*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Người nhà họ Sử, thực sự là một sự tôn tại rất nguy hiểm.
Hơn nữa Hoàng Thiên cũng nhìn ra, Sử Chính Tưởng và Sử Chấn, cùng với Thẩm Lâm Vũ đó, tất cả đều ngoan cố thay đổi thất thường! Tối hôm nay dù có giết chết bọn họ, cũng có thế khiến bọn họ giãy giụa thêm lần nữa! Nghĩ đến đây.
Hoàng Thiên câm lấy điện thoại, gọi cho Vũ Thanh.
“Vũ Thanh, tôi muốn đưa một số người đến châu Phi."
Hoàng Thiên nói với Vũ Thanh trong điện thoại.
Vũ Thanh còn đang chấp hành nhiệm vụ ở ngoài, anh ta nghe thấy Hoàng Thiên nói như thế, lập tức cười.
“Ha ha, cậu chủ à.
Mỏ vàng châu Phi cũng sắp không chứa nổi nữa rồi, còn muốn đưa đến sao?”
Vũ Thanh ha ha cười to.
Hoàng Thiên nghe vậy hơi giật mình, cười nói: “Sức lao động miễn phí càng nhiều càng tốt mà.
Sao lại có thể không chứa nổi nữa?”
“Thế này đi cậu chủ, đưa mấy người đó đến nhà tù bí mật ở biên giới, để bọn họ lao động cải tạo ở đó.”
Vũ Thanh nghĩ ngợi, nói với Hoàng Thiên.
Nhà tù bí mật? Hoàng Thiên rất ngạc nhiên, nhưng Vũ Thanh đã nói như thế rồi, Hoàng Thiên cũng đồng ý.
“Được rồi, tôi áp giải những người này về, sau đó để Tiếu Châu đưa bọn họ đến nhà tù.”
Hoàng Thiên nói.
“Được, cậu chủ, qua lúc này rồi tôi sẽ quay về thành phố Bắc Ninh, ở bên đó cậu chủ phải cẩn thận với mọi việc ”
Vũ Thanh nói.
Hoàng Thiên không nói gì nữa, cúp điện thoại.
Sử Chính Tưởng và Sử Chân nghe thấy rõ ràng, còn có Thẩm Lâm Vũ, mắt ba người họ đều dựng cả lên! Hoàng Thiên nói muốn áp giải mấy người đến nhà tù, bọn họ lập tức nhận ra
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT