*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chắc thằng nhóc này chính là Trương Khải Hạo, nếu không gã ta sẽ không chủ động đứng ra.
Hoàng Thiên nhìn thanh niên này, thấy bộ dạng gợi đòn của gã ta, Hoàng Thiên càng tức hơn.
Anh đến tìm gã ta giải quyết, thế mà gã ta còn bày ra bộ dạng kinh người như vậy, làm sao Hoàng Thiên có thể nhẫn nhịn? “Mày là Trương Khải Hạo?”
Hoàng Thiên nhìn thanh niên kia hỏi.
“Ha ha, là tao.
Hoàng Thiên, mày không biết tao nhưng tao lại biết mày.
Chông của Ngọc An, trước kia là một tên bỏ đi”
Trương Khải Hạo ha ha cười lạnh một trận, sau đó rít một hơi khói rồi nhả vê phía Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên dùng tay chặn lại, lúc này nói với Trương Khải Hạo: “Mày đi ra.”
“Làm sao, còn muốn tao ra ngoài nói chuyện một chút sao? Ha ha ha, có chuyện gì thì nói luôn ở đây, mày bảo ra ra thì tao sẽ ra sao?”
Trương Khải Hạo cười rất phách lõi, không hề để Hoàng Thiên vào mắt.
Hoàng Thiên không có nhiều kiên nhãn như vậy, anh muốn Trương Khải Hạo ra ngoài là vì không muốn sửa trị con hàng này ở bên trong sòng bài, không muốn gây tổn thất cho bà chủ sòng bài.
Chỉ thấy Hoàng Thiên bước tới, duỗi tay túm chặt lấy tóc của Trương Khải Hạo, trực tiếp kéo Trương Khải Hạo đi.
“*** mẹ! Mẹ nó, mày buông tay ra!”
Trương Khải Hạo trở tay không kịp, bị Hoàng Thiên túm chặt lấy tóc, gã ta không ngừng măng chửi.
Những cũng không có tác dụng gì, tóc bị nắm chặt tương đương với việc bị khoá chặt, cho dù có bản lĩnh lớn bằng trời thì cũng khó để thoát ra.
Huống chi, thằng ranh này so với Hoàng Thiên thì chỉ là một thứ cặn bã, một bàn tay của Hoàng Thiên cũng đủ để ngược đãi gã ta như chó.
“Cút ra đây cho tao!”
Hoàng Thiên tức giận nói, sau khi kéo Trương Khải Hạo ra khỏi cửa thì đột nhiên quăng gã ta xuống đất.
“Mẹ nó Hoàng Thiên, mày dám đối xử với tao như vậy, mày nhất định phải chết!" Trương Khải Hạo ngã xuống đất chửi âm lên, vừa định đứng dậy thì bị Hoàng Thiên cho môt cước ngã lăn ra.
“Ai da!”
Trương Khải Hạo làm sao có thể chịu được, gã ta hét lên thảm thiết, bị gãy bốn cái răng cửa, trong miệng toàn là máu.
Đám người bên trong quán mạt chược đều đi ra xem náo nhiệt, những người này đều là cư dân ở gần đây, có không ít người biết Hoàng Thiên, và cũng có rất nhiều người biết Trương Khải Hạo, người thường xuyên xuất hiện ở sòng bài.
Bà chủ kia cũng chạy ra ngoài, dù
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT