*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tên này lại dám đến thành phố Bắc Ninh quấy rối, đáng ghét hơn nữa còn gây phiền hà cho Hoàng Thiên, điều này đã khiến Tiêu Văn Hạ cực kỳ tức giận.
Hoàng Thiên cũng thực sự chưa nghĩ ra xử lý thế nào, lúc này nói với Tiêu Văn Hạ: “Trước tiên đưa anh ta quay về đi, tôi suy nghĩ một chút rồi lại nói”
“Được”
Tiêu Văn Hạ đồng ý một tiếng, không nói gì nữa.
Rất nhanh, bọn Hoàng Thiên và Tiêu Văn Hạ đã quay về khu vui chơi giải trí.
Uông Ngân Long chỉ có một mình, bị người ta lôi kéo vào trong trung tâm giải trí.
Đối với tên quấy rối này, Tiêu Văn Hạ không khách khí chút nào, vừa xuống xe liền ra oai phủ đầu với Uông Ngân Long.
Bốp!
Tiêu Văn Hạ tát mạnh Uông Ngân Long một cái, nói với anh ta: “Họ Uông này, mày còn dám càn quấy sao? Nhe răng nhếch mép cho ai nhìn?”
Uông Ngân Long bị đánh bầm mặt, căm hận trừng mắt nhìn Tiêu Văn Hạ, trong lòng tên này cực kỳ không phục.
“Làm sao, còn không phục à? Đến đây rồi mày còn dám không
phục?”
Tiêu Văn Hạ tức giận nói.
“Dám nói ra họ tên không?”
Uông Ngân Long nghiến răng nghiến lợi nói.
“Ha ha, tạo tên là Tiêu Văn Hạ, mày nhớ kỹ đấy, là Tiêu Văn Hạ ông đây đánh mày!”
Tiêu Văn Hạ lạnh lùng cười, lại tát thêm một cái lên bản mặt của Uông Ngân Long.
Uông Ngân Long cũng cực kỳ xui xẻo, bị Tiêu Văn Hạ đánh đến kêu la, vô cùng chật vật.
Cho đến bây giờ, Uông Ngân Long mới nhận ra rằng, mình đã đánh giá thấp thực lực của Hoàng Thiên, cũng đánh giá thấp thực lực người bên cạnh Hoàng Thiên.
Rõ ràng biết anh ta là cậu chủ nhà họ Uông ở thành phố Hải Dương, cái người tên Tiêu Văn Hạ này còn dám đánh anh ta như thế, rõ ràng là không kiêng nể gì, không thèm để mắt đến nhà họ Uông anh ta.
“Mang cậu ta vào trong đi”
Lúc này Hoàng Thiên mới xua tay với Tiêu Văn Hạ, ra hiệu anh ta đừng đánh Uông Ngân Long ở bên ngoài.
Tiêu Văn Hạ gật đầu, áp giải Uông Ngân Long vào trong khu vui chơi giải trí, đến phòng làm việc của anh ta.
Sau khi vào phòng làm việc của Tiêu Văn Hạ, Uông Ngân Long thành thật hơn một chút, đã không còn ngang ngược như lúc trước.
Không còn cách nào khác, đến chỗ của người ta rồi thì phải quy củ một chút, nếu không chỉ có thể chịu khổ.
Có thể nào cũng không có tác dụng, bởi vì Hoàng Thiên và người bên cạnh anh hoàn toàn không quan tâm.
“Hoàng Thiên, tôi khuyên anh đừng động đến tôi, nếu không, anh thực sự cách cái chết không xa đâu”
Uông Ngân Long nói với Hoàng Thiên.
Thấy Uông Ngân Long vẫn còn dám ngạo mạn như thế, Hoàng Thiên cũng say luôn.
“Có phải cậu thích bị đánh không? Không tỏ vẻ là sẽ chết đúng không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT