Hoàng Thiên thấy cuối cùng Đào Văn Lâm mới hồi được lại sức thì tạm thời không ra tay đánh ông ta nữa.

“Nếu ông có thể giúp tôi tìm được Tiêu Đông Mai thì coi như không có chuyện gì nữa rồi.”

Hoàng Thiên nói với Đào Văn Lâm bằng một giọng lạnh lùng.

Khi Hoàng Thiên đưa ra yêu cầu như vậy, Đào Văn Lâm mở mắt to trừng trừng, ông ta thật sự bị sốc.

Hoàng Thiên không phải sợ Tiêu Đông Mai sao? Sao còn chủ động tìm đến Tiêu Đông Mai nữa?

Nhưng ngay sau đó, Đào Văn Lâm trở nên vui vẻ.

Trong lòng ông ta nghĩ rằng, Hoàng Thiên ơi Hoàng Thiên, làm như vậy là mày tự đâm đầu vào chỗ chết. Lại còn đi chủ động đòi tìm bà Mai, bà Mai đang đi tìm mày đấy.

Nghĩ đến đây, Đào Văn Lâm vội nói: “Anh Thiên, đó là chuyện nhỏ thôi. Bây giờ tôi sẽ gọi điện cho bà Mai hỏi xem bà ấy ở đâu.”

Hoàng Thiên nghe vậy thì trong lòng hiểu ngay, quả nhiên Đào Văn Lâm và Tiêu Đông Mai rất thân thiết với nhau.

“Ông gọi đi, nếu bà ta không chịu nói mình đang ở đâu thì tôi đành phải ra tay với ông vậy.”

Hoàng Thiên nói bằng giọng nhàn nhạt.

Đào Văn Lâm tức đến nghiến răng nghiến lợi. Trong lòng ông ta bỗng cảm thấy khá buồn cười bởi vì một lát nữa Tiêu Đông Mai sẽ tới đây mà gã Hoàng Thiên này vẫn không hề hay biết gì.

Giả vờ gọi xong, Đào Văn Lâm cúp máy.

“Anh Vương, bà Mai nói một lát nữa bà ấy sẽ tới đây gặp tôi.”

Đào Văn Lâm mỉm cười và báo cáo lại với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên nhìn thấy bộ dạng nham nhở của Đào Văn Lâm thì vô cùng tức giận.

Anh ta thực sự ngứa mắt với tên khốn nạn Đào Văn Lâm này.

Lúc này, Hoàng Thiên không nói gì nữa mà dẫn theo Tường Vy đi tìm một chỗ trong vườn để ngồi xuống và nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tường Vy không dám khinh suất vả lại bây giờ cô cũng đang rất lo lắng.

Dù gì thì trong suy nghĩ của cô, Tiêu Đông Mai cũng là một người rất đáng sợ.

Một lát nữa nếu Tiêu Đông Mai tới đây thì cô vẫn cứ thấy rất sợ hãi.

Nhưng Tường Vy quyết định cùng với Hoàng Thiên đối mặt với tất cả những chuyện này bởi vì nếu đêm nay Hoang Thiên không đưa cô ởi lấy thuốc giải thì cô đã đi đời rồi. Có thể nói là Hoàng Thiên đã cứu cô một mạng.

Nhìn thấy Hoàng Thiên đang ngồi đó và nhắm mắt dưỡng thần ngồi đó, Tường Vy cầm sẵn thanh kiếm mềm để bảo vệ cho anh và trông chừng Đào Văn Lâm và Đào Quốc Vũ.

Tường Vy ghê gớm cỡ nào thì vừa rồi Đào Văn Lâm và Đào Quốc Vũ cũng đã nhìn thấy nên bọn chúng không dám làm loạn trước mặt của cô.

Lúc này, hai cha con nhà họ Đào chỉ còn biết đợi Tiểu Đông Mạt đến. Bọn chúng ước chừng chỉ cần Tiêu Đông Mai đến thì Hoàng Thiên đừng mong sống được nữa.

Từng giây, từng phút trôi qua. Một giờ đồng hồ sau, bên ngoài cuối cùng cũng có động tĩnh.

Một chiếc xe ô tô màu đen chạy như bay đến trước cửa nhà của Đào Văn Lâm rồi phanh kít lại.

Ngay sau đó, cánh cửa mở toang và bốn người đàn ông mặc đồ đen lao ra khỏi xe, trên tay mỗi người đều có một khẩu súng!

“Cha, bà Mai đến rồi!”

Đào Quốc Vũ phấn khích kêu lên.

Đào Văn Lâm cũng lấy lại được tinh thần.

Ông ta hào hứng nhìn mọi thứ diễn ra và cố gắng tìm kiếm bóng dáng của Tiêu Đông Mai.

Nhưng trong xe chỉ có bốn người đàn ông mặc đồ đen và cầm súng xông vào sân.

Tiêu Đông Mai không hề tới.

Đào Văn Lâm hơi thất vọng nhưng vẫn hét lên với bốn người áo đen: “Các cậu đều là đàn em của bà Mai đúng không? Nhanh, nhanh, Hoàng Thiên ở bên này.”

Đào Văn Lâm vừa hét vừa chỉ vào Hoàng Thiên.

Thấy tình hình vậy, tim Tường Vy xóc lên tận cổ họng.

Bốn tên sát nhân giết người cấp tốc được huấn luyện bài bản và tất cả bọn họ đều có súng. Thật sự quá nguy hiểm!

Tường Vy đã gặp cả bốn tên sát thủ này ở Hà Nội. Cô biết những người này đều là những sát thủ máu lạnh được Tiêu Đông Mai huấn luyện bí mật “Cậu chủ, mau rút thôi.”

Tường Vy theo bản năng đứng bảo vệ trước mặt Hoàng Thiên. Cô trực tiếp dùng thân mình đỡ đạn thay cho Hoàng Thiên.

Thấy tình huống như vậy, Hoàng Thiên không khỏi bị sốc.

Anh thực sự không ngờ rằng trong tình huống nguy nan như vậy mà Tường Vy lại hành động như thế.

Cô không có thời gian để suy nghĩ, cô làm như vậy tất cả đều xuất phát từ bản năng.

Cô gái này quả thực không đến nỗi nào.

€ó lẽ vì muốn báo với cứu mạng mà cô mới làm như thế.

Hoàng Thiên thầm nghĩ trong lòng, anh đã có kế hoạch rồi. Sau chuyện này, anh nhất định sẽ giữ Tường Vy ở lại bên cạnh để làm vệ sĩ cho anh.

“Đừng hoảng sợ, không sao đâu.”

Hoàng Thiên cười lãnh đạm và nhìn Tường Vy. Anh vẫn ngồi yên ở đó và không lộ ra chút sợ hãi nào.

“Hả? Vẫn còn không sao sao?”

Đôi mắt xinh đẹp của Tường Vy mở to, cô ấy thực sự bị Hoàng Thiên làm cho choáng váng. Bốn tên sát nhân có súng! Vậy mà cậu chủ vẫn nói là không có chuyện gì?

“Không sao đâu, đừng căng thẳng.”

Hoàng Thiên nắm lấy tay Tường Vy và bảo cô ngồi bên cạnh mình.

Bốn tên sát thủ vô cùng tức giận khi thấy Hoàng Thiên như thế.

Hoàng Thiên căn bản không hề để mắt tới bọn chúng. Đấu với Hoàng Thiên tay không tấc sắt như vậy thì có gì để lấy làm tự hào chứ?

“Ha ha, cậu Thiên, cậu điên thật rồi!”

Tay súng dân đầu lắc khẩu súng trong tay và đi về phía Hoàng Thiên với vẻ chế nhạo.

Ba tay súng còn lại cũng tiến dần về phía Hoàng Thiên. Bọn họ đều đang ôm một bụng tức và chỉ đợi chủ ra lệnh là sẽ bắn chết Hoàng Thiên.

Nhưng tên sát thủ cầm đầu không bắn ngay lập tức. Anh ta đã nhận được lệnh của Tiêu Đông Mai là phải bắt sống Hoàng Thiên chứ không được bắt rồi lại bản chết.

Trong tình huống thế này, việc Hoàng Thiên bị bắt sống có lẽ đã là điều hiển nhiên!

“Tại sao Tiêu Đông Mai không đến?”

Hoàng Thiên lạnh lùng nhìn tên thủ lĩnh và bình tĩnh hỏi.

Tên thủ lĩnh thật sự không nói nên lời.

Anh ta nghi ngờ không phải Hoàng Thiên sợ quá hóa đần hay không. Làm sao có thể bình tĩnh được như vậy cơ chứ?

“Bà chủ không tới. Anh Vương, chúng ta ít nói nhảm thôi, anh đi với chúng tôi một chuyến.”

Tên thủ lĩnh nhìn chăm chằm Hoàng Thiên và lạnh lùng nói.

“Dựa vào mình mấy cậu thì không dẫn tôi đi được đâu.”

Hoàng Thiên cười nhạt.

“Không dẫn đi được sao? Để ông mày xem xem làm sao mà không dẫn đi được.”

Tên thủ lĩnh phát điên. Anh ta lên tinh thần và đi vài bước đến trước mặt Hoàng Thiên. Anh ta dí khẩu súng vào đầu Hoàng Thiên.

Păằng!

Một tiếng súng vang lên và tên thủ lĩnh kia bị bắn một phát vào cổ tay.

“Ất”

‘Tên cầm súng gào lên thảm thiết. Anh ta đau không cầm được súng nữa và khẩu súng rơi xuống đất.

Khốn nạn!

Ba tay súng còn lại sửng sốt rồi nhanh chóng nhìn về hướng có tiếng súng. Tất cả súng trong tay đều chĩa về phía bức tường trong sân.

Pằng! Pằng! Pằng!

Có thêm ba tiếng súng nữa, người ẩn nấp trên tường bách phát bách trúng, bắn trúng hết vào cổ tay của ba tên sát thủ còn lại.

Tất cả xảy ra trong chớp mắt, trong vòng chưa đầy năm giây cả bốn tay súng đều bị bắn vào cổ tay và làm rơi súng ra. Sức chiến đấu hoàn toàn về không.

Đào Văn Lâm và Đào Quốc Vũ vô cùng kinh hãi. Cả hai đều bối rối và nhanh chóng nhìn về bức tường phía đông bởi vì tiếng súng phát ra từ đó.

Nhìn xong Đào Văn Lâm và Đào Quốc Vũ càng kinh hãi hơn. Chỉ có hai lính đặc nhiệm ngụy trang với súng trường tự động trong tay, họ nhảy qua khỏi bức tường sân và đi thẳng đến chỗ của Hoàng Thiên.

Bây giờ bọn chúng mới nhận ra rằng chính hai tên cầm súng trường này đã xử lý gọn gàng bốn tay sát thủ vừa rồi.

Tường Vy nhìn thấy hai lính đặc nhiệm này thì cô mới hiểu tại sao vừa rồi Hoàng Thiên lại bình tĩnh như vậy.

“Cậu chủ, hóa ra cậu đã chuẩn bị từ trước.”

Tường Vy hiểu ra mọi chuyện và quay sang nhìn Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên gật đầu, vừa rồi trong lúc đợi Tiêu Đông Mai Hoàng Thiên đã âm thầm thông báo cho hai thành viên lực lượng đặc biệt và yêu cầu họ tìm trước một điểm ngắm bản ở đây.

Sau khi hai lính đặc nhiệm xử lý xong bốn khẩu súng lục, bọn họ đi đến trước mặt Hoàng Thiên.

“Ông Hoàng Thiên, ông định xử lý bốn tên này thế nào?”

Một lính đặc nhiệm hỏi Hoàng Thiên.

“Trói tất cả lại đã.”

Hoàng Thiên nói.

“Vâng.”

Hai lính đặc nhiệm đồng thanh trả lời.

Hai người lấy dây thừng ra, dùng dao găm quân dụng cắt dây và trói chặt bốn tên kia lại.

Bốn tên này đúng là quá thảm, trên cổ tay máu chảy tong tỏng lại còn bị trói chặt không cho di chuyển. Đúng là đau đến nghiến răng nghiến lợi.

Hoàng Thiên phớt lờ bốn tên này và vẫy tay với Đào Văn Lâm ra hiệu cho lão già này đi tới.

Đào Văn Lâm sợ run rẩy, Hoàng Thiên càng bình tĩnh bao nhiêu thì Đào Văn Lâm càng lo sợ bấy nhiêu. Lúc này ông ta mới nhận ra mình chọc giận Hoàng Thiên. Đây đúng là một chuyện kinh khủng.

Nhưng Hoàng Thiên kêu ông ta đi qua, ông ta không dám đi nên đành phải cố nhấc chân bước lại gần Hoàng Thiên.

“Cả cậu nữa”

Hoàng Thiên chỉ vào Đào Quốc Vũ và lạnh lùng nói.

Chân của Đào Quốc Vũ oặt đi và cậu ta đi theo Đào Văn Lâm tới trước mặt Hoàng Thiên, nhưng anh ta không dám nói nữa vì sợ Hoàng Thiên sẽ đánh mình lần nữa.

“Anh Thiên…”

Đào Văn Lâm thở hổn hển và nhìn Hoàng Thiên, ông ta không biết nói gì thì mới phải.

Hoàng Thiên ngồi ở đó và mặt anh gần như không có biểu cảm gì. Anh nhìn Đào Văn Lâm và nói: “Ông Lâm, ông làm chuyện mất nhân tính quá rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play