“Anh Hoàng Thiên, anh đang suy nghĩ gì vậy?”. Thấy Hoàng Thiên mỉm cười không nói gì, Phan Thanh Linh tò mò hỏi. 

“Không có gì, tôi dẫn cô đến chỗ em gái tôi, để con bé giúp cô lên ý tưởng xem cô có thể làm công việc gì”. 

Hoàng Thiên nói với Phan Thanh Linh, sau đó lái xe chở cô khỏi nhà ga, đi thẳng tới chỗ Hoàng Linh ở. 

Hoàng Thiên cùng Hoàng Phúc Tường đều sống ở trong biệt thự mà Hoàng Thiên mua, trên đường đi, Hoàng Thiên gọi điện thoại cho Hoàng Linh, biết được hôm nay Hoàng Linh ở nhà không ra ngoài. 

Chẳng bao lâu, bọn họ đến nhà Hoàng Linh và Hoàng Phúc Tường. Nhìn thấy ngôi biệt thự to lớn, Phan Thanh Linh lại bị sốc một lần nữa. “Em gái của anh giàu vậy ư?” Phan Thanh Linh hởi Hoàng Thiên. “Tạm được, vào đi Thanh Linh” Hoàng Thiên dẫn Phan Thanh Linh đi vào biệt thự gặp Hoàng Phúc Tường và Hoàng Linh. 

Hoàng Phúc Tường vẫn rất giản dị và lương thiện như thường, mặc dù ông đang sống trong giàu sang phú quý nhưng bản sắc nhân phẩm vẫn không thay đổi. 

Thấy Hoàng Thiên đi đến, Hoàng Phúc Tường vui vẻ muốn hỏng, ông vẫn luôn coi đứa bé mà mình nhận nuôi này như con ruột của mình. 

“Thiên, con đến rồi, cô bé này là ai?” Hoàng Phúc Tường nhìn về phía Phan Thanh Linh, hỏi Hoàng Thiên. 

Tất nhiên là Hoàng Thiên sẽ không giấu diếm cha nuôi, nói đơn giản lại lịch của Phan Thanh Linh một lượt. 

Biết được Phan Thanh Linh từng cửu Hoàng Thiên một mạng, Hoàng Phúc Tường vô cùng cảm kích Phan Thanh Linh, chào hỏi rất nhiệt tình. 

“Hoàng Linh à, nhanh đi nấu cơm đi, sắp giữa trưa tồi, phải tiếp đãi ân nhân của nhà chúng ta thật là tốt” 

Hoàng Phúc Tường nói với Hoàng Linh. “Được cha” Hoàng Linh đồng ý, chuẩn bị đi đến phòng bếp nấu cơm. 

“Chị Hoàng Linh, không cần phiền phức như vậy đâu, hiện tại em không đói bụng” 

Phan Thanh Linh gọi Hoàng Linh lại. 

“Ha ha, cũng sắp đến trưa rồi, cũng nên ăn cơm, đừng ngại, em đã cứu anh trai chị một mạng, em chính là ân nhân của nhà chúng tôi” 

Hoàng Linh rất chân thành nói với Phan Thanh Linh. 

Trong lòng Phan Thanh Linh ấm áp, cô ấy phát hiện người nhà của Hoàng Thiên đều rất tốt. 

Đặc biệt là chị gái Hoàng Linh này, cô ấy rất thân thiết với cô. 

“Đừng nói như vậy, em cũng chỉ tiện tay thôi, huống chi là sự bá em hại anh Hoàng Thiên, em cũng coi như là thay sự bá chuộc tội” 

Phan Thanh Linh khiêm tốn nói. 

ấn tượng của Hoàng Linh đối với Phan Thanh Linh cũng tốt hơn rất nhiều, lúc này nói với Hoàng Thiên: “Anh, anh để chị Hoàng Linh ở lại đây đi, vừa vặn em. cũng đang đi tìm công việc, có thể dẫn Thanh Linh đi cùng, đừng để em ấy ở Hang động Thanh Linh chịu khổ” 

Mục đích Hoàng Thiên tới đây chính là như vậy, không ngờ rằng Hoàng Linh lại chủ động nói ra trước. 

“Đúng vậy, anh đến đây là để hỏi ý kiến của em mà” 

“Em không có ý kiến gì cả, chỉ cần Thanh Linh đồng ý thì đây chính là nhà của em ấy”. 

Hoàng Linh vui vẻ nói. Phan Thanh Linh cũng nở nụ cười, cô khẽ gật đầu một cái, xem như đồng ý. 

Nơi mà Hoàng Thiên chuẩn bị cho cô rất tốt, nhưng mà chỉ có một mình, rất cô đơn. 

Nếu cô và Hoàng Linh hợp nhau như thế, tự nhiên cô sẽ đồng ý ở đây với Hoàng Linh. 

“Em gái, bây giờ anh có một ý tưởng, muốn thương lượng với em”. Hoàng Linh rất nghiêm túc nói với Hoàng Thiên. Hoàng Thiên nghe xong thì tò mò, vội vàng hỏi: “Ý tưởng gì? Anh nói đi?” 

“Thanh Linh và Mục Chấn Hoa đều xuất thân từ một sư môn, thậm chí thực lực còn mạnh hơn Mục Chấn Hoa rất nhiều, anh muốn mở cho cô ấy một tiệm thuốc Trung Y, để cô ấy làm bà chủ” 

Hoàng Thiên nói với Hoàng Linh. 

Hoàng Linh nghe xong thì bật cười, nói với Hoàng Thiên: “Anh, có thể được không? Bây giờ Trung Y có chút xuống dốc” 

“Xuống dốc? Ha ha, đó là lúc Thanh Linh chưa rời núi, bây giờ Thanh Linh đã xuống núi rồi, anh tin cô ấy có thể làm thay đổi chuyện này”. 

Hoàng Thiên mỉm cười nói, sau đó nhìn Phan Thanh Linh đang kinh ngạc: “Kỹ thuật chữa bệnh của cô rất tuyệt, đừng để nó mai một ở nơi hoang sơn dã cốc, cô nên chữa trị cho nhiều người bệnh, cũng coi như là sáng tạo cho mình một công việc” 

Phan Thanh Linh nghe xong thì im lặng một lúc, cuối cùng cô vẫn đồng ý với lời nói của Hoàng Thiên. 

Nói một cách không ngoa, kiến thức của cô về thảo dược Việt Nam và nhiều căn bệnh khó chữa đã đạt đến một cảnh giới nhất định. 

Mục Chấn Hoa được người ta xưng là Dược Vương, Phan Thanh Linh chắc chắn sẽ được xưng là Y Tiên. 

“Được, tôi nghe theo anh” 

“Em gái, trước mắt em đừng vội đi tìm việc làm, giúp Thanh Linh mở tiệm thuốc Trung Y, hai người là bạn của nhau” 

“Được ạ, nhất định em sẽ làm được” Hoàng Linh vui vẻ đồng ý, ân nhân cứu mạng của anh trai cô ấy cũng chính là ân nhân của cô ấy. 

“Anh đi trước, Thanh Linh ở lại đây đi, ngày mai tôi sẽ phải người sắp xếp mọi thứ giúp cô, cố gắng mở cửa càng sớm càng tốt” 

Hoàng Thiên nói với Phan Thanh Linh. “Cảm ơn anh Hoàng Thiên, tôi nhất định sẽ cố gắng” Phan Thanh Linh cảm kích nhìn Hoàng Thiên, nói rất chân thành. 

Hoàng Thiên rất tin tưởng Phan Thanh Linh, biết cô này nhất định sẽ làm nên chuyện lớn ở thành phố Bắc Ninh, đến lúc đó trong lòng anh cũng rất vui vẻ. 

Sau khi ra khỏi nhà Hoàng Linh, Hoàng Thiên gọi điện thoại cho Lưu Nguyệt Hoa, để ngày mà cô ta đến giúp đỡ Phan Thanh Linh. 

Bởi vì Lưu Nguyệt Hoa và Phan Thanh Linh đã quen thuộc nhau, cộng thêm việc năng lực nghiệp vụ nghiệp vụ hàng đầu của Lưu Nguyệt Hoa, việc giúp Phan Thanh Linh mở tiệm thuốc tRung Y là việc quá đơn giản đối với cô ta. 

Nhưng cùng lúc đó, trong bệnh viện, người nhà họ Kim đang ở cùng một chỗ, bọn họ đang chuẩn bị rời khỏi bệnh viện. 

Từ sau khi Hoàng Thiên rời khỏi khách sạn, Tiêu Văn Hạ cùng thuộc hạ dưới stay ah ta đã ngược đãi người nhà họ Kim một trận thảm thiết. 

Hai anh em Kim Đại Thành cùng Kim Đại Hữu này thảm nhất, bị đánh cho không còn hình dáng ban đầu cũng không tốt hơn là bao, chân phải của anh ta bị gãy, bây giờ chỉ có thể chống nạng đi khập khiễng. 

Mấy người nhà họ Kim kia cũng bị dạy dỗ, bị thương nhẹ. "Anh cả, chúng ta cứ về thị trấn Kim Mã một cách nhục nhã như vậy sao?” 

Kim Đại Hữu nghiến răng nghiến lợi hỏi Kim Đại Thành, ông ta không cam tâm trở về như vậy, quá mất mặt. 

Kim Đại Thành cũng tức điên rồi, lần này ông ta mang theo nhiều người đến thành phố Bắc Ninh là để xử lý Hoàng Thiên. Đồng thời cũng giải quyết luôn Phan Thanh Linh. 

Thật không ngờ không chỉ không giải quyết được Phan Thanh Linh, mà còn bị 

Hoàng Thiên ngược đãi thành bộ dáng thảm hại như vậy. 

Hiện tại con trai bảo bối cũng bị đánh gãy chân, ông ta không nuốt trôi cơn giận này. 

“Không quay về thì có thể làm gì được? Chúng ta không đấu lại cái họ Hoàng kia”. 

Kim Đại Thành sầu não nói. 

“Đấu không lại cũng phải đấu! Anh cả, dù thế nào thì em cũng không thể nuốt trôi cục tức này được, không đánh cho tên Hoàng Thiên kia thành tàn phế thì buổi tối em ngủ không yên” 

Kim Đại Hữu nói. Nghe xong những lời này, Kim Đại Thành lập tức tức giận. 

Còn không phải sao, bọn họ phải ăn bao nhiêu thua thiệt như thế, còn mặt mũi nào mà trở về trấn Kim Mã nữa? 

Nhà họ Kim sẽ trở thành trò cười của người khác, mất cô con dâu chưa qua cửa, để người ta chạy mất. 

Không sai, Kim Đại Thành cho là như vậy, ông ta cảm thấy mọi chuyện đã lan truyền ra ngoài, Phan Thanh Linh nhất định phải là con dâu của ông ta, nếu không ông ta sẽ không có chỗ để giấu mặt. 

“Vậy em nói phải làm sao? Mẹ nó, đánh thì không đánh lại Hoàng Thiên, bây giờ thì có thể làm gì?” 

Kim Đại Thành chán nản hỏi Kim Đại Hữu. Kim Đại Hữu không nói được gì. 

Đúng là như vậy, đánh thì không đánh lại Hoàng Thiên, cũng không dùng thế lực đè ép Hoàng Thiên được, bởi vì chỗ này là thành phố Bắc Ninh, không phải trấn Kim Mã. 

Đúc lúc hai an hem đang không có cách gì thì điện thoại của Kim Đại Thành đột nhiên vang lên. 

“Tổng giám đốc Thành, tôi thấy Mai Trân, con mụ này vừa trở lại trấn Kim Mã đã đi đến tiệm vàng mua rất nhiều đồ trang sức!” 

Một thuộc hạ của Kim Đại Thành bao scaos. Kim Đại Thành nghe xong, tinh thần lập tức tỉnh táo. Ông ta là một lão già gian xảo, ông ta vừa nghe xong là đã biết có vấn đề. 

Mai Trân là người túi quần trống rỗng, ái mộ hư vinh, nếu không bà ta sẽ không vì bảy trăm triệu lễ hỏi mà mang con gái mình tới tận cửa. 

Nhưng một mụ già rỗng túi làm sao lại đột nhiên trở nên giàu có? Đã thế còn mua rất nhiều đồ trang sức? 

“Bà ta còn mua cái gì nữa?” Kim Đại Thành hỏi thuộc hạ ở bên kia. “Còn mua không ít quần áo hàng hiệu và đồ trang điểm, bây giờ vẫn con đi dạo, tôi đang theo dõi bà ta” 

Thuộc hạ nói. “Cậu tiếp tục theo dõi, tôi sẽ nhanh chóng trở lại”. Kim Đại Thành nói, sau đó cụp điện thoại. “Anh cả, có chuyện gì sao?” Kim Đại Hữu hỏi. 

“Cha, chuyện gì vậy?” Kim Triết cũng tò mò hỏi. 

Kim Đại Thành hừ một tiếng, nói với Kim Đại Hữu cùng Kim Triết: “Con mụ Mai Trân kia phát tài, đang điên cuồng mua sắm! Hừ, các người đừng quên, bà ta đã cùng Hoàng Thiên và Phan Thanh Linh rời khỏi khách sạn!” 

“Cha, ý của cha là Hoàng Thiên cho Mai Trân tiền?” Mai Trân như bị rút mất linh hồn, vô cùng chán nản nói. 

Nếu đúng là như vậy thì thật quá bất lợi cho bọn họ, anh ta cảm giác lần này Phan Thanh Linh sẽ hoàn toàn bị Hoàng Thiên cướp đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play