Phạm Văn Hồng vẫn còn ở lại thành phố Bắc Ninh, đây là việc Hoàng Thiên không ngờ tới.

Anh đã chỉnh đốn ba cha con nhà họ Phạm thảm đến vậy rồi mà họ vẫn còn dám ở lại thành phố Bắc Ninh? Người nhà họ Phạm đúng là con gián đánh mãi không chết mà.

Trong lòng Hoàng Thiên rất buồn bực, nghe thấy tiếng Trương Lan Phượng đã đi ra cửa, sắc mặt Hoàng Thiên đột nhiên trầm xuống, cũng bước nhanh ra phòng.

“Anh muốn đi đâu thế?”

Lâm Ngọc An cũng cảm thấy tình hình có điều gì đó không ổn, nhanh chóng đuổi theo hỏi Hoàng Thiên.

Đương nhiên là cô sợ Hoàng Thiên và Trương Lan Phượng lại nảy sinh mâu thuần nữa, hơn nữa cô cũng biết việc Trương Lan Phượng giỏi nhất chính là gây chuyện, nói không chừng lần này đi ra ngoài lại gây ra chuyện gì đó nữa.

“Lúc nấy mẹ gọi điện thoại em nghe thấy đúng không?” Hoàng Thiên hỏi Lâm Ngọc An.

Lâm Ngọc An có thể cảm nhận được sự phản cảm của Hoàng Thiên đối với Trương Lan Phượng, cô than nhẹ một tiếng rồi nói: “Em nghe được một chút, mẹ gọi điện thoại cho người bạn học cũ Phạm Văn Hồng đó.”

“Bối cảnh của Phạm Văn Hồng này rất phức tạp, hơn nữa người này cũng không phải loại người lương thiện gì, với chỉ số thông minh của mẹ em mà lại qua lại với Phạm Văn Hồng nhiều như vậy thì rồi cũng có lúc phải khóc cạn nước mắt thôi.” Hoàng Thiên nghiêm túc nói với Lâm Ngọc An.

Lâm Ngọc An nghe vậy thì gật gật đầu, cô biết Hoàng Thiên nói không sai chút nào cả, người mẹ Trương Lan Phượng này của cô chỉ có mồm mép lợi hại với trình độ làm loạn thượng thừa thôi chứ thực ra trong lòng không biết cân nhắc điều gì.

Gặp phải lão hồ ly như Phạm Văn Hồng, Trương Lan Phượng khẳng định không tính toán lại người ta.

Mặc dù Lâm Ngọc An vẫn không biết bối cảnh của ba cha con nhà họ Phạm nhưng cô vẫn rất tin tưởng Hoàng Thiên, cô biết Hoàng Thiên sẽ không nói bừa.

“Vậy chúng ta đuổi theo gọi mẹ về đi, không cho bà ấy gặp mặt Phạm Văn Hồng.”

Lâm Ngọc An nói xong, chuẩn bị đuổi theo.

Nhưng Hoàng Thiên kéo Lâm Ngọc An lại, nói với cô: “Anh và em cùng đi, nhưng không cần cản mẹ em lại, để bà ấy gặp Phạm Văn Hồng thử rồi tính tiếp.”

“Tại sao?” Mặt Lâm Ngọc An tràn đầy vẻ nghi hoặc mà nhìn Hoàng Thiên, cô cảm thấy Phạm Văn Hồng này thật sự rất nguy hiểm, cô không muốn Trương Lan Phượng và ông ta gặp nhau.

“Em đừng hỏi nữa, cứ đi cùng anh đi, chúng ta đi theo mẹ em là được rồi.” Hoàng Thiên không giải thích nhiều với Lâm Ngọc An, anh nắm lấy bàn tay trắng ngần của cô, đi ra ngoài rồi leo lên xe.

Sở dĩ chọn theo dõi mà không cản Trương Lan Phượng lại là do Hoàng Thiên có tính toán của riêng anh.

Phạm Văn Hồng không rời khỏi thành phố Bắc Ninh, điều này làm cho Hoàng Thiên cảm thấy rất ngạc nhiên, nhưng mà Hoàng Thiên cũng có dự cảm rằng cha con Phạm Văn Hồng hoàn toàn không dễ đối phó như trong tưởng tượng như vậy.

Nếu Phạm Văn Hồng vẫn còn ở lại thành phố Bắc Ninh thì chứng tỏ rằng ba cha con Phạm Văn Hồng vẫn còn chưa biết sợ, nói không chừng bọn họ vẫn còn có chiêu trò gì phía sau nữa.

Vì vậy Hoàng Thiên cần phải biết rõ ba cha con nhà họ Phạm muốn làm gì, vì để không đánh rắn động cỏ, anh quyết định đi theo sau Trương Lan Phượng thì hơn, trước tiên phải gặp được Phạm Văn Hồng đã rồi tính tiếp.

Nhìn thấy Trương Lan Phượng bắt một chiếc xe taxi rồi leo lên, Hoàng Thiên cũng nổ máy chở Lâm Ngọc An bắt đầu đi theo phía sau chiếc xe taxi đó.

Theo sau một khoảng không xa cũng không gần, với tính cảnh giác gần như không có của Trương Lan Phượng thì chắc chắn không phát hiện ra được.

Không lâu sau, chiếc xe taxi Trương Lan Phượng ngồi đã lái ra khỏi nội thành, đi thẳng đến vùng ngoại ô.

Tuyến đường này Hoàng Thiên rất quen thuộc, chính là trang viên ngoài ngoại ô nơi Phạm Văn Hồng mở sòng bạ!

c “Mẹ em đúng dù có bị chịu thiệt trăm lần cũng không thèm ghi nhớ, sao bà ấy còn dám đến sòng bạc của Phạm Văn Hồng nữa chứ?” Hoàng Thiên nhíu chặt mày, không còn lời nào để nói với Trương Lan Phượng nữa rồi.

Lâm Ngọc An cũng không biết phải làm sao, cô lắc lắc đầu, có một người mẹ không biết lo lắng suy nghĩ gì như vậy cô cũng không còn cách nào.

“Hoàng Thiên, không phải anh muốn theo vào sòng bạc luôn đấy chứ? Chỉ có hai người anh và em, Phạm Văn Hồng muốn ra tay với chúng ta thì phải làm thế nào bây giờ?” Lâm Ngọc An vấn rất lo lắng, dù sao thì Phạm Văn Hồng cũng cô cùng hiểm ác, không thể không đề phòng được.

Hoàng Thiên không nói gì, anh tính trước tiên xem xét tình huống đã rồi nói, nếu thực sự nghiêm trong thì gọi người tới giúp cũng không muộn.

Rất nhanh, chiếc xe taxi mà Trương Lan Phượng ngồi đã dừng lại ở một nơi cách sòng bạc của Phạm Văn Hồng không xa.

Ngay sau đó Trương Lan Phượng xuống xe, đứng một chỗ nhìn căn nhà một tầng đó không chớp mắt, bà ta lấy ra một hộp đồ trang điểm tút tát lại, sau khi trang điểm xong mới hài lòng đi vào tầng trệt.

Hoàng Thiên càng nhìn càng tức giận, Trương Lan Phượng này vẫn còn để bụng tới bạn học cũ của bà ta? Tô mày vẽ mắt, không lẽ vẫn muốn tìm một đoạn tình yêu tuổi xế chiều sao?

Đúng là không biết sống chết, không biết nặng nhẹ là gì mà, loại người như Phạm Văn Hồng là loại mà Trương Lan Phượng bà có thể điều khiển được sao? Bị người ta đùa tới chết bà cũng không biết tại sao bà lại chết!

Trong lòng Hoàng Thiên âm thầm nghĩ như vậy, anh cảm thấy người mẹ vợ này của anh thật sự là hết thuốc chữa rồi.

“Ngọc An, em ngồi trên xe chờ anh.”

Hoàng Thiên nhẹ giọng nói với Lâm Ngọc An, rồi sau đó đẩy cửa muốn xuống xe.

“Anh đi làm gì? Anh tuyệt đối đừng đi vào, không thì anh gọi người tới giúp đi, bên cạnh Phạm Văn Hồng có thể có rất nhiều người đó.” Lâm Ngọc An túm lấy cánh tay Hoàng Thiên, lo lắng nói với Hoàng Thiên.

Nhìn thấy vợ mình căng thẳng như vậy, trong lòng Hoàng Thiên rất ấm áp, lúc này mới cười nhẹ một cái với Lâm Ngọc An, nói: “Ngọc An, em yên tâm đi, anh tự biết chừng mực mà.”

Dứt lời, Hoàng Thiên đóng cửa xe, bước về phía căn nhà kia.

Tim Lâm Ngọc An như muốn nhảy lên tới cổ họng, trước đây cô đã biết con trai cả Phạm Văn Hùng của Phạm Văn Hồng, anh ta là một nhân vật không tầm thường ở Bắc Giang, loại người này đều là loại rất nguy hiểm.

Nhìn thấy Hoàng Thiên chỉ đi tới trước căn nhà mà không đi vào, trong lòng Lâm Ngọc An mới bình tính một chút.

Tất nhiên Hoàng Thiên không thể đi vào tùy tiện như vậy được, loại người như Phạm Văn Hồng thì loại chuyện gì cũng có thể làm ra.

Hơn nữa bây giờ Hoàng Thiên đang đơn độc một mình, cũng không biết trong phòng đó rốt cuộc có bao nhiêu người, Hoàng Thiên quyết định cứ nghe trộm trước một chút đã rồi tính tiếp.

Căn nhà đó rất nhỏ, tổng cộng chỉ có hai phòng, cửa sổ cũng đang mở ra, người bên trong nói chuyện thì người bên ngoài có thể nghe được rõ ràng.

“Ông bạn, anh vội vàng hẹn tôi ra đây như thế này có việc gì sao?”

Đúng lúc này, trong phòng truyền ra giọng nói của Trương Lan Phượng.

Phạm Văn Hồng đang ở trong phòng uống nước trà, lúc này chỉ có một mình ông ta ở đây.

Nhìn thấy Trương Lan Phượng tới thật, trong lòng Phạm Văn Hồng rất hưng phấn.

Để đối phó với Hoàng Thiên, Phạm Văn Hồng quyết định trước tiên ra tay trên người Trương Lan Phượng.

Đối với người mẹ vợ này của Hoàng Thiên, Phạm Văn Hồng vẫn hiểu rất rõ, dù sao trước đây bọn họ cũng từng là bạn học, gần đây lại có tiếp xúc qua lại với nhau.

Trong mắt Phạm Văn Hồng, Trương Lan Phượng là người rất dễ lợi dụng.

Lần trước ở trang viên sòng bạc, Phạm Văn Hồng để cho con trai Phạm Văn Doãn bày ra khổ nhục kế, vậy mà lại có thể lừa Trương Lan Phượng đến mức xoay vòng vòng, đến cuối cùng Trương Lan Phượng vẫn không nhìn thấu được.

Đương nhiên, lần trước Phạm Văn Hồng chỉ muốn để cho Phạm Văn Doãn chiếm đoạt Lâm Ngọc An, nhưng lần này mục tiêu của Phạm Văn Hồng là Hoàng Thiên.

“Lan Phượng à, cũng không có chuyện gì đâu, chỉ là rất muốn gặp cậu nên mới hẹn cậu ra ngoài nói chuyện mà thôi.” Phạm Văn Hồng đang uống trà, mặt đầy ý cười ra hiệu bảo Trương Lan Phượng ngồi xuống.

Trương Lan Phượng ngồi xuống trước mắt Phạm Văn Hồng, cười nói: ‘Phạm Văn Hồng, chuyện lần trước xảy ra ở trang viên sòng bạc anh đừng để trong lòng nha. Con trai anh một lòng muốn cứu tôi và Ngọc An, rất dũng cảm, là do Hoàng Thiên không biết lý lẽ còn đánh con trai ông.”

Phạm Văn Hồng vừa nghe Trương Lan Phượng nói như thế, trong lòng ông ta càng vui vẻ hơn.

Trong lòng nghĩ cái bà già hổ giấy Trương Lan Phượng này vẫn còn chưa biết đấy là do con trai ông diễn kịch sao?

“Ha ha, những việc đã qua rồi thì cứ cho qua đi. Lan Phượng, ngày mốt là sinh nhật tôi, cậu có thể dẫn Ngọc An tới tham gia tiệc sinh nhật của tôi được không?” Phạm Văn Hồng cười cười hỏi Trương Lan Phượng.

“Vậy sao? Vậy thì tôi nhất định sẽ tới, anh cứ yên tâm đi, ngày mốt tôi sẽ dân Ngọc An cùng tới chúc mừng sinh nhật anh. Hắc hắc, thật ra con trai anh rất tốt…”

Trương Lan Phượng vừa muốn nói sẽ đá Hoàng Thiên ra ngoài, sau đó sẽ chiêu Phạm Văn Doãn vào cửa làm con rể. Nhưng lại đột nhiên nghĩ tới Hoàng Thiên vẫn còn một căn biệt thự giá trị trên trời nên những lời sau đó bị bà ta gắng gượng nuốt trở về.

Nếu bây giờ biệt thự vân do Hoàng Thiên đứng tên thì tạm thời thật sự không thể làm cho Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An li hôn, dù gì cũng phải thu biệt thự vào tay rồi lại đuổi Hoàng Thiên ra ngoài sau.

Bàn tính trong lòng Trương Lan Phượng trỗi dậy, những lời sau đó đều bị bà ta nuốt ngược trở về.

Con ngươi Phạm Văn Hồng xoay mấy vòng, cười nói: “Thẳng bé Văn Doãn này rất ưu tú, nhưng không biết nó có có phúc phận được ở cùng với con gái bà không đây.”

“Việc này ấy hả, hắc hắc, sau này hãng nói đi, phải xem duyên phận thế nào đã.”

Trương Lan Phượng phá lên cười rồi đáp.

Hoàng Thiên ở bên ngoài nghe được vô cùng rõ ràng, sắc mặt anh đã vô cùng khó coi rồi.

Nghe thấy Phạm Văn Hồng và Trương Lan Phượng không biết xấu hổ mà nói thế, Hoàng Thiên đi tới cửa, đạp cửa ra rồi đi vào.

“Là cậu? Sao cậu lại đến đây…”

Trương Lan Phượng bị giật mình không nhẹ, lời nói cũng hơi lắp bắp, bây giờ bà ta thật sự rất sợ Hoàng Thiên.

Hơn nữa Trương Lan Phượng cũng chột dạ, nhìn sắc mặt giờ phút này của Hoàng Thiên, chắc chăn là đã nghe hết những lời của bà ta và Phạm Văn Hồng rồi.

Nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Hoàng Thiên, trong lòng Trương Lan Phượng rất sợ hãi, bà ta không muốn bị Hoàng Thiên giáo huấn nữa đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play