Theo quan điểm của Lục Đại Minh, gia đình Hoàng Thiên chỉ là tầng lớp dưới cùng của xã hội.
Đối với gia đình nghèo rớt mồng tơi kiểu này, anh ta luôn rất coi thường.
Nhưng ngay khi Lục Đại Minh nói những lời này, trái tim của Phan Chí Trung liền thắt lại.
Đẩy kính, Phan Chí Trung căng thẳng nhìn Hoàng Thiên, vì sợ Hoàng Thiên sẽ tức giận.
Bởi vì Phan Chí Trung đang cố găng để lấy được thiện cảm của Lương Mạnh Bắc, mà Hoàng Thiên là một người mà Lương Mạnh Bắc kính trọng, làm sao Phan Chí Trung có thể dám xúc phạm?
“Hoàng Thiên à, con mau đổi phòng bệnh cho Hoàng Linh đi…”
Hoàng Phúc Trường thấy sự việc ngày càng nghiêm trọng, ngay cả trưởng khoa cũng hoảng hốt, ông bối rối thuyết phục Hoàng Thiên chuyển Hoàng Linh sang khu vực khác.
Hoàng Linh cũng nghĩ như vậy, xuất thân từ gia cảnh nghèo khó, người cha lại nhu nhược, cô gái này ngay từ nhỏ đã phát triển tính cách an phận, khi gặp chuyện thì thà nghe theo người khác để tránh rắc rối.
“Anh, em ở phòng bệnh nào cũng được.
Anh đừng cãi nhau với họ.”
Hoàng Linh lo lắng nhìn anh trai, trái tim bồn chồn không yên.
Hoàng Thiên nhìn em gái ngây thơ, sau đó lại nhìn cha nuôi đang lo lăng, trong lòng khó tránh khỏi có chút bất an.
Vốn dĩ anh không định chấp Lục Đại Minh và cô gái ăn mặc thời trang, nhưng đôi nam nữ này vẫn không ngừng khiêu khích anh.
“Không sao đâu em gái, có anh ở đây, không ai có thể đuổi em ra ngoài.”
Trên mặt Hoàng Thiên hầu như không có biểu cảm gì, anh bình tĩnh nói với Hoàng Linh.
Ngay khi anh nói điều này, cô gái ăn mặc thời trang lập tức trừng mắt: “Bà nó chứ!
Hôm nay tôi sẽ đuổi các người ra khỏi đây.
Nếu các người không cút khỏi đây thì đừng trách!”
Nói xong, cô gái ăn mặc thời trang chạy đến giường bệnh của Hoàng Linh, kéo cái gối của Hoàng Linh, ném xuống đất!
Hoàng Linh còn chưa kịp chuẩn bị đã bị cô gái ăn mặc thời trang bứt một nắm tóc, cô đau đớn kêu lên.
Vì sự việc quá đột ngột nên Hoàng Thiên chưa kịp can ngăn, cô gái ăn mặc thời trang đã mắng mỏ: “Mẹ kiếp, lại còn dùng kim tiêm truyền nước nữa cơi”
Trong khi chửi rủa, cô gái ăn mặc thời trang vừa rút ống truyền nước và trực tiếp thô bạo rút kim của Hoàng Linh.
“ÁI”
Hoàng Linh hét lên đau đớn, cô gái ăn mặc thời trang này kéo quá mạnh, cây kim làm xước tay Hoàng Linh, máu chảy ròng ròng.
“Cô đang làm cái quái gì vậy!”
Hoàng Thiên tức giận hét lên, đi tới giường bệnh đi vài bước, giơ chân đá vào bụng cô gái ăn mặc thời trang!
“Aaa! Mẹ kiếp, mày dám đánh tao?”
Cô gái ăn mặc thời trang bị đá và ngồi dưới đất, ôm bụng và giận dữ mắng mỏ Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên không muốn đánh phụ nữ, nhưng lúc này anh thật sự rất tức giận, nhìn thấy em gái bị thương, anh không đành lòng!
“Cô còn dám nói thêm một tiếng, tôi sẽ xé nát miệng cô!”
Ánh mắt Hoàng Thiên ánh lên sự lạnh lùng, anh nhìn thẳng cô gái ăn mặc thời trang.
Cô gái ăn mặc thời trang mở miệng định nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi.
Tuy rằng trong lòng cực kỳ xem thường Hoàng Thiên, nhưng lúc này ánh mắt tràn đầy lạnh lẽo của Hoàng Thiên khiến cô ta kinh ngạc.
Nhìn thấy bạn gái của mình bị đá, Lục Đại Minh không nhịn được nữa.
“Thằng nhãi này, dám đánh bạn gái của tao?”
Lục Đại Minh xắn tay áo, chạy tới chỉ vào mũi Hoàng Thiên chửi bới.
Bốp!
Hoàng Thiên lật tay tát một cái.
“Ôi mẹ ơi!”
Lục Đại Minh bị tát mạnh đến mức nổ đom đóm mắt, lập tức sững sờ.
Hoàng Thiên bây giờ không nể nang ai nữa, trên đời này không ai có thể bắt nạt em gái anh!
Hoàng Linh rơm rớm nước mắt, không phải vì đau, mà là vì cảm giác được bảo vệ và yêu thương của anh trai thật là tốt.
“Anh, không đau đâu, đừng làm bọn họ tức giận.”
Hoàng Linh rơi nước mắt thuyết phục Hoàng Thiên.
Nhìn thấy em gái tốt bụng và hiểu chuyện, trong lòng Hoàng Thiên tức giận.
Đôi nam nữ đầu óc thấp hèn này thật sự quá đáng!
“Hai người qua đây xin lỗi em gái tôi đi!”
Hoàng Thiên vẻ mặt trầm xuống, chỉ vào Lục Đại Minh cùng cô gái ăn mặc thời trang.
Vừa nói ra lời này, đám đông đến hóng chuyện bên ngoài phòng bệnh đều cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên.
“Người nghèo bây giờ đều cứng họng như vậy sao? Đánh bác sĩ còn dám bắt người ta xin lỗi.”
“Ừ, tên này sắp gặp nạn rồi, ai bảo đánh người ta làm gì.”
“Đừng nói như vậy, tôi cho rằng vị bác sĩ này và bạn gái đã bắt nạt người ta quá đáng, thật đúng là thứ không tốt…”
Một vài người nhà bệnh nhân thì thào nói nhỏ.
“Đại Minh, anh nhìn hắn đánh em kìa, nếu anh không dạy dỗ hắn, người ta sẽ không sống nổi nữa, huhu…”
Cô gái ăn mặc thời trang bắt đầu khóc, nẵng nặc bắt Lục Đại Minh phải dạy dỗ Hoàng Thiên.
Lục Đại Minh tức giận, đương nhiên không thể mất mặt trước mặt bạn gái, lúc này chỉ vào Hoàng Thiên chửi bới: “Được rồi, mày đợi đấy, hôm nay tao không đuổi mày ra khỏi bệnh viện, tao không gọi là Lục Đại Minh!”
Vừa nói, Lục Đại Minh vừa lấy điện thoại di động ra, gọi cho đội trưởng an ninh: “Ông Hà, mau đưa người tới đây, có người đang làm loạn trong phòng bệnh!”
Phan Chí Trung cùng một vài chuyên gia và quản lý, xem cảnh này, lá phổi của Phan Chí Trung giờ phút này gần như nổ tung!
“Lục Đại Minh! Anh làm loạn đủ chưa”
Phan Chí Trung hét lên.
Lục Đại Minh sợ hãi co rụt cổ lại, vừa rồi anh ta chẳng qua là muốn lấy lại thể diện, suýt chút nữa đã quên Phan Chí Trung vẫn ở đây.
“Viện trưởng, ông cũng nhìn thấy rồi đấy, thằng nhãi này đã đánh tôi và bạn gái của tôi.”
“Anh đáng bị đánh! Tại sao không đánh chết anh luôn cho rồi!”
Phan Chí Trung trừng mắt nhìn Lục Đại Minh mắng.
“Viện trưởng…”
Lục Đại Minh sững người ngay lập tức, anh ta cho rằng Phan Chí Trung muốn đối đầu với anh ta, dù sao anh ta cũng là bác sĩ ở đây.
Anh ta làm sao có thể nghĩ tới Phan Chí Trung sẽ có thái độ như vậy, thật sự là khiến anh ta khó hiểu.
“Xin lỗi em gái của anh Hoàng ngay lập tức!”
Phan Chí Trung ra lệnh.
Lục Đại Minh sửng sốt, nhưng là cực kỳ bất đắc dĩ.
Xin lỗi cái gia đình nghèo rớt này á? Làm thế quá mất mặt rồi.
“Tôi không nói được anh đúng không?
Nếu không muốn làm việc nữa thì cút đi. Có rất nhiều bác sĩ xếp hàng muốn vào làm việc ở bệnh viện Bạch Mai đấy!”
Phan Chí Trung chửi mắng.
Một lời nói trúng tim, Lục Đại Minh không dám nữa, vội vàng gật đầu, cúi đầu trước giường Hoàng Linh: “Em gái, thành thật xin lỗi, tôi sai rồi.”
Phan Chí Trung thở phào nhẹ nhõm, cười nói với Hoàng Thiên: “Anh Hoàng, xem này, anh hài lòng chưa?”
Hoàng Thiên liếc nhìn Phan Chí Trung rồi không nói gì.
Ngay khi Hoàng Thiên còn chưa tỏ rõ lập trường của mình, Phan Chí Trung vẫn cảm thấy không yên, lúc này mới nhìn chằm chằm cô gái ăn mặc thời trang: “Còn cô, vừa nấy thật sự rất thô lỗ, mau xin lỗi em gái của anh Hoàng!”
Cô gái ăn mặc thời trang không ngu ngốc, khi cô ta nhìn thấy ngay cả viện trưởng Phan cũng phải nể mặt Hoàng Thiên như vậy, cô ta biết hôm nay đã đụng phải người không nên đụng.
Thật sự nhìn không ra. Thằng nghèo này có gì mà được nể mặt như thế?
Cô gái ăn mặc thời trang hoảng sợ nghĩ lại càng sợ bạn trai không giữ được việc nên vội vàng chạy đến cúi người xuống xin lỗi Hoàng Linh.
“Xin lỗi em gái, tất cả là lỗi của tôi. Đừng giận tôi nữa được không?”
Cô gái ăn mặc thời trang tỏ ra hối lỗi, cúi đầu xin Hoàng Linh tha thứ.
Hoàng Linh ngẩn người, từ nhỏ đến lớn đều bị bên ngoài bắt nạt, nhưng lần nào cô cũng cố gắng chịu đựng.
Không ngờ hôm nay, một người phụ nữ hung dữ như vậy lại xin lỗi cô.
Đương nhiên, tất cả đều là do anh trai cô bảo vệ, nhưng tại từ bao giờ mà anh trai lại trở nên lợi hại như vậy?
Hoàng Linh nghỉ ngờ nhìn Hoàng Thiên, há miệng nhưng cũng không nói gì.
“Anh Hoàng, nhìn xem…”
Phan Chí Trung căng thẳng nhìn Hoàng Thiên.
“Bỏ đi, bảo bọn họ cút đi.”
Hoàng Thiên xua tay.
Phan Chí Trung yên tâm, nhìn Lục Đại Minh, tức giận nói: “Còn không mang theo cô †a cút đi!”
“Vâng, vâng, tôi đi ngay.”
Lục Đại Minh hoảng sợ đồng ý, chuồn ra khỏi phòng bệnh với cô gái ăn mặc thời trang.
Để lấy lòng Hoàng Thiên, Phan Chí Trung chỉ vào một chuyên gia năm mươi tuổi và nói: “Anh Hoàng, đừng lo lắng, đây là một chuyên gia chỉnh hình ở bệnh viện này, người chịu trách nhiệm về công việc hồi phục của em gái anh.”
“Vậy tốt rồi.” Hoàng Thiên thản nhiên nói.
Nhìn Hoàng Thiên khá hài lòng, Phan Chí Trung cuối cùng cũng yên tâm, sau khi chào hỏi Hoàng Thiên, Phan Chí Trung đưa người đến phòng bệnh của Lương Mạnh Bắc.
Sau khi Hoàng Thiên dặn dò em gái xong, anh chào cha nuôi và rời bệnh viện.
Lâm Ngọc An chuẩn bị tan sở, Hoàng Thiên lái xe sớm đến đợi trước công ty Công ty Viễn Đạt.
Hơn ba năm trước, Hoàng Thiên đã hình thành thói quen đưa đón vợ vào giờ này mỗi ngày.
Trước khi đến giờ tan sở, Lâm Ngọc An đi ra từ công ty.
Sau khi lên xe, Lâm Ngọc An không nói gì, hiển nhiên cảm thấy vô cùng phiền muộn.
Hoàng Thiên cảm thấy rất bất ngờ, vợ mình vừa thay Trương Ngọc Huyền trở thành tổng giám đốc của Công ty Viễn Đạt, tại sao cô ấy vẫn không hài lòng?
“Ngọc An, có chuyện gì vậy, làm tổng giám đốc không vui sao?” Hoàng Thiên ngập ngừng hỏi.
Lâm Ngọc An cảm thấy mình rất không đúng, nhìn người đàn ông luôn âm thâm quan tâm đến cô như vậy, lúc này cô không nhịn được mà đau lòng.
Lâm Ngọc An lao vào vòng tay của Hoàng Thiên và buồn bã nói: “Hoàng Thiên, hôm nay em mất hết mặt mũi rồi. Trước toàn thể công ty, em đã bị sa thải vào ngày đầu tiên nhậm chức…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT