. 

Vũ Thanh mạnh mẽ đá đầu nắp nồi một phát ngã xuống đất. 

“Mày cũng tham gia giết hại Đặng Kim Du phải không?” Vũ Thanh hói đầu nắp nồi. 

Đầu nắp nồi chỉ có thể gật đầu thừa nhận, gã biết nói dối cũng không lừa được Vũ Thanh, vậy thì càng thảm hại. 

Thấy tên này đã thừa nhận, Vũ Thanh nghiến răng ken két. 

Nếu không phải vì muốn giữ lại một tên nhân chứng, Vũ Thanh sẽ lập tức giết chết đầu nắp nồi. 

“Miguel Phose đang ở đâu, chắc mày biết chứ?” 

Vũ Thanh hỏi đầu nắp nồi. 

“Em biết, em là đứa đầu sỏ trong đám đàn em của Miguel Phose, lần này trở về Việt Nam 

cùng Trịnh Hiểu Phong, chính là để giám sát Trịnh Hiểu Phong” 

Đầu nắp nồi vội vàng nói. 

“Mày biết Miguel Phose ở đâu là được rồi, phối hợp với tao đi tìm hắn, có làm được không?” 

Vũ Thanh hỏi đầu nắp nồi. 

Đầu nắp nồi sao dám không đồng ý chứ? Không đồng ý thì chỉ có một đường chết. 

“Em có thể làm được, anh lớn anh yên tâm đi, bắt đầu từ hôm nay, mọi chuyện em đều nghe lời anh” 

Đầu nắp nồi cũng khá là biết ăn nói, dập mạnh đầu với Vũ Thanh. 

Vũ Thanh cực kỳ khinh bỉ tên này, Hoàng Thiên ở bên cạnh lại càng không nhìn nổi. Loại người này trong đám đàn em của Miguel Phose cũng có thể làm đầu sỏ, thì có lẽ Miguel Phose cũng chỉ đến thế mà thôi, không có gì ghê gớm. 

“Cậu chủ, tôi định nghỉ ngơi một đêm. Ngày mai sẽ dẫn theo tên này, tới châu Phi lần nữa, tìm Miguel Phose tính sổ” 

Lúc này Vũ Thanh nói với Hoàng Thiên. 

Hoàng Thiên gật đầu, anh biết Vũ Thanh đang nóng lòng trả thù. Chỉ muốn mau chóng trả thù cho cả nhà Đặng Kim Du. 

Ban đầu Hoàng Thiên muốn cùng Vũ Thanh đi châu Phi, thế nhưng Vũ Thanh đi vội như vậy, hiện tại Hoàng Thiên không thể đi được. 

Trịnh Hiếu Phong vẫn còn đang lẩn trốn ở thành phố Bắc Ninh, giống như âm hồn, không biết chắc lúc nào sẽ xuất hiện. 

Không giải quyết xong Trịnh Hiếu Phong, Hoàng Thiên cũng không dám tùy tiện rời khỏi thành phố Bắc Ninh, mà hơn nữa vợ cũng sắp sinh rồi, lúc này Hoàng Thiên lại càng không thể rời đi. 

“Cũng không gấp luôn chứ? Hay là để mấy ngày nữa, tôi đi cùng anh” 

Hoàng Thiên suy nghĩ một lát, nói với Vũ Thanh. 

Vũ Thanh nghe vậy khẽ mỉm cười, nói với Hoàng Thiên: “Không cần đâu cậu chủ, dẫn theo tên này, tôi nghĩ là sẽ rất nhanh chóng tìm ra Miguel Phose” 

Đối với thực lực của Vũ Thanh, Hoàng Thiên cũng rất yên tâm, lúc này anh không nói gì nữa. 

Vũ Thanh sai đàn em xử lý hiện trường xong xuôi, sau đó áp giải đầu nắp nồi, vào trong xe thương mại. 

Hoàng Thiên cũng lái xe về theo, còn về hành động tiếp theo của Vũ Thanh, Hoàng Thiên cũng đành không tham dự nữa. 

Sau khi về tới nhà, đã là nửa đêm. 

Hoàng Thiên không làm phiền vợ nghỉ ngơi, nằm lên giường, tâm trạng anh mãi vẫn chưa thể bình tĩnh lại. 

Cũng coi như là đã xử xong Trịnh Hải, đây là chuyện đáng vui mừng, thế nhưng Trịnh Hiếu Phong vẫn đang âm thầm dòm ngó, Hoàng Thiên vẫn rất đề phòng. 

Trịnh Hiếu Phong bây giờ, giống như một con sói ác hóa điên, không biết khi nào sẽ lại lao ra hại người. 

Đang nghĩ ngợi lung tung, Hoàng Thiên chìm vào giấc mơ. 

Sáng sớm ngày hôm sau, Hoàng Thiên đã dậy từ sớm. 

Sau khi làm xong bữa sáng, Hoàng Thiên gọi Lâm Ngọc An dậy. Ba ngày nữa, chính là ngày sinh dự tính của Lâm Ngọc An. 

Thời gian này rất quan trọng, Hoàng Thiên muốn đưa vợ đi bệnh viện kiểm tra lần nữa, đảm bảo không có gì sai sót. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play