Nhưng cũng may là ở bên trong tủ gỗ lớn lại có mấy cái áo bông cũ nát còn có mấy áo len và quần lông. 

Những vật này ném vào trong đống rác cũng sẽ không có người lấy, nhưng bây giờ đối với Hoàng Thiên mà nói thì những thứ này thế nhưng có giá trị hàng chục triệu. 

Hoàng Thiên móc ở trong túi ra ba mươi năm triệu đưa tới tay người phụ nữ. 

"Chị à, chị cầm số tiền này trước, chúng tôi sẽ mặc những bộ quần này, sau khi sử dụng xong sẽ trả lại cho chị" 

Hoàng Thiên nói với người phụ nữ. 

Người phụ nữ cũng đã từng nhìn thấy tiền, đừng thấy cô là một người phụ nữ yếu ớt nhưng mà vì kế sinh nhai nên cô còn thường xuyên lên núi đi săn, sau đó đến phiên chợ nhỏ cách mấy chục cây số đi buôn bán. 

Cho nên đối với khái niệm về tiền người phụ nữ này vẫn rất rõ ràng, cô thấy Hoàng Thiên cho cô nhiều tiền như vậy thì tim đập loạn lên. 

"Anh à, cái này, cái này nhiều lắm, tôi không dám nhận" 

Người phụ nữ kích động nói. 

"Chị cầm rồi mua đồ ăn và quần áo cho đứa bé" 

Hoàng Thiên nói sau đó đặt hai túi đồ ăn trong tay ở trên mặt đất. 

"Những thứ này đều đề cho đứa bé ăn đi, cảm ơn". 

Hoàng Thiên nói với người phụ nữ sau đó bắt đầu thử quần áo bằng vải bông ở trong tủ gỗ lớn. 

Đứa bé trai thấy đồ ăn ngon thì nuốt một ngụm nước bọt rồi đi tới. 

"Bé Bò không được tùy tiện ăn đồ của người ta, bình thường mẹ dạy con thế nào?" 

Người phụ nữ nghiêm túc nói với bé Bò. 

"Mẹ, con muốn ăn." 

Bé Bò tội nghiệp nói. 

Người phụ nữ thấy dáng vẻ đáng thương của con trai thì trong lòng cũng mềm nhũn không tiếp tục ngăn cản nữa. 

"Chị à, chị cứ để cho đứa bé ăn đi, chúng tôi không phải là người xấu, những thứ này đều mới mua ngày hôm qua." 

Anh Phó không nhịn được nói. 

Người phụ nữ thấy dáng vẻ hung dữ của Anh Phó thì lại không dám để đứa bé ăn, cô sợ Anh Phó là người xấu. 

Hoàng Thiên cũng đành chịu, tướng mạo thật sự rất quan trọng, dạng người như Anh Phó rất khó làm cho người ta tin tưởng anh ta là người tốt. 

Nhưng mà Anh Phó xác thực có lòng dạ rất nóng, anh ta chỉ thích đánh nhau mà thôi. 

"Tất cả các người thử quần áo nhanh lên." 

Hoàng Thiên kêu đám người Anh Phó chạy tới chọn quần áo để họ mặc nhiều chút. 

Cả sáu người đều chọn quần áo bằng vải bông, chưa kể trong nhà người phụ nữ này có thật nhiều quần áo rách rưới có thể giải quyết tình hình khẩn cấp. 

Sau khi Hoàng Thiên đã không còn nỗi lo lúc này anh mới nói với người phụ nữ: "cảm ơn chị, sau khi chúng tôi từ trên núi đi ra thì sẽ trả lại quần áo cho chị" 

"Không cần vội, những bộ quần áo này cũng không có ai mặc nên đưa cho các 

người."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play