Ngày đầu tiên đóng phim, đạo diễn Chúc Ngư đã cho quay cảnh hôn kịch liệt.

"Này trong chuyên môn gọi là phá băng, chính là chuyên ở cảnh đầu, chụp cảnh thân mật, trực tiếp giảm đi sự xấu hổ của hai diễn viên mới."

Phó đạo diễn giải thích với Thẩm Tích Nhược.

Thẩm Tích Nhược cau mày, nhìn Tưởng Thiên.

Trong phòng ngủ được dựng, Tưởng Thiên ngồi ở mép giường, nghiêm túc ủ cảm xúc. Nàng cũng không giống nữ chính chỉ là một sinh viên, ở thế giới kia, nàng đã đóng không ít phim, kinh nghiệm tương đối phong phú.

Nàng tập trung hòa mình vào nữ chính Viên Tâm Tâm của "Thân Mật Của Em", nghiêm túc nghiền ngẫm, lý giải nhân vật.

Viên Tâm Tâm là một sinh viên mới tốt nghiệp, sau khi đi làm, gặp phải tổng tài cường thế tàn nhẫn Khương Vũ, bởi vì một ít hiểu lầm mà quen biết Khương Vũ.

Cảnh hôm nay là lần đầu tiên Khương Vũ cùng Viên Tâm Tâm hôn nhau sau khi xác nhận quan hệ, Viên Tâm Tâm trong phòng ngủ lãng mạn duy mỹ lại ngây thơ.

Trương Thừa đóng vai Khương Vũ, là một người mới có chút kinh nghiệm, lúc trước Tưởng Thiên đã gặp qua trong cuộc họp kịch bản.

Lúc này Trương Thừa ngồi cạnh Tưởng Thiên, tham khảo vài câu cùng nàng, còn nhiệt tình trấn an nàng: "Đừng lo lắng, chỉ là giả thôi, tôi sẽ không chạm vào cô."

Tưởng Thiên rất sảng khoái vung tay lên: "Này có là gì, đều vì công tác, tôi hiểu mà!"

Trương Thừa nói: "Chúng ta đối diễn một chút trước đi, đợi lát nữa không cần tốn thời gian tìm cảm giác."

Tưởng Thiên gật đầu, sau đó thần sắc thay đổi, nháy mắt biến thành thiếu nữ có chút thẹn thùng, có chút ngọt ngào, khác với vẻ sảng khoái lúc nãy.

Trương Thừa cũng theo đó khẩn trương, hắn vốn tưởng rằng Tưởng Thiên chỉ là sinh viên, sẽ không có kỹ thuật diễn cao siêu, nhưng hiện tại nhìn ánh mắt Tưởng Thiên biến đổi, hắn biết cô nương không đơn giản.

Về sau tuyệt đối sẽ vô cùng nổi!

Trường Thừa âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải tìm cơ hội tạo quan hệ tốt với Tưởng Thiên!

"A Vũ, hôm nay vất vả...... Em xoa vai giúp anh."

"Tâm Tâm, tay em thật mềm......."

"A Vũ...... Buông ra, em muốn mát xa."

"Tâm Tâm, thật yêu em."

Sau đó biểu cảm hai người ngóng nhìn đối phương, dần dần dựa vào nhau.....

Bỗng nhiên, một giọng thanh lãnh nhanh chóng truyền đến: "Ngừng!"

Tưởng Thiên đã đặt đầu lên vai Trương Thừa, nghe thấy tiếng nói, bỗng cả người run lên, hơi nổi da gà.

Quả......quả nhiên..........

Tuy nàng biết Thẩm Tích Nhược đang nhìn mình nhưng nàng luôn cố không nghĩ đến.

Bằng không, để một người bạn nữ tổng tài kiêm một đêm phong lưu của mình nhìn mình diễn cảnh hôn với người khác, nghĩ thế nào cũng rất kỳ quái!

Quả nhiên cô lên tiếng..... Có lẽ là xấu hổ không thể nhìn được......

Tưởng Thiên nhịn xấu hổ xuống, quay đầu nhìn.

Thẩm Tích Nhược đứng trước mặt đạo diễn Chúc Ngư, vô cùng nghiệp túc nói gì đó, vẻ mặt đạo diễn nhíu mày không tình nguyện.

Thẩm Tích Nhược đang nói như cảm nhận được ánh mắt chăm chú của Tưởng Thiên, ngẩng đầu thoáng nhìn qua bên đó, thuận tiện dùng ánh mắt hình viên đạn quét ngang nam chính Trương Thừa, làm hắn không kịp trở tay.

Trương Thừa nơm nớp lo sợ nói nhỏ với Tưởng Thiên: "Ai nha, Thẩm tổng thật đáng sợ..... Cô ấy tùy tiện nhìn thôi mà tôi cũng thấy lạnh cả sống lưng!"

Nhìn hai người ghé vào nhau nói nhỏ, mày Thẩm Tích Nhược càng nhăn lại.

Trương Thừa cảm nhận được cái nhìn chăm chú mãnh liệt cùng lạnh băng, chỉ còn thiếu vẻ dọa người, nói với Tưởng Thiên: "Tôi tôi tôi sợ quá! Ánh mắt của Thẩm tổng nhìn tôi như bá đạo tổng tài vậy đó, Tưởng Thiên, tôi không dám ngẩng đầu, cô giúp tôi nhìn một chút xem có phải cô ấy đang trừng tôi không!"

Tưởng Thiên ngẩng đầu nhìn lại, vừa lúc đụng phải ánh mắt lạnh băng như muốn giết người kia của Thẩm Tích Nhược.

Kết quả, khi hai người đối mặt, ánh mắt Thẩm Tích Nhược lập tức thay đổi, chuyển sang ôn nhu, ấm áp cùng bất đắc dĩ, còn gật đầu với Tưởng Thiên.

Tưởng Thiên thấy Thẩm Tích Nhược dùng khẩu hình nói: "Em diễn khá lắm!"

Tưởng Thiên:??? Đừng cho là em không thấy ánh mắt vừa rồi của chị! Chị là sư phụ của trường phái thay đổi sắc mặc sao? Làm sao có thể nhanh chóng thay đổi như vậy!

Nhưng mà lại không thể làm sao, đành phải tâm tình phức tạp an ủi Trương Thừa: "Không có, chị ấy không có trừng anh, chị ấy còn khen chúng ta diễn tốt."

Qua một chút, trước khi chính thức bắt đầu quay, đạo diễn Chúc Ngư đi đến nói với hai người: "Cảnh này không quay cảnh hôn, ôm chút là được rồi."

Nhìn Chúc Ngư cụp đuôi ủ rũ, nhìn Thẩm Tích Nhược phía sau máy quay như hổ rình mồi, nháy mắt Tưởng Thiên hiểu được gì đó, tâm tình càng phức tạp.

Trương Thừa còn hỏi Chúc Ngư: "Vì sao đột nhiên lại đổi? Chúng ta còn chưa bắt đầu quay mà, hiệu quả không tốt có thể sửa lại mà?"

Chúc Ngư lắc đầu, tang thương nói: "Thẩm tổng nói, hiện tại trong nước vẫn còn nghiêm khắc trong chuyện này, chúng ta sớm chuẩn bị mới có thể tránh khỏi nguy hiểm."

Này.... Đây là vì xóa cảnh hôn mà tạo ra lý do này sao?

Thẩm Tích Nhược chị khá lắm!

Tâm tình Tưởng Thiên vô cùng phức tạp.

Sau khi chính thức bắt đầu quay, cũng không biết sốt ruột hay thế nào, Chúc Ngư một lần trực tiếp qua.

Khi Tưởng Thiên nghỉ ngơi, thấy Chúc Ngư nói với biên kịch: "Toàn bộ cảnh hôn đổi thành ôm,toàn bộ tình tiết lên giường đổi thành nằm trên giường đắp chăn nói chuyện phiếm, đừng ám chỉ bất kỳ điều gì......"

Biên kịch cố gắng theo lý nói: "Nhưng này vốn dĩ là phiên bản kéo đèn, cô xem, hai người chỉ hôn một cái hình ảnh lập tức đen! Đã như vậy còn đổi? Chẳng lẽ muốn thành tình đồng chí?"

Chúc Ngư ôm trán, nói: "Tóm lại không thể để nam chính cùng nữ chính tiếp xúc thân mật! Anh xem rồi sửa lại đi! Dù thế nào, cũng phải sửa xong!"

Biên kịch phát điên nắm tóc: "Nhưng đây là phim tình yêu! Không phải tình đồng chí! Là kịch bản yêu đương của người bình thường!"

Tưởng Thiên thương hại lại đồng tình nhìn biên kịch cùng đạo diễn nổi điên, quay đầu, bỗng thấy người bên cạnh đưa cho nàng một ly nước.

Là trà sữa mà nàng thích nhất.

Vui vẻ nhận lấy, uống một ngụm, nàng phát hiện là hương việt quất mình thích nhất. "Oa! Thật ngon, sao lại vừa đúng món em thích! Cảm ơn chị!"

Một người phụ nữ xa lạ đứng bên cạnh, mặc trang phục chức nghiệp, cười nhạt trả lời: "Em thích là tốt rồi."

Tưởng Thiên liền nói: "Chị là ai? Hình như em chưa từng gặp chị ở phim trường."

Nàng nói: "Chị là người đại diện của giải trí Khuynh Thành, Lý Hồng, Thẩm tổng để chị đến đây tiếp xúc với em một chút. Em vừa diễn xong có thời gian, chúng ta tán gẫu một chút?"

Mẹ nó! Thật đúng là phục vụ ưu đãi mà, tìm cả người đại diện?

Tưởng Thiên nhìn Thẩm Tích Nhược đứng xa, trong tay cầm một ly trà sữa cùng kiểu, cũng đang nhìn chằm chằm nàng.

Thấy nàng nhìn qua, Thẩm Tích Nhược nâng ly với nàng.

Tưởng Thiên hỏi Lý Hồng: "Sao chị ấy lại không qua đây?"

Lý Hồng nhìn Thẩm Tích Nhược, cười nói: "Có lẽ cô ấy thấy nên tị hiềm."

Tưởng Thiên cái hiểu cái không. Vì sao lúc trước Thẩm Tích Nhược bên cạnh mình không tị hiềm, hiện tại lại đột nhiên muốn tị hiềm?

Đã xảy ra chuyện gì sao? Nàng muốn hỏi Thẩm Tích Nhược vì sao cảnh hôn bị sửa lại, có lẽ chỉ có thể chờ diễn xong mới có thể hỏi được.

Nếu Thẩm Tích Nhược tị hiềm, Tưởng Thiên cũng sẽ không dán lại, vô cùng nghiêm túc tị hiềm.

Sau khi quay xong, Tưởng Thiên lơ đãng nhìn quanh, không thấy Thẩm Tích Nhược, không biết cô đã đi đâu mất.

Trường quay chỉ có Lý Hồng đợi nàng, mang nàng ra khỏi phim trường, lên một chiếc Mercedes-Benz điệu thấp.

Trong xe, Thẩm Tích Nhược ngồi bên trong, giơ tay với Tưởng Thiên: "Hôm nay vất vả."

Tưởng Thiên thấy nàng, tâm cũng thả lỏng, cười vào xe, hưng phấn nói với Thẩm Tích Nhược: "Một chút cũng không vất vả, em có thể đóng phim, thật sự rất vui! Nhưng với người thường như chị, có lẽ cảm thấy đóng phim rất buồn chán, một cảnh quay đến quay lui nhiều lần, có phải chị cảm thấy quá tẻ nhạt nên ra đây không?"

Thẩm Tích Nhược nhấp môi, ôn tồn lễ độ nói: "Không phải, chị thích nhìn em đóng phim, rất thú vị."

Tưởng Thiên nhớ đến vấn đề lúc nãy, dứt khoát gọn gàng hỏi: "Vậy vì sao chị muốn tị hiềm, lúc em nghỉ ngơi, chị lại đứng xa như vậy?"

Thẩm Tích Nhược kinh ngạc như không tin Tưởng Thiên sẽ trực tiếp hỏi chuyện này. Nghĩ rồi cô nghiêm túc nói: "Chị nghe có người trong đoàn phim nói chuyện bát quái về em và em chị."

Đây là chuyện gì! Nói chuyện bát quái của mình và Thẩm Tích Chu? Tưởng Thiên suýt nữa nổi trận lôi đình.

"Mấy người này rảnh như vậy sao, nếu không cần mắt thì cứ đi quyên tặng cho người đang cần, lúc ấy rõ ràng em hung hăng dẫm chân Thẩm Tích Chu, sao lại bát quái cái này?" Tưởng Thiên nổi giận mắng.

"Cho nên chị cảm thấy nên giữ khoảng cách với em, như vậy đường phát triển sau này của em cũng tốt." Thẩm Tích Nhược chờ nàng phát tiết xong, nhẹ giọng nói.

"Sao? Là vậy sao? Giống như.....ai....."

Tưởng Thiên có chút rối rắm, nàng cảm thấy Thẩm Tích Nhược không vui, nhưng lý do này thật sự rất đứng đắn, nàng lại không thể phản bác.

Nếu phản bác, không phải giống như mình bám lấy danh khí của Thẩm Tích Nhược để thượng vị sao?

Cuối cùng nàng chỉ có thể không nói lời nào, trong lòng bỗng cảm thấy, Thẩm Tích Nhược thực sự dụng tâm với mình, mà mình, lại cảm giác như nợ Thẩm Tích Nhược?

Người trong giới giải trí luôn tranh nhau, phàm là quan hệ với tổng tài siêu cấp như Thẩm Tích Nhược, đều là diễn viên tự mình chủ động, bản thân theo đuổi nịnh cô.

Nào có tổng tài giống Thẩm Tích Nhược, tận tâm tận lực hỗ trợ mình, mang mình đi ăn đi chơi, lại còn vì thanh danh của mình mà ủy khuất bản thân, chỉ có thể yên lặng làm bạn sau lưng, bên cạnh mình toàn bộ hành trình trong ngày quay đầu..........

Tưởng Thiên nghĩ, nghĩ đến cảm động, vành mắt có chút hồng.

Sau một lúc, vươn tay, cẩn thận nắm mu bàn tay Thẩm Tích Nhược: "Xin lỗi, để chị chịu ủy khuất."

Thẩm Tích Nhược nhìn tay đang đặt lên mu bàn tay của mình, ôn hòa nói: "Không sao, chị không ủy khuất."

Lý Hồng ngồi ghế phụ, nhìn kính chiếu hậu, đôi mắt trừng to.

Sao lại thế này! Vì sao Thẩm tổng bá đạo của mình, đột nhiên biến thành tiểu tức phụ ôn nhu, dịu dàng tự mình hy sinh như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play