Ba đứa trẻ hai nam một nữ xếp hàng đứng trước mặt Dịch Hồi và Vạn Kì, hai nam nắm tay có vẻ thập phần nhút nhát, dùng đôi mắt lấp lánh nước lén lút quan sát đại vương cùng đại vương phu nhân trong lời mẹ chúng. Ngược lại, một nữ dường như được thừa hưởng gen của mẹ, đặc biệt bạo dạn, một đôi mắt trong veo nhìn thẳng về phía Vạn Kì, hắc đồng không chớp chăm chú quan sát.

" tiểu tỷ tỷ, tỷ thật xinh đẹp." Rốt cục nhìn xong, tiểu cô nương híp mắt cưới khen Vạn Kì.

Dịch Hồi bất mãn chỉ vào mũi bản thân:" vì sao không khen ta? Ta không đẹp sao?!"

Tiểu cô nương tròn mắt nhìn Dịch Hồi, sau đó đặc biệt chân thành tha thiết lắc đầu:" tiểu ca ca, so với tiểu tỷ tỷ thì ngươi hoàn toàn không là gì."

Dịch Hồi bi thương ôm ngực tìm mọt góc vẽ vòng tròn.

Vạn Kì nhìn hắn lủi thùi một mình, tốt tâm an ủi:" đừng khóc, anh vẫn rất đẹp, chẳng qua xấu hơn em mà thôi."

Dịch Hồi khóc càng thêm thương tâm.

Vạn Kì: "??!" Ta nói sai cái gì rồi?

Ngay lúc này Dương Bằng Dương ngự tỷ đưa hỉ phục tới, nhìn thấy một màn này Dương Bằng tỏ vẻ: "......" Nữ nhi của ta hảo soái.

" Nương!" Hai nam hài vừa nhìn thấy Dương Bằng lập tức nhào qua, nước mắt lưng tròng nhìn mẹ chúng.

Dương Bằng đặt khay áo cưới xuống cái bàn bên cạnh, xoa đầu hai đứa trẻ, thấp giọng dỗ dành:" làm sao vậy? Bảo bối nói cho nương được không?"

"nương, ngươi còn chưa ôm ta." Nữ hài tử bất mãn giơ tay.

Dương Bằng mỉm cười tiến tới ôm tiểu nữ hài, cúi ngươi hôn hôn trán nàng. Nói gì thì nói đây cũng là tiểu cô nương nhỏ tuổi nhất nhà họ Thư, sủng là cần thiết sủng.

" được rồi, tiểu Thư Lâm nói cho nương nghe, hai ca ca làm sao vậy? Còn có đại vương, hắn xảy ra chuyện gì?" Dương Bàng lễ phép mỉm cười với Vạn Kì, sau đó mới dịu dàng hỏi Thư Lâm tiểu cô nương.

" đại vương xem chừng là bị tiểu tỷ tỷ xinh đẹp kinh hách tới rồi." Thư Lâm miệng dẻo như kẹo kéo tức khắc khen ngợi đại vương phu nhân.

Dương Bằng mỉm cười nhéo nhéo mũi cô bé:" nương nhìn thấy hết, ngươi đừng giảo biện."

Thư Bằng hắc hắc cười, rõ ràng là chột dạ.

" Hồi." Vạn Kì nâng tay hướng về phía Dịch Hồi.

Dịch Hồi theo bản năng bước tới nắm lấy tay cô, ứng:" Ân?"

" Thay hỉ phục."

Dịch Hồi một tay ôm Vạn Kì, một tay cầm hỉ phục, nâng bước tiến vào phòng trong.

Để lại Dương Bằng cùng ba đứa trẻ còn đang nô đùa.

.

Tri Dao khoanh tay nhìn Vãn Chiêu đánh Ám quật, cảm thấy đặc biệt khó chịu.

Đã đánh ba ngày!

Cần thiết vì tức phụ của ngươi khác liều mạng như vậy sao?!

Ta mới là tức phụ của ngươi!!!

Vãn Chiêu không quan tâm tới Tri Dao, vẫn hết sức dốc lòng tấn công Ám quật.

" anh bị điên sao, đừng đánh!" Lại đánh nữa sẽ chết người!! Đến cả thần lực cũng cạn kiệt rồi mà còn đòi làm anh hùng, muốn chết sao?!!

Tri Dao táo bạo ném một phiến đá về phía Vãn Chiêu.

Vãn Chiêu nghiêng người tránh đi, tiếp tục tấn công Ám quật.

" dừng lại, khi nào anh khôi phục lại được toàn bộ thần lực thì tôi sẽ dẫn anh vào Ám quật." Tri Dao mím môi, cuối cùng vẫn đưa ra con át chủ bài.

Có ai nhục như cô không chứ? Dẫn chồng mình đi tìm tức phụ thằng khác, để làm gì? Đánh ghen sao?!!

Vãn Chiêu đưa đôi mắt đã có quầng thâm đen xì như gấu trúc nhìn về phía Tri Dao, dùng thanh âm khàn khàn của anh chất vấn:" Sao tôi tin cô được?"

Tri Dao nhìn chòng chọc vào Vãn Chiêu.

A, vậy ra bây giờ anh còn cần chứng cứ mới chịu tin tôi hả?

Tri Dao bình tĩnh bỏ lại một câu:" Anh biết tại sao anh không vào Ám quật được không? Vì anh là Thần tộc."

Nhìn bóng lưng lẻ loi của Tri Dao, tim Vãn Chiêu đột nhiên thắt lại.

Anh đã làm gì sai ư?

.

Tóc dài như thác, môi đỏ tựa máu, hắc đồng bĩnh tĩnh không gợn sóng nhẹ nhàng chuyển động.

Thiếu nữ ưu nhã nâng làn váy đỏ, nhẹ nhàng dạo bước tiến về phía nam nhân.

Nam nhân mỉm cười đưa tay đỡ lấy thiếu nữ ấy, dùng ánh mắt dịu dàng từ ái mà nồng nàn yêu thương nhìn cô.

" tức phụ nhi, cuối cùng em cũng chính thức trở thành của tôi." Dịch Hồi một thân hỉ phục đỏ rực như lửa đối xứng với Vạn Kì một thân hồng y tựa máu nhuộm thành. Dịch Hồi dịu dàng mỉm cười, trong mắt hắn như có muôn vàn nhu tình mật ý không thể nói thành lời.

Vạn Kì gật đầu, khó được hé môi cười.

Nụ cười này không ưu nhã, không dịu dàng, cũng chẳng hề hồn nhiên vô tư hay tàn nhẫn lãnh khốc. Cô nhếch môi, cảm giác áp bách như có thực thể mà đè ép toàn bộ những kẻ có mặt trong lễ đường.

Đây là một nụ cười tà mị, một nụ cười cuồng ngạo, một nụ cười diễm lệ như đóa hoa hồng có gai vừa hé nụ, kiều diễm mà bí ẩn, mị hoặc động nhân và cay độc vô tình.

Dịch Hồi ngẩn người nhìn cô.

Cô gái nhỏ của hắn, tựa như trong chớp mắt đã trưởng thành.

" mặc dù em không yêu anh, nhưng em có thể ở bên anh." Vạn Kì hôn lên khóe môi Dịch Hồi, thấp giọng thì thầm.

Lời này của cô như trọng điệp với một câu nói khác trong kí ức của Dịch Hồi mà giờ khắc này đang vang lên bên tai hắn.

 "Đừng lo, tôi có thể ở bên cậu".

Dịch Hồi mãn nguyện nở nụ cười, hắn nghe thấy bẳn thân đáp lời:

"Chỉ cần em ở bên tôi."

"Ân."

*** Tác giả có lời muốn nói:

Thứ nhất, còn chưa có kết thúc, mời đừng mù suy đoán.

Thứ hai, có ai đoán được câu nói "Đừng lo, tôi có thể ở bên cậu" là do ai nói và nói trong hoàn cảnh nào không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play