Khánh cay như bị tống cả tải ớt vào miệng. Một câu chị Khuê, hai câu chị Khuê, chị ốm có tí mà cả nhà đưa chị lên hẳn bệnh viện thành phố để chữa trị rồi thay phiên nhau chăm sóc. Làm màu làm mè! Cái hồi Khánh bị sảy thai bà nội nào có bị mất ngủ, bà chỉ dặn Khánh cố gắng nghỉ ngơi ăn uống bồi bổ thôi à. Bà thiên vị chị Khuê khiến Khánh tủi thân quá. Cô mở máy tính, đọc lại tiểu thuyết "Nỗi bi thương của Khánh An" cho khuây khoả. Khánh đã đăng tải hơn ba trăm chương truyện lên mạng rồi. Chương có tương tác cao nhất miêu tả cảnh nữ chính Khánh An bị chính người mình yêu nhất cưỡng ép. Tâm trạng Khánh An bị giằng xé. Tuy cô yêu H, có thể cho anh tất cả, nhưng cô không thể làm chuyện có lỗi với M. Cô khốn khổ khóc lóc, cầu xin H dừng lại, nài nỉ anh đừng biến cô thành người thứ ba. Ngặt nỗi, nam chính không chịu nghe sự khẩn cầu của cô. Anh hôn cô cuồng nhiệt. Khoảnh khắc hai người hoà quyện làm một, nước mắt của anh chảy ra hoà quyện với nước mắt của cô. Trái tim cô nhói đau, nhưng cô không thể phủ nhận được nó đang bị rung động mãnh liệt.

Anh khuyên cô đừng vì người khác nữa mà hãy bắt đầu học cách sống vì bản thân mình. Khánh An lắc đầu nói với anh cô không thể ích kỷ như thế được, cô không muốn dùng bi thương của người khác để đổi lấy hạnh phúc của mình. Cô cương quyết từ chối tình cảm của nam chính. Khánh An thậm chí còn gọi điện để thú tội và xin lỗi M, nhưng M không những không hiểu cho cô mà còn chửi rủa cô thậm tệ, bơm đặt nói xấu cô với ông bà nội, khiến ông bà tức giận từ mặt cô. Khánh kết thúc chương truyện bằng cách để nữ chính Khánh An tự chất vấn lương tâm rằng mình đã làm gì sai? Mọi rắc rối có phải từ cô mà ra, liệu cô có nên biến mất? Nếu cô vĩnh viễn rời xa nơi này, M sẽ có được H, mọi thứ sẽ quay về quỹ đạo, chẳng phải sẽ tốt hơn sao? Ở dưới phần bình luận của chương đó, mọi người bàn tán rất cuồng nhiệt:

"Khánh An ơi! Đừng nghĩ quẩn nha Khánh An! Tớ thương Khánh An phát khóc đấy!"

"Thương thật các mẹ ạ, em nằm đọc truyện mà khóc thút thít, chồng em còn tưởng em bị làm sao."

"Em nghĩ Khánh An nên mạnh mẽ đón nhận hạnh phúc của mình. Bởi vì, cô ấy chưa bao giờ là người thứ ba cả. Ngay từ đầu, cô ấy và H vốn đã là của nhau, chỉ vì hiểu nhầm nên mới xa cách. M mới chính là người thứ ba đã cướp H của Khánh An. M là con nữ phụ ác độc, hỗn láo, khốn nạn, bởi vậy nên nó chưa bao giờ có được tình yêu của nam chính."

"Đúng đấy bạn ạ. M dành cả tuổi thanh xuân để sân si với Khánh An nên nó cứ mãi phèn như thế, cái tầm của nó làm gì có cửa để so với Khánh An?"

"Công nhận. Khánh An thuần khiết bao nhiêu thì nó vẩn đục bấy nhiêu, mọi người nhỉ?"

"Ừ. Bây giờ, tớ chỉ mong Khánh An bớt sống vì người khác đi một chút để nghĩ cho bản thân mình nhiều hơn. Cô ấy đã phải chịu quá nhiều thiệt thòi rồi."

"Em cũng mong thế, nhưng chỉ sợ Khánh An sẽ vẫn chứng nào tật nấy thôi. Cô ấy lương thiện quá mà. Bảo sao H cứ chết mê chết mệt An. Người con gái như An quả thật đáng trân quý."

Đọc bình luận của độc giả, Khánh cảm động rớt nước mắt. Rõ ràng, người họ xót thương là nữ chính ở trong câu chuyện "Nỗi bi thương của Khánh An" chứ không phải là Khánh, nhưng Khánh lại chẳng thể phân biệt được giữa thực và ảo. Mấy đứa bạn thân của Khánh chỉ hay đăng ảnh đã qua chỉnh sửa lên mạng rồi thường xuyên được mọi người khen da đẹp, trắng mịn như trứng gà bóc mà lâu dần tụi nó còn tưởng da tụi nó đẹp thật nữa là Khánh có hẳn cả một bộ tiểu thuyết để sống ảo. Cô thích được người khác chú ý đến mức sẵn sàng bịa đủ thứ chuyện nhằm câu kéo tình thương. Khánh hào hứng viết tiếp bộ tiểu thuyết, các chương trước cô đã viết rất kỹ về việc nam chính si tình ra sao, theo đuổi nữ chính cuồng nhiệt thế nào rồi nên chương này cô đi thẳng vào việc nữ chính rốt cuộc cũng chịu mở lòng đón nhận anh. Nữ phụ M nảy sinh lòng đố kỵ. M tìm Khánh An, đánh đập An tàn bạo. Cả người Khánh An tím bầm. Vài ngày sau, Khánh An bị bệnh nhiễm trùng đường hô hấp. Cô ấy ho ra rất nhiều máu. Nam chính H chứng kiến người mình yêu khốn khổ thì hận M vô cùng. Sau khi Khánh đăng truyện, mọi người đều bình luận rằng họ khóc như mưa. Khánh xúc động khóc theo. Khánh trộm nghĩ nếu như ở ngoài đời anh Kiệt tin rằng chị Khuê làm hại Khánh thì chắc hẳn anh cũng sẽ căm ghét chị lắm. Cô lao ra ngoài cổng, chạy lên đồi chè, liên tục tự cấu véo, đánh đập chính mình. Cô tát mình mạnh tay tới mức hộc máu mồm. Đến khi cả người Khánh đã đầy rẫy những vết thương, cô mới tập tễnh đi về nhà. Anh Kiệt trông thấy Khánh liền phát hoảng. Anh cuống quít hỏi han:

- Khánh! Em sao vậy? Em vừa đi gặp ai về?

Khánh thều thào nói:

- Em... em... chị Khuê hẹn em lên đồi chè...

Khánh ngã khuỵ. Anh Kiệt ôm cô, anh gào lên:

- Là con đàn bà đó đã đánh đập em ra nông nỗi này, phải không? Khốn khiếp!

- Không phải đâu, em bất cẩn nên bị ngã thôi ạ. Em xin anh đừng nổi giận... đừng nghĩ xấu cho chị.

- Em đừng bao biện cho cô ta. Cái thói thích hành hung người khác của cô ta anh còn lạ gì nữa?

Anh Kiệt giận dữ đúng như trong tưởng tượng của Khánh khiến cô rất vui. Anh lo lắng đưa cô đến bệnh viện. Bác sĩ kết luận cô chỉ bị thương ngoài da thôi, không có gì nguy hiểm cả nên kê cho cô ít thuốc và cho về nhà luôn. Buổi đêm, cô bị hoảng sợ nên liên tục nói mơ:

- Em xin chị... em sai rồi... tất cả là do em... là do em quyến rũ anh Kiệt... trong chuyện này anh Kiệt không có lỗi gì cả... chị bóp chết em cũng được... chỉ xin chị đừng làm tổn thương anh.

Mắt anh Kiệt đỏ hoe. Người phụ nữ này, tại sao lúc nào cũng nghĩ cho anh? Lòng nhân hậu, khoan dung và sự tử tế của Khánh bức anh phát điên. Những vết bầm tím trên da dẻ của cô ấy khiến anh căm hận người đàn bà đó. Anh lặng lẽ về phòng của mình mở điện thoại, tin nhắn cuối cùng anh nhắn cho Khuê là để thông báo đi làm ăn xa. Bởi vì ký ức đã bị thay đổi nên anh chẳng hề nhận ra mình không phải là người nhắn cái tin đó. Thế nên anh vẫn tức giận mỗi lần đọc lại tin nhắn hỗn xược của người đàn bà mình căm hận:

"Chắc anh xã có mối ngon hơn rồi hả? Thế nên anh xã mới ngại em, không dám nghe máy của em, chơi trò nhắn tin hèn hạ. Em bảo anh xã cái này này, đàn ông đàn ang không ai hành xử tiểu nhân như thế cả, có gì thì gọi điện nói chuyện với em một lần cho rõ ràng rồi cùng nhau tìm cách giải quyết. Anh ngại bị mang tiếng bỏ vợ thì để em bỏ anh. Làm gì phải xoắn?"

Một người đàn bà ngoại tình thì có tư cách gì mà đòi xỉa xói anh? Đã ngoại tình xong không chịu ly hôn, đặt ra thoả thuận mệnh ai nấy sống rồi mà còn mặt dày đánh đập người anh thương, quả thực khốn nạn hết thuốc chữa. Anh điên tiết gọi cho cô ta. Anh gọi gần chục cuộc Khuê mới bắt máy. Cô ta ho liên tục, giọng nhỏ vô cùng:

- Ai đấy?

Anh hỏi đểu:

- Màn hình không hiển thị số à?

Nghe thấy giọng nói của anh, có vẻ như cô ta bị đơ. Mãi một lúc lâu sau, cô ta mới nói, giọng cô ta lúc này còn nhỏ hơn cả lúc trước, kiểu như sắp khóc:

- Kiệt à? Mày... vẫn... ổn chứ?

Đồ đàn bà hỗn láo, kém tuổi mà dám gọi anh là mày. Anh bực mình mỉa mai:

- Cảm ơn cô đã hỏi thăm. Cô đạo đức giả nó một vừa hai phải thôi, vừa lên Đà Lạt đánh người yêu tôi mà bây giờ lại hỏi tôi có ổn không? Tôi sợ cô quá!

- Đánh? Con Khánh bảo mày là tao đánh nó?

- Khánh không nói... cô ấy luôn muốn tốt cho cô nên lúc nào cũng giữ kín những chuyện xấu xa do cô gây ra. Còn cô đó... cô cứ hết lần này đến lần khác được đằng chân lân đằng đầu là sao?

- Kiệt... tao mệt quá... có gì hôm khác nói đi...

- Cô đừng chơi trò đánh trống lảng. Tôi nói cho cô nghe, đây sẽ là lần cuối cùng tôi bỏ qua cho cô. Nếu chuyện này còn tiếp diễn một lần nữa, cô không xong với tôi đâu.

Anh Kiệt doạ nạt. Ngặt nỗi, chẳng ai đáp lời anh cả. Đồ đàn bà hâm dở, không nói chuyện cũng không tắt máy. Anh tức mình chửi cô ta một thôi một hồi, nhưng cũng chẳng thấy cô ta lên tiếng, chỉ thấy có tiếng của người nào đó lạ hoắc:

- Nguy rồi! Nguy rồi! Cái đứa nằm ở phòng 2907 bất tỉnh rồi. Em không thấy người nhà của nó đâu cả, gọi y tá gấp chồng ơi!

Chỉ vài giây sau, anh nghe thấy giọng nói quen quen, hình như là của ông Tạm:

- Khuê ơi Khuê! Con làm sao thế hả Khuê? Ba chỉ ra ngoài một xíu để mua sữa cho con thôi mà! Con đừng có doạ ba như thế! Ba sợ lắm Khuê ơi! Tỉnh lại đi con!

Rồi anh lại nghe thấy tiếng người nói:

- Mạch yếu, huyết áp thấp, nhịp tim rối loạn, chuyển bệnh nhân vào phòng cấp cứu ngay.

Anh nghe thấy tiếng bước chân chạy dồn dập, nhưng rồi, chỉ vài phút sau đó, mọi thứ chợt yên ắng lạ thường. Không có thêm bất kỳ một tiếng động nào nữa cả, sự tĩnh lặng như mũi dao nhọn xuyên qua tim anh, giày xéo nó, khiến anh cảm thấy ngột ngạt đến tột cùng.

Cuộc điện thoại của hai người kéo dài hơn ba tiếng. Anh không tắt máy, Khuê không tắt máy, là do điện thoại hết pin và tự sập nguồn. Anh tiếp tục gọi điện cho người nhà của Khuê nhưng chẳng liên lạc được với ai cả. Anh rơi vào trạng thái căng thẳng cực độ. Đầu anh đau buốt. Anh lái xe rời khỏi nhà, cụ thể là đi đâu thì chính bản thân anh cũng không rõ nữa. Khuê lên Đà Lạt từ khi nào? Cô ta đã rời khỏi nơi đây chưa? Cô ta đang ở gần anh hay ở xa anh? Cô ta hiện tại như thế nào? Vì sao lại có người nói cái đứa nằm ở phòng 2907 bất tỉnh rồi. Vì sao ông Tạm lại kêu cô ta tỉnh lại? Cô ta... thực sự xảy ra chuyện ư? Thực sự... phải chuyển vào phòng cấp cứu sao? Anh Kiệt khẽ rùng mình. Vì sao anh lại quan tâm tới những chuyện liên quan tới Khuê? Vì sao tâm trạng anh lo âu rối bời như thể một người rất quan trọng với mình đang gặp chuyện bất trắc? Khuê đối với anh có quan trọng không? Nếu có, vì sao anh chẳng có chút ký ức nào đẹp đẽ với cô ta cả? Nếu không, vì sao anh lại thấy bất an khi nghĩ rằng có chuyện gì đó đã xảy ra với cô ta? Cái cảm giác bất an này... giống lắm cái cảm giác trong mơ. Suốt từ hồi đầu năm tới giờ, ngày nào anh cũng mơ thấy những chuyện lạ lùng, nếu mà chịu khó viết lại có khi thành một bộ tiểu thuyết dài mấy trăm chương rồi. Anh chưa từng nhớ mặt của mọi người xuất hiện trong giấc mơ của mình, mọi thứ mờ ảo lắm, chỉ có cảm xúc là chân thực thôi, thực đến đau lòng. Anh nhớ trong một cơn ác mộng nào đó, anh đã từng chết lặng khi nghe thấy tiếng hai đứa người hầu thỏ thẻ tám chuyện với nhau:

- Khổ thân mợ cả, mày nhể? Từ hồi hè sảy thai xong cơ thể mợ đã yếu đi nhiều rồi.

- Ừ, cũng tại vụ đó mà mợ buồn nhiều, mợ không những bị mất ngủ mà còn khóc suốt thôi, mày nhớ không?

Anh từng áp lòng bàn tay mình lên bụng vợ, ở nơi mà vốn đã từng có một sinh linh bé bỏng... là máu mủ của bọn họ. Anh từng bế cô ấy đứng bên cửa sổ lắng nghe tiếng mưa rơi rả rích. Anh từng quỳ xuống dưới nền nhà, nắm tay vợ rồi áp mặt lên bụng cô ấy, chua xót hỏi:

- Ở chỗ này... khi đó... vào mùa hè... từng rất đau đớn... phải không?

Anh từng gào thét, nổi nóng rồi lại lắp bắp nhận sai. Anh từng cực kỳ bất an khi người vợ của mình cứ mỗi lúc một yếu dần. Đã từng có thời điểm anh chạm vào cô ấy mà thấy lạnh lẽo tưởng như chạm vào phiến băng. Tim anh lúc ấy còn lạnh hơn thế. Anh từng cố gắng nói chuyện với vợ, van nài cô ấy, nhưng đáp lại anh chỉ là sự tĩnh lặng. Anh đã luôn bị ám ảnh bởi sự tĩnh lặng trong mơ, và rồi hôm nay, anh phải đối diện với sự tĩnh lặng ở thực tại. Trán anh vã mồ hôi liên tục. Anh lái xe đi lang thang suốt nhiều giờ đồng hồ và trở về nhà trong trạng thái thất thần. Khánh ngồi co ro ngoài cổng đợi anh, cô chỉ mặc mỗi một chiếc áo mỏng, những vết bầm tím trên gương mặt cô khiến anh thấy tội lỗi vô cùng. Anh từ tốn nói:

- Em đang bị đau mà anh lại vắng nhà, anh thật tệ quá. Anh xin lỗi em nhiều.

- Em không sao đâu ạ. Anh... có ổn không?

Khánh dịu dàng hỏi han. Anh Kiệt thật thà kể cho cô nghe toàn bộ nội dung cuộc nói chuyện điện thoại giữa anh và chị Khuê, đồng thời tâm sự với Khánh về nỗi bất an dai dẳng đang đeo bám anh. Khánh khẽ thở dài, mỗi lần chị Khuê gặp chuyện gì đó không vui, anh Kiệt lại bị bất an như một kiểu phản xạ vô điều kiện. Cho dù anh bị mất đi những ký ức đẹp đẽ với chị thì cái phản xạ đó vẫn cứ còn mãi như một cái gai trong mắt Khánh. Ngặt nỗi, Khánh không thể tiêm thêm thuốc gây suy giảm trí nhớ cho anh nữa, bởi vì nếu lạm dụng thuốc quá đà, anh sẽ có nguy cơ bị hoá điên. Anh mà điên thật thì anh sẽ quên những ký ức giả do Khánh tạo ra, như vậy anh sao có thể yêu thương Khánh nữa? Khánh không thể để công sức của mình đổ xuống biển, cô càng không thể để anh Kiệt phát hiện ra việc chị Khuê đang nằm trong một bệnh viện cách nơi cô ở rất xa, vì việc đó không ăn khớp với tình tiết chị lên Đà Lạt đánh Khánh. Người nói thật, nói một lần là xong. Còn ai mà nói dối như Khánh, nói xong một lần có khi vẫn phải lươn lẹo thêm một lần nữa để bù đắp cho những sơ hở của lần nói dối trước đó:

- Hồi nhỏ, mỗi lần chị Khuê đánh em xong, chị sợ ông bà nội trách phạt nên toàn chạy về nhà nhờ bác Tạm và bác Được nói xạo với ông bà là chị bị ốm. Em đoán lần này chị cũng nhờ bác Tạm và mấy đứa bạn diễn kịch thôi... chắc chị sợ anh giận...

Trong ký ức giả của anh Kiệt, Khánh là người con gái thuần khiết, ngọc ngà và luôn nghĩ cho người khác nên cô nói gì anh cũng tin tưởng tuyệt đối. Anh bực bội mắng:

- Loại đàn bà chiêu trò! Suýt chút nữa thì anh trúng kế của Khuê. Cô ta đi bán rau thì phí tài năng quá, lẽ ra phải đi làm đạo diễn mới đúng. Nhưng Khánh à... em nói như vậy đồng nghĩa với việc em thừa nhận Khuê đã đánh em, thế nên cô ta mới sợ anh giận.

- Ui! Em sợ anh lo lắng nên lỡ lời ạ.

- Từ giờ, em đừng bao che hay nói tốt cho người đàn bà ngoa độc đó trước mặt anh nữa. Em đừng hiền quá rồi lại chịu thiệt, anh xót lắm.

- Em rõ rồi ạ. Từ giờ, có chuyện gì em cũng sẽ thành thật với anh. Nhưng mà anh nghe chuyện gì thì biết thế thôi chứ đừng giận chị Khuê nha. Tụi mình nên chuyện lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá không anh à.

Khánh nở nụ cười hiền hậu, giả bộ như mình là người cao thượng không chấp những chuyện vặt vãnh. Hiện tại, anh Kiệt cực kỳ tin tưởng Khánh nên cô không nhất thiết phải đưa anh vào trạng thái thôi miên nữa, muốn kể cho anh chuyện gì, cô chỉ cần diễn sâu một chút là được. Hầu hết các câu chuyện của Khánh đều nhuốm màu bi thương, cô có sở thích tự ngược, tự biến mình thành nạn nhân để giành lấy tình thương của anh Kiệt. Cô cũng hay thích đổ tiếng ác cho chị Khuê nhằm thúc đẩy khoảng cách của hai anh chị. Việc chị Khuê ngồi không cũng dính đạn trở thành cơm bữa luôn rồi. Ngay cả chuyện sảy thai của mình, Khánh cũng đem ra để vu vạ cho chị:

- Kiệt! Ngoài bé Khế, em từng mang trong mình một đứa nhỏ nữa của anh.

Anh Kiệt sốc nặng. Anh dồn dập hỏi Khánh:

- Em nói gì? Sao chưa bao giờ anh thấy em nhắc tới con? Bé hiện tại đang ở đâu?

Khánh rớt nước mắt. Cô thảo mai nói:

- Em... thực sự em không muốn anh phải nhớ lại những việc đau lòng. Nhưng mà, đối với một người bị mất ký ức, lãng quên có khác nào trốn tránh? Em phân vân lắm, em không biết phải làm sao cho đúng cả.

- Em đừng lo cho anh. Có gì em nói ra đi, được không? Đã là chuyện của con anh thì anh cần phải biết.

- Em... đứa nhỏ... em... em đau quá anh à... nhắc lại... vẫn thấy đau buốt tim gan...

- Bình tĩnh em... có gì từ từ nói...

Khánh giả bộ ngưng lại một hồi lâu kiểu như đau thương đã làm cô nghẹn lại. Do Khánh đã đổi mật khẩu điện thoại của anh Kiệt thành ngày sinh của cô, cũng đã lừa anh rằng chính anh là người đặt mật khẩu như thế nên cô thoải mái bịa chuyện:

- Mãi mãi sau này... có lẽ em cũng không thể quên được ngày hôm ấy. Chị Khuê phát hiện ra anh đặt mật khẩu là ngày sinh của em nên giận dữ tìm em đánh ghen. Em đứng im cho chị tát mình, chỉ mong sao chị nhanh hạ hoả. Nhưng có lẽ mấy cái tát là quá ít ỏi để giải toả cơn giận của chị. Chị đạp rất mạnh vào chiếc giá sách khiến nó đổ lên người em. Máu chảy ướt đẫm váy em. Chị sung sướng cười quay đi. Em nằm trên một vũng máu, cả người kiệt quệ không còn chút sức lực nào cả. Khoảnh khắc đó, em đã tưởng như cuộc đời mình sẽ chấm dứt tại đây... thật may mắn làm sao... anh lại đi ngang qua phòng em. Em yếu ớt gọi anh cứu em. Anh chính là người đưa em đi bệnh viện...

Khánh khôn ở chỗ cô luôn bịa chuyện dựa trên những tình tiết có thật nên chỉ cần anh Kiệt nhớ mang máng những tình tiết đó thì anh sẽ tin tưởng vào những chuyện còn lại. Cái tài kể chuyện lắt léo của Khánh chính là minh chứng hùng hồn nhất cho những vụ việc bị bóp méo trong làng bằng phương pháp truyền tin bẩn. Một ít chứng cứ trộn với một ít mắm, một ít muối, xào nấu một tí là thành một tỉ thứ chuyện gây chấn động làng trên xóm dưới, khiến cho người người nhà nhà thi nhau bức xúc, thi nhau chửi rủa. Thôi thì dẫu sao cũng là người cùng làng, tốt hơn hết là đừng bắt chước kẻ gian chửi hội đồng để vùi dập một ai đó khi chưa biết chính xác sự thật là như thế nào, bởi vì đến lúc biết mình chửi oan cho người ta thì chẳng trách được cái đứa truyền tin bẩn đâu, có trách thì trách mình không đủ minh mẫn, không đủ tin tưởng người ta thôi.

Mối quan hệ giữa anh Kiệt và chị Khuê vốn dĩ vượt xa cái mức người cùng làng, nó đã ở cái mức người cùng một nhà, chung bát đũa, chung chăn gối, nhưng thật buồn là anh đang ở trong trạng thái không đủ minh mẫn nên nghe chuyện chỉ có vài phần sự thật thôi mà anh tức phừng phừng như nghe chuyện thật. Anh tưởng đứa nhỏ của anh mất rồi. Anh tưởng cả kiếp trước lẫn kiếp này, Khánh đều bị sảy thai. Nỗi cay đắng mà cô phải chịu, suy cho cùng cũng tại anh vô tâm. Anh đền đáp Khánh bằng cách mua cho cô những thứ cô thích. Khánh chưa bao giờ đòi hỏi anh Kiệt điều gì cả, cô chỉ vô tình khen xe Rolls-Royce đẹp, khen túi Hermès nhìn dễ thương, khen nước hoa Chanel thơm thôi à. Cô còn khen sương sương rất nhiều thứ đắt giá khác nữa, anh Kiệt thì lại thuộc dạng chịu chi vì người yêu nên những thứ cô khen, cô đều có cả. Khánh bây giờ đúng là người đàn bà quyền lực, học thức cao đứng sau lưng đại gia Kiệt rồi. Người phụ nữ có bằng cấp như Khánh khoác trên mình bộ đồ hàng hiệu, ôi chao nó sang gì mà sang dữ dội, nom có kém gì con hồ ly đội mũ rộng vành rồi đeo tòng teng đâu? Tình hình này mà về làng khéo ối người lác mắt ý nhỉ? Thích ghê!

Để chuẩn bị cho màn "cơm béc" đầy ấn tượng của mình, Khánh đã chuyển tiền cho mấy bác thích buôn dưa trong làng, nhờ họ truyền tin bẩn. Vốn dĩ cả làng đã biết chị Khuê và anh Kiệt chia tay từ lâu rồi, nhưng tính chị Khuê sĩ diện nên ngoài bà mẹ và ông bà nội ra thì chị không tiết lộ cho ai biết lý do thật sự dẫn tới việc đổ vỡ. Chị bảo với người ngoài là chị chán anh Kiệt nên chị bỏ anh. Chị đã thích sĩ thì Khánh chiều chị luôn, lợi dụng chiến thuật có nhiều điều sai nói hoài, nói mãi cũng thành đúng, Khánh đã thành công trong việc khiến những người nhẹ dạ cả tin nghĩ rằng chị Khuê ngoại tình trong lúc anh Kiệt đi làm ăn xa, khiến anh buồn bã không về quê nữa. Cả Khánh và anh Kiệt đều là nạn nhân trong hai cuộc hôn nhân thất bại, rất nhiều người thương xót Khánh Kiệt, bởi lẽ đó, khi tin tức Kiệt và Khánh hẹn hò với nhau được truyền đi, hầu hết bọn họ đều mừng cho Khánh Kiệt. Mấy hôm sau, được nghe tin bây giờ anh Kiệt giàu lắm, ai cũng lấy làm tò mò.

Thấm thoát tới ngày mồng một Tết, hóng được tin cặp đôi Khánh Kiệt sẽ về quê vào lúc mười giờ sáng, già trẻ gái trai trong làng đều nô nức kéo ra đầu làng để săm soi cái sự giàu của anh Kiệt xem có đúng như lời đồn không. Ôi chao ôi! Giàu thật mới sợ chứ! Xe mới đẹp dữ dội, nom từ xa mà đã thấy sang lắm rồi. Mấy bà già quê gà mờ có biết xe hãng gì, giá bao nhiêu đâu, chỉ mấy đứa sinh viên được đi học trên thành phố, có hiểu biết hơn mới am hiểu thôi. Nghe tụi nó nói con số mà mấy bà choáng váng. Ông Hời, bà Hợt cũng bị choáng luôn. Anh Kiệt thấy ba mẹ ra đầu làng đón mình thì dừng xe bên lề đường để xuống chào hỏi ba mẹ cho phải phép. Anh không quên mở cửa xe cho Khánh. Khoảnh khắc cô chạm đôi giày cao gót của mình xuống mặt đường, cả làng há hốc. Mọi người bắt đầu bàn tán rôm rả:

- Khánh đấy hả các bà? Thật á?

- Đúng là Khánh đấy các bà ạ.

- Suýt chút nữa tôi không nhận ra con bé, cứ ngỡ siêu sao điện ảnh cơ! Lộng lẫy quá đỗi!

- Công nhận. Con để thấy từ đầu tới chân chị đều diện hàng hiệu đấy các bà ạ! Đỉnh! Chị giàu dữ dội!

- Cái con này! Mày hóng tin không đến nơi đến chốn rồi, không phải chị Khánh giàu đâu, anh Kiệt giàu đó.

- Ai giàu chả như nhau. Không có người đàn bà học thức như chị Khánh đứng đằng sau hỗ trợ thì anh Kiệt có khối mà giàu được như bây giờ. Hồi ở với chị Khuê ngu, anh Kiệt nghèo rớt mồng tơi à.

Khánh nghe người ta nhận xét về mình mà sướng hết cả lỗ tai. Chị Khuê nghe được câu đấy chắc điên lắm. Chẳng biết chị ra viện từ bao giờ nhỉ? Tết nhất không ở nhà chơi, chạy ra ngoài ruộng tưới rau làm gì không biết? Nom chị đi chân đất, đứng ở dưới ruộng, quần xắn ống thấp ống cao nó lại phèn ẻ đi á! Khánh phải cố gắng lắm mới nhịn được cười. Cô lễ phép nói vọng xuống dưới ruộng:

- Em chào chị yêu ạ! Khiếp! Lâu lắm không gặp, em nhớ chị quá cơ!

Khánh vừa dứt lời thì liền có một gáo nước hất thẳng vào mặt cô. Do quá bất ngờ nên Khánh không kịp diễn vai người đàn bà tao nhã, cô vô thức kêu lên:

- Eo ui! Khai quá!

Chị Khuê vứt chiếc gáo nhựa vào thùng nước. Chị cầm đôi dép tổ ong, trèo lên đường cái rồi mới xỏ dép vào cho nó lịch sự. Đoạn, chị đủng đỉnh đi tới chỗ Khánh, vỗ vai cô, ngọt ngào bảo:

- Nước đới bò chất lượng cao mà em, khai là phải rồi. Không khai thì nó lại là nước đới chất lượng thấp ý.

Khánh giận run người, cô chỉ muốn vả cho chị Khuê vài cái thôi. Cơ mà, liếc sang thấy anh Kiệt nổi điên, có vẻ như anh rất muốn xông tới chấn chỉnh chị Khuê, Khánh liền diễn vai nhân hậu. Cô ôm anh, van xin anh hạ hoả, nài nỉ anh vì cô mà không làm to chuyện, đồng thời, không quên giở giọng bi ai hỏi chị Khuê:

- Chị à! Em đã làm gì không phải phép với chị mà khiến chị giận em nhiều đến vậy?

Chị Khuê tỉnh bơ bảo:

- Ôi dào! Sao tự dưng gái yêu của chị lại cả nghĩ thế? Em đâu có làm gì không phải phép đâu. Nghe nói hôm nay gái yêu về làng nên chị chuẩn bị quà mừng tuổi em thôi mà! Đầu xuân năm mới, chị Khuê chúc bé Khánh sang tuổi mới ngàn sự nồng thắm, vạn sự khắm đượm, triệu sự thối tha!

Anh Kiệt cáu kỉnh quát:

- Cô chúc ai thối? Đồ đàn bà ngoa miệng! Cô mới là người thối tha đó! Có câm mồm ngay không thì bảo?

- Tôi lại cứ không thích câm đấy, làm gì nhau?

Chị Khuê hỏi anh Kiệt. Chị mới khỏi bệnh nên giọng nói không to như trước kia, nhưng ngữ điệu thì ôi thôi, siêu láo. Anh Kiệt tức điên, anh hỏi chị:

- Cô lại ngứa đòn hả?

Khương sốc. Đâu rồi anh Kiệt hiền lành nhu mì, nói năng lịch sự của Khương? Anh Kiệt bây giờ cớ sao cục súc dữ dằn? Yêu ai không yêu lại yêu con Khánh, chắc nghe nó nói triết lý nhiều quá nên đau đầu, hay quạu hơn đây mà. Phận làm em, ai lại để anh trai mình gây chuyện ngay mồng một Tết nhỉ? Khương thở dài lên tiếng:

- Thôi thôi... em xin anh... em xin chị... mỗi người nhường nhau một xíu cho êm xóm ấm làng. Tết nhất rồi, mình nói lời hay ý đẹp cho nó thơm miệng ạ!

Ông Hời mát hết cả mày cả mặt. Năm ngoái, ông còn giận Khương sôi máu vì vụ ly hôn chấn động của nó và con Khánh. Ông thấy nó trẻ trâu quá thể đáng, thế nào mà năm nay, nó đã trưởng thành lên nhiều. Năm vừa qua, Khương sống trong Vũng Tàu với Huệ và bé Khoa, mãi tuần trước tụi nó mới về quê ăn Tết. Do chưa nhận được sự tha thứ của ông nên tụi nó vẫn ở nhà mẹ đẻ của con Huệ thôi chứ chưa dám bước chân sang nhà ông. Ông vỗ vai Khương, ôn tồn bảo:

- Khương của ba ra dáng đàn ông rồi đấy! Lát nữa, ba sẽ sang nhà ông Hừng bà Hực nói chuyện, xin ông bà ấy gả cái Huệ cho anh.

Khánh tức tím mặt. Mặc dù cô đã bỏ Khương nhưng cô vẫn muốn Khương và Huệ bị gia đình cấm cản, khốn khổ vì danh không chính, ngôn không thuận. Việc ông Hời tha thứ cho bọn nó khiến cô phẫn nộ và khinh bỉ ông vô cùng. Đàn ông chi mà dễ dãi, ghét! Khương ngược lại rất cao hứng. Anh hồ hởi bảo anh trai:

- Anh Kiệt! Đừng cãi nhau nữa! Cả nhà mình đi xe xịn của anh sang nhà cái Huệ hỏi vợ cho em đi!

- Con đàn bà kia còn không xin lỗi thì chưa xong với anh đâu, dám hắt nước bẩn vào mặt Khánh.

- Thôi anh, chín bỏ làm mười anh ơi. Đầu xuân năm mới làm gáo nước đới bò cho nó tỉnh người, sảng khoái vô tận chứ có sao đâu?

- Không sao là thế nào? Rõ ràng Khánh phải chịu ấm ức mà. Chú là người ngoài cuộc thì nói gì chẳng được. Hay để anh hắt thử cái thứ nước đó vào người chú xem chú có thấy sảng khoái không nhé?

Ông Hời chán nản nhìn anh Kiệt. Chỉ có những người ngây thơ mới tin vào câu chuyện Khuê ngoại tình, Kiệt đau khổ rồi sau đó quay sang tán tỉnh con Khánh thôi. Ông đoán con Khánh cũng phải mồi chài Kiệt một thời gian rồi nên bỏ Khương một cái nó mới có thể lao vào Kiệt nhanh như tốc độ ánh sáng thế chứ. Cuỗm chồng của người ta, ăn gáo nước đới thì có gì đâu mà Kiệt phải làm ầm ĩ lên. Hồi xưa, tính Kiệt lành bao nhiêu thì bây giờ yêu con Khánh tính như thằng điên bấy nhiêu. Khương vừa thoát được cái con chuyên đâm bị thóc chọc bị gạo đấy thì Kiệt lại đâm đầu vào. Không biết kiếp trước ông gây cái nghiệp gì mà kiếp này con Khánh bám nhà ông mãi không rời. Vợ ông ấy thế mà lại rất vui vẻ với cái sự bám dai dẳng đó. Đợt Khương và Khánh bỏ nhau, tưởng bị mất nàng dâu có bằng Thạc sĩ, bà Hợt buồn lòng vô cùng. Xa Khánh, bà nhớ nó khủng khiếp. Hiện tại, Khánh yêu Kiệt thì tốt quá rồi. Công nhận con bé giỏi giang thật, nó yêu thằng nào là thằng đó giàu nứt đố đổ vách luôn à. Khương từ đợt sống với Huệ nào có nhiều tiền như xưa, ban sáng nó mừng tuổi bà có hai trăm ngàn ấy à, chả bõ bèn gì cả.

Thực ra, mặc dù năm nay Khương có ít tiền hơn, nhưng anh đã sống có liêm sỉ hơn. Mồng một Tết năm ngoái, vô tình nghe thấy Huệ chửi thằng hàng xóm là thằng vô liêm sỉ vì nó chỉ thích phông bạt và ăn bám anh trai, Khương bị nhột. Khương quyết định thay vì bốc phét mình là một kiến trúc sư tài năng, Khương sẽ biến điều đó trở thành sự thật. Nhờ vào gu thẩm mỹ tốt, công việc làm ăn của Khương phất lên khá nhanh. Ngặt nỗi, Khương mới đi làm một năm thì sao đã giàu bằng người anh trai đại gia của mình. Bà Hợt không hề hay biết điều đấy, bà cho rằng Huệ đã làm cho cuộc đời Khương xuống dốc. Kiệt hồi xưa cũng vậy, chọn phải con vợ ngu nên lấy nó mãi vẫn nghèo, đến một mụn con cũng chẳng có. Kiệt nhà bà thoát được Khuê đúng là phúc phận ngàn kiếp. Bà kênh kiệu bảo Khuê:

- Khuê đối xử với Khánh như vậy là rất quá đáng. Mẹ biết con học thức thấp, âu cũng là do nền tảng gia đình không tốt. Thôi thì từ giờ cố gắng trau dồi con ạ. Trước tiên, con nên xin lỗi Khánh đi!

Chị Khuê cáu điên. Bà Hợt chửi chị thì cứ chửi thôi, mắc mớ gì lôi gia đình chị vào? Chị hỏi bà dồn dập:

- Mẹ con cái nỗi gì? Tôi bỏ thằng Kiệt rồi thì tôi đâu còn là con dâu bà nữa hả? Bà có cái quyền quái gì mà dạy bảo tôi? Nền tảng gia đình tôi làm sao mà không tốt? Nền tảng gia đình bà tốt nên bà mới sinh ra được hai thằng con trai láo chó vậy hả?

Anh Kiệt thấy chị Khuê to tiếng với mẹ mình thì tức điên. Anh vứt chìa khoá xe cho Khương rồi bảo:

- Hôm nay, anh không xử con đàn bà mất nết này thì ngày mai nó trèo lên đầu cả nhà mình ngồi mất. Chú đưa ba mẹ và Khánh về nhà trước đi.

Khánh van nài anh:

- Kiệt! Chị Khuê chỉ là nhất thời tức giận thôi chứ chị không phải người xấu đâu ạ. Anh đừng làm lớn chuyện, được không? Để em khuyên nhủ chị.

Chị Khuê lừ mắt quát:

- Khánh! Mày im bà cái mồm mày vào rồi cút lên xe đi về nhà đi! Còn thằng Kiệt kia làm sao? Muốn đánh nhau hả? Vào đi! Ngay và luôn! Tao chấp mày đánh trước!

Nhiều người thấy chị Khuê láo quá liền khuyên Khánh bớt thương người, mau về nhà trước, kệ anh Kiệt dạy dỗ lại chị. Khánh làm ra vẻ bất đắc dĩ đi lên xe cùng Khương, ông Hời, bà Hợt. Quý cô học thức cao đi rồi, mọi người mất cả hứng hóng chuyện, đám đông giải tán dần. Anh Kiệt lôi chị đi tới khu vườn chanh. Ở đây không có ai nhòm ngó nên anh thoả thích chửi chị:

- Cô ăn nói với người lớn thế à? Đàn bà con gái có tuổi rồi mà cứ mãi ngoa ngoắt vậy hả?

Chị Khuê đấm vào ngực anh Kiệt rồi hỏi lại:

- Là vì tao ngoa ngoắt nên mày mới theo con Khánh đấy à? Khó chịu với cái tính đó của tao sao không bảo tao để tao sửa? Sao chưa cho tao cơ hội thay đổi mà mày đã thay lòng? Mày có biết quên mày khó như nào không? Tao với thằng Phòng từng có con với nhau mà tao nói dứt nó là dứt được liền. Nhưng mà mày... tao dứt mãi không xong. Mỗi lần nhớ đến mày là một lần tao tức nghẹn!

- Cô tưởng mình cô tức chắc? Mỗi lần nghĩ tới chuyện cô ngoại tình, tôi cũng tức sôi hết cả máu lên đấy.

- Chuyện từ đời tám hoánh nào rồi mà mày còn nhắc lại hả? Tao bị hại mà! Ngoại tình cái nỗi gì?

- Cô thôi ngay đi! Rõ ràng cô rủ Minh về nhà, cô trần như nhộng ôm Minh ngay trên giường của tôi, trong chính căn phòng của tôi. Trên cổ cô còn đầy dấu hôn của thằng đó, ai mà hại cô cho nổi?

- Gì vậy hả Kiệt? Câu chuyện bịa của mày "xức sắt" thế? Tao nghe mà nổi hết cả da gà luôn rồi nè! Hồi xưa thì làm Tổng Giám đốc công ty du lịch Đi Một Vòng Quanh Làng, giờ lại làm người nền ông đáng thương bắt quả tang vợ mình ngoại tình. Xa nhà có một năm mà bệnh khùng của mày tiến triển với tốc độ kinh hoàng ghê!

- Tôi không khùng. Tôi chưa bao giờ bị khùng cả.

- Đúng rồi. Mày không khùng. Làm gì có thằng khùng nào tự nhận mình khùng đâu, Kiệt nhỉ?

Trước kia, anh Kiệt thường im lặng trước những lời mỉa mai của chị Khuê. Anh thậm chí còn chán chẳng buồn giải thích với chị, mặc kệ chị nghĩ mình từng làm nghề quét rác. Nhưng bây giờ, anh khác rồi. Anh mở điện thoại cho chị xem một vài clip được quay vào nhiều năm trước, khi mà anh vẫn chưa nghỉ hưu. Chị Khuê thấy mọi người hào hứng cảm ơn sếp Kiệt khi được sếp phát phong bao mừng tuổi thì hơi choáng, còn có cả clip anh Kiệt trao giấy khen cho nhân viên xuất sắc và clip anh được nhân viên tổ chức sinh nhật cho nữa. Hoá ra, cái thằng từng là chồng của chị, nó từng rất giỏi giang, rất thành đạt và rất giàu có. Chị lướt nhanh đống clip còn lại trong máy nó, bàng hoàng khi phát hiện ra Kiệt là chủ của bảy khu nghỉ dưỡng cao cấp. Quản lý của các khu nghỉ dưỡng thường xuyên gửi clip cho sếp để báo cáo tình hình. Trước đây, chị tưởng Kiệt nghèo, chị thương Kiệt từ nhỏ tới lớn chả được ra khỏi luỹ tre làng nên rất muốn đưa nó tới một trong những khu nghỉ dưỡng đó chơi. Cơ mà, giá phòng cho kỳ nghỉ ba ngày bằng tiền chị bán rau cả tháng nên chị không dám hoang phí. Không ngờ cái nơi mà chị chẳng dám đặt chân tới thì nó lại ra vào dễ như đi chợ. Mới tuần trước thôi, Kiệt còn đưa Khánh tới khu nghỉ dưỡng ở Đà Lạt. Từ góc quay của clip có thể đoán ra Khánh cầm điện thoại của Kiệt để ghi hình. Tụi nó vừa tới cổng khu nghỉ dưỡng đã có nhân viên chạy ra đón. Nhân viên chào ngọt xớt:

- Em chào anh Kiệt ạ! Em chào chị Khánh ạ!

Khánh lịch sự nói:

- Anh chị chào em.

Kiệt chỉ hỏi:

- Em chuẩn bị phòng cho chị Khánh chưa?

Nhân viên lễ phép nói:

- Dạ. Em chuẩn bị phòng VIP cho chị Khánh rồi ạ. Nghe nói chị bị đau chân nên em chuẩn bị cả nước ấm để ngâm chân cho chị rồi ạ. Em mời chị đi theo em để em được hân hạnh phục vụ chị cho nó chu đáo ạ.

Khánh và Kiệt đi theo nhân viên. Đến phòng VIP, Kiệt kêu nhân viên đi ra ngoài, nó tự mình xoa bóp chân cho Khánh. Xem cảnh đó, lòng chị Khuê buồn tê tái. Chị vội vã tắt máy, run run đưa điện thoại trả Kiệt. Chị mỉm cười rồi làm như không có gì bảo nó:

- Có lẽ mày không bị khùng. Mày chỉ là đã thay lòng nên cố ý bịa chuyện để bôi bẩn tao cho đỡ cắn rứt lương tâm thôi. Tóm lại, mày vẫn là một thằng hèn.

- Cô vốn đã bẩn lắm rồi, tôi có bôi thêm hay không thì cô vẫn dơ dáy thế thôi.

Chị Khuê tát anh Kiệt đánh bốp một cái rồi khinh bỉ quay lưng chạy đi. Chị mới xuất viện tuần trước thôi. Hiện tại, sức khoẻ của chị không được tốt lắm, còn chưa ra khỏi vườn chanh chị đã bị chóng mặt. Chị ngồi sụp xuống đất. Anh Kiệt đi ra chỗ chị hỏi han:

- Sao vậy?

- Chả sao sất. - Chị Khuê bất cần nói.

- Không sao thì ngồi đây làm gì?

- Ngồi ngắm vườn chanh, không được à?

Trong ký ức hiện tại của anh Kiệt, anh mua khu vườn này là để tặng Khánh, nhưng trong lúc say rượu, anh đã trót giao một chiếc chìa khoá của khu vườn cho Khuê. Vườn đẹp như này mà giao cho một con đàn bà ngoa độc đúng là không đáng mà. Tuy nhiên, tặng rồi mà đòi lại thì cũng không hay nên anh bảo cô ta:

- Tôi muốn mua lại khu vườn này. Cô ra giá đi.

- Giá là một thằng chồng. Mày trả cho tao một thằng chồng hiền lành tử tế, luôn yêu chiều tao như thằng Kiệt của ngày xưa thì tao bán.

- Đồ hâm! - Anh Kiệt mắng.

- Mày hâm thì có. - Chị Khuê chửi giả.

- Tôi đi về trước đây.

- Lượn đi cho nước nó trong.

- Cô không về nhà ăn Tết à?

- Không phải chuyện của mày.

- Mặt nhợt nhạt rồi đấy.

- Kệ tao.

Anh Kiệt tức mình đi về. Anh đi được nửa đường thì trời đổ mưa phùn. Anh tự nói với lòng mình chỉ là mưa phùn thôi, mưa cho mát, cho cây cối xanh tươi, có gì đâu? Ngặt nỗi, gương mặt nhợt nhạt của Khuê cứ quanh quẩn trong tâm trí anh. Chiếc áo cô ta mặc rất mỏng, chỉ sợ sẽ bị lạnh. Tại sao anh phải sợ? Anh không rõ nữa. Anh cũng không hiểu ma xui quỷ khiến kiểu gì mà anh lại quay lại. Anh bàng hoàng khi phát hiện ra Khuê đang khóc. Tại sao cô ta lại khóc? Rõ ràng cô ta vừa to mồm chửi nhau với anh kiểu rất oai oách cơ mà? Tại sao đôi bàn tay của cô ta lại run lên cầm cập? Cô ta khóc rất to, đau đớn, ai oán và đầy bi thương. Cô ta khóc nhiều đến mức bị nghẹt mũi, từng hơi thở đều rất khó khăn. Có thể do quá mệt mỏi, cô ta ngã rạp ra mặt đất. Tiếng khóc của cô ta nhỏ dần, thi thoảng chỉ còn những tiếng ho lác đác. Cô ta bị bệnh gì mà lại ho ra máu? Chỉ một chút máu thôi, nhưng vẫn khiến anh lo lắng. Anh bế cô ta đi lên chiếc chòi ngắm sao tránh mưa. Người cô ta mềm nhũn, cô ta yếu đến mức không còn sức đẩy anh ra, cũng chả có sức chửi nhau với anh. Cô ta chỉ buồn bã nhìn anh, nước mắt thi nhau chảy ra, ướt đẫm hai gò má gầy guộc. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play