Trans: Trà Hoa Nữ


Beta: Chang


"Mẹ, trời lạnh lắm, mau vào nhà thôi." Mẹ Cố nhìn Cố Dĩnh Nhi, vừa mới xuất viện nên thân thể còn yếu, hiện tại trời còn lạnh, bà lo lắng cho cô không chịu nổi.


"Uhm, chúng ta mau vào nhà đi thôi." Bà nội Cố che chở Cố Dĩnh Nhi như bảo bối, dẫn cô đi từng bước, từng bước, đến trước bậc cửa còn cúi xuống, duỗi tay nhấc chân Cố Dĩnh Nhi vì sợ cô xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.


"Bà ơi, cháu không sao, không cần quá lo lắng như vậy." Đối với sự cẩn thận của bà nội, Cố DĨnh Nhi thật sự xấu hổ.


Đều hơn hai mươi mấy tuổi rồi còn để bà nội làm vậy, thật là khó nhìn.


"Vậy thì con mau chóng khỏe lại đi." Bà nội Cố nhấc chân Dĩnh Nhi đặt vững vàng trên mặt đất, rồi đứng thẳng dậy, chỉ nhẹ vào trán đứa cháu mà bà thương nhất "Về sau không được ham chơi như vậy nữa, quanh năm suốt tháng đều ở ngoài, ăn Tết cũng không chịu trở về. Lần này là không cẩn thận nên mắt nhiễm bệnh, lần sau thì sẽ xảy ra chuyện gì nữa."


Trước đó, mẹ Cố đã nói với bà nội Cố rằng, mắt của Dĩnh Nhi bị bệnh, cần phải chăm sóc khoảng một năm, vì vậy bà không biết rằng đôi mắt của Dĩnh Nhi thực sự không còn hy vọng điều trị, chỉ cho là cháu gái nghịch ngợm mạo hiểm chạy vào nơi núi sâu rừng già, kết quả là gặp chuyện chẳng lành.


Cố Dĩnh Nhi cười, liên tục đồng ý.


Chính mắt mình mà cô không biết sao? Dù rằng mẹ cô liên tục nói với cô là có hy vọng chữa lành, nhưng trong lòng cô rõ ràng, đôi mắt này, sợ là thật sự bị phế rồi.


Nếu thực sự có hy vọng chữa khỏi, cô khẳng định hiện tại còn đang nằm ở bệnh viện chờ điều trị, những chuyên gia đó làm sao mà thả cho cô xuất viện được? Trước kia, số lần cô đi bệnh viện nhiều như số lần cô đi căn tin. Cách bệnh viện xử lý các vấn đề đó, cô có thể không biết rõ ràng sao? Chỉ là người trong nhà gạt cô, mà cô cũng coi như không biết thôi.


"Cái bà già chết tiệt này, Dĩnh Nhi vừa về nhà, bà lại nói những lời này không phải là đang nguyền rủa Dĩnh Nhi?" Ông nội Cố đang dẫn đầu đi vào cửa, đẩy bạn già của mình một cái, thật tự nhiên đấy một chiếc xe lăn đã chuẩn bị sẵn tới cho Cố Dĩnh Nhi ngồi lên.


Cố Dĩnh Nhi hiện tại đang bị mù hai mắt, người trong nhà lo sợ cô đi đường sẽ bị va đập. không cẩn thận liền bị thương, sớm đã chuẩn bị xe lăn, như vậy tuy rằng không tiện bằng dùng nạng, nhưng ít nhất thì người trong nhà cô cảm thấy yên tâm chút.


"Phi phi phi, coi cái miệng quạ của tôi nói gì này." Bà nội Cố vỗ vỗ miệng mình, "Bảo bối nhà chúng ta phúc lớn mạng lớn làm sao có thể xảy ra vấn đề gì. Lần này chẳng qua chỉ là tái ông mất ngựa, khẳng định sau này sẽ có phúc lớn."


"Mẹ, tạm thời đừng nói chuyện nữa, chúng ta đi ăn đi." Ba Cố nhanh nhẹn chen vào một câu.


Ba mẹ mình thì ba Cố hiểu rất rõ, lúc này mẹ già nhà mình đem toàn bộ tinh thần đều đặt trên người Dĩnh Nhi, lát nữa yên tĩnh lại chắc sẽ cùng ba mình tranh giành Dĩnh Nhi, xem ai thân với Dĩnh Nhi hơn,... những việc như thế này thường xảy ra trong quá khứ khi mỗi lần Dĩnh Nhi trở về nhà. Nhưng mà hiện tại Dĩnh Nhi đã mất trí nhớ, ba Cố thấy rằng làm một người con, ông nên cố gắng cứu vớt một ít hình ảnh của ba mẹ mình trong cảm nhận của Dĩnh Nhi.


"Á, nồi canh của tôi." Bà nội Cố chợt nhớ tới món súp gà đen hầm của bà trong bếp, ngay khi con trai nhắc nhở bà liền vội chạy vào bếp, bà bước đi nhanh nhẹn như đang bay, hoàn toàn không có chút dáng vẻ của người già 70 tuổi.


Cố Dĩnh Nhi nghe được tiếng bước chân thì cảm thấy ấm áp trong lòng.


Đây thật sự là một gia đình.


Trước đây, họ hàng của nhà họ Cố biết tin đến bệnh viện thăm cô đều không phải là người tốt, chỉ là muốn tìm hiểu tình trạng của cô như thế nào, chắc là đều mong cô chết, hoặc nằm trên giường, vĩnh viễn không tốt lên để có thể tới nhà cô vớt vát chút lợi ích. Một chút cũng đều không giống họ hàng thân thích, mà như là chủ nợ tới đòi nợ.


Cũng may gia đình mình không như vậy, ông bà nội thì ngây thơ, mẹ thì lâu lâu trái tính, ba thì nhìn nghiêm túc cổ hủ nhưng mà khi gặp chuyện gì thì lại rất khác, siêu cấp bảo vệ cô, sau cùng những người họ hàng đó đều bị ba cô đuổi ra ngoài.


"Dĩnh Nhi, nhanh lên, ăn cái này, ăn nhanh lên, lát nữa đừng có ăn canh gà nha." Ngay sau khi bà nội Cố rời đi, ông nội Cố lập tức lấy ra một bịch ni lông có nhiều đồ ăn vặt đưa cho Cố Dĩnh Nhi, quay đầu nhìn về hướng phòng bếp sợ bạn già của mình thấy.


"Vì ...." Cố Dĩnh Nhi vừa mới phun ra một chữ đã bị mẹ mình nhéo một cái ở eo, dừng lại, vội vàng sửa lại "Ông nội cho con ăn đi."


Suýt thì bị lộ.


Những chuyện trước đây cô hoàn toàn không biết gì cả, vừa rồi nếu hỏi thì khẳng định ông nội liền phát hiện, những việc giấu diếm trước đây đều uổng phí, may mắn mẹ cô nhắc nhở kịp thời.


"Lớn như vậy còn cùng ông nội làm nũng, có thấy xấu hổ không?" Ông nội Cố nói lời trách cứ nhưng miệng thì mừng đến nỗi không khép lại được, vui sướng lột vỏ một cái bánh đem nhét vào miệng Cố Dĩnh Nhi.


Cháu gái vẫn là gần gũi ông nhất, bà già cũng phải đứng sang một bên. Ha ha...


"Thật ngọt." Cố Dĩnh Nhi nheo mắt, vẻ mặt thỏa mãn.


"Ăn nhanh lên, thừa dịp bà nội con không có ở đây, có thể ăn bao nhiêu thì ăn." Ông nội Cố thấy cháu gái thích ăn liền nhanh chóng mở một gói khác.


Một người ăn, một người đút, hành động rất nhanh, chả mấy chốc, rất nhiều vỏ bánh đầy màu sắc đã nằm lăn lóc dưới đất.


Hai ông cháu ăn rất vui vẻ, rất mau bà nội Cố từ trong phòng bếp đi tới.


"Nhanh lại đây, nếm thử canh gà đen hầm đại bổ này nào!"


Vừa nghe thấy tiếng vợ, ông nội Cố liền nhét miếng bánh đậu xanh vừa bóc vào miệng Cố Dĩnh Nhi, nhanh tay gom hết bao bì dưới mặt đất vào tay, rồi nhét lại vào túi ni lông, động tác liền mạch, lưu loát.


Bố mẹ Cố nhìn động tác của lão gia tử thì cười thầm trong lòng, nhưng vì chừa mặt mũi cho ông nội nên trên mặt vẫn bình tĩnh, không chút gợn sóng.


"Lão già chết tiệt, nhanh để bảo bối Dĩnh Nhi qua đây cho tôi." Bà nội Cố đặt canh lên bàn rồi chạy nhanh kéo người lại, nhưng mà không thể không nói, động tác này quá nhanh nhẹn dũng mãnh, Cố Dĩnh Nhi đều nhịn không được, khẽ run run miệng.


"Nhất quyết đừng có ăn." Ông nội Cố đẩy Cố Dĩnh Nhi đi qua còn không quên dặn dò, Cố Dĩnh Nhi phối hợp gật đầu như gà mổ thóc.


Thực ra, cô cũng tò mò về việc bà nội cô nấu ăn tệ đến mức nào mà làm cho ông nội khẩn trương như vậy, nhiều lần lặp đi lặp lại dặn dò cô. Nhưng, nếu thật muốn để cho cô nếm thử, cô cũng không dám.


"Bảo bối, con nếm thử canh gà đen này của bà nội đi, cái này đối với con rất tốt." Vừa đến bàn, bà nội Cố đã đưa một bát súp đầy cho cô. Cố Dĩnh Nhi do dự 1 chút, không có lập tức nhận.


Vừa rồi, cô còn nhớ rõ ông nội khẩn trương nói với cô đừng ăn.


"Ôi, nhìn bà già tôi này, quên mất là Dĩnh Nhi bây giờ không nhìn rõ." Bà nội Cố cho rằng Dĩnh Nhi là bởi vì mắt không nhìn thấy, không biết chén ở đâu nên không lấy. Nói xong liền chuẩn bị đưa chén canh cho Cố Dĩnh Nhi, ông nội Cố nhìn thấy cảnh này liền nóng ruột.


Nếu mà uống chén canh này, Dĩnh Nhi đêm này liền phải đi vệ sinh đến khỏi ngủ.


"Bà già, cho tôi uống đi." Ông nội Cố liền duỗi tay ra, bắt lấy chén canh trong tay bà nội Cố, nhanh chóng ngửa đầu uống sạch, uống xong, cả khuôn mặt đều nhăn lại.


Quá thống khổ.


"Lão già chết tiệt, tôi làm cho Dĩnh Nhi uống, ông giành cái gì, nhanh đi lên lầu kiểm điểm lỗi lầm cho tôi." Nhìn cái chén trống trơn, trừng mắt nhìn ông, lập tức đuổi ông nội Cố lên lầu. Ông nội Cố nghe những lời này như được đặc xá, lập tức bước đi, nhanh chóng chạy lên lầu, chạy thẳng đến WC.


Trong bữa ăn này, Cố Dĩnh Nhi không ăn thứ gì, bởi vì mẹ Cố liên tục làm những động tác nhỏ nhắc nhở, cô không dám ăn, chỉ ăn vài miếng cơm trắng.


Ngày hôm sau, Cố Dĩnh Nhi mới biết được ông nội mình cả đêm qua đều ôm WC, cả người phờ phạc, đến ba mẹ mình bởi vì ăn thức ăn bà nội nấu, cũng không có may mắn trốn thoát, Cố Dĩnh Nhi mới chân chính biết được tài nghệ nấu ăn của bà nội mình "trâu bò" như thế nào, thông ruột trị táo bón, hiệu quả tức thì. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play