Khi Tưởng Thiên tỉnh lại, nàng còn ngồi trong xe, trước mặt là Thẩm Tích Nhược.
Con ngươi của cô mở to, đáy mắt đỏ bừng, trán thấm mồ hôi, làn da trắng sứ hiện rõ gân xanh.
Khi cô nhìn thấy Tưởng Thiên từ từ mở mắt, cuối cùng cũng thả lỏng, tất cả những hỗn loạn cũng biến mất, cả người toát ra dáng vẻ đáng sợ.
Cô lên tiếng, giọng mềm mỏng, cẩn thận hỏi: "Thiên Thiên, em tỉnh là tốt rồi, em có sao không?"
Thật ra trong lòng cô rất lo, chỉ là cô không thể hiện mà mỉm cười dịu dàng hỏi Tưởng Thiên.
Nhưng Tưởng Thiên biết cô lo lắng.
Vì tay mình đang bị nắm chặt đến mức phát đau, không thể nhúc nhích.
Nàng thử giật tay, phát hiện chỉ cần mình động đậy, Thẩm Tích Nhược sẽ vội nắm chặt lấy tay nàng, sức còn lớn hơn trước tựa như sợ nàng biến thành bông tuyết tan biến.
"Em...không sao đâu."
Tưởng Thiên cảm nhận trên người mình ngoài đau đầu thì mọi thứ không sao.
Nàng muốn nhìn tình huống ngoài xe, đôi mắt đã bị Thẩm Tích Nhược che lấp.
"Em đừng nhìn." Giọng Thẩm Tích Nhược quanh quẩn bên tai khiến nàng an tâm.
Tưởng Thiên cảm giác hơi ấm từ lòng bàn tay chị truyền đến mặt mình.
"Vừa rồi em sao vậy chị?"
Tưởng Thiên cũng không đẩy tay chị, chỉ hỏi.
"Em thấy tai nạn xong thì té xỉu, chị có gọi em thế nào, em cũng không đáp lại, đã xảy ra chuyện gì?" Thẩm Tích Nhược hỏi.
"Em cũng không biết, chỉ cảm thấy đau đầu như bị dọa. Ngoài ra thì không có cảm giác khác nên chị đừng lo."
Tưởng Thiên cố gắng nói giảm nói tránh sự việc để Thẩm Tích Nhược không cần lo lắng.
"Chờ kẹt xe xong, chị đưa em đến chỗ bác sĩ riêng của chị."
"Không cần đâu, em không sao.... Ngày mai còn phải tập hợp với đoàn phim....." Tưởng Thiên thoái thác, nghĩ đến gặp bác sĩ nàng đã sợ.
"Không được!" Thẩm Tích Nhược nghiêm khắc phản bác, cô bỏ tay khỏi mặt nàng.
"Chuyện này liên quan đến sức khỏe, chúng ta phải đi khám!"
Vừa lúc đường thông thoáng, Thẩm Tích Nhược nổ máy chạy, không nghe Tưởng Thiên biện giải.
"Chuyện này em nghe chị, không cần giải thích." Thẩm Tích Nhược cắn răng nói, gương mặt căng thẳng đầy kiên định.
Tưởng Thiên đành ngồi im trên ghế.
Thật ra nàng cũng cảm thấy, vừa rồi khi nhìn thấy cô gái kia bị tai nạn, trong lòng hoang mang, đau khổ đến mức hôn mê.
Trước khi ngất xỉu, hình ảnh cô gái đó đan xếp với một người khác trong ký ức mơ hồ của nàng.
Nàng không biết đó là gì, chỉ cảm thấy chuyện này không thể biết đến, nếu không, nàng sẽ không chịu nổi.
Đáng tiếc... Thẩm Tích Nhược lại kiên quyết muốn gặp bác sĩ.
Xe chạy bon bon trên đường đến khu biệt thự kiểu Trung ở vùng ngoại ô, bác sĩ các nàng cần gặp là một bà lão tóc hoa râm.
Trong biệt thự mang phong cách cổ kính, nội thất trong nhà là gỗ sưa, có bình phong, kệ cổ.... thoạt nhìn cao cấp, cả ngôi nhà tràn ngập mùi hương nhẹ của gỗ Đàn Hương.
Bà lão mặc đồ mộc mạc, mái tóc hoa râm được vuốt lên cẩn thận, cùng chiếc kính lão. Gương mặt bà hiền từ, bà mỉm cười mời cả hai vào nhà: "Sao lần này tới lại là hai người đẹp!"
Đây hoàn toàn khác với bệnh viện mà Tưởng Thiên nghĩ!
Thẩm Tích Nhược lễ phép nói với bà: "Bà Ân, đây là bạn con Tưởng Thiên, hôm nay em ấy vừa thấy một vụ tai nạn giao thông thì té xỉu, bà xem cô ấy giúp con."
Bà Ân gật đầu, đứng lên pha trà cho hai người.
Tưởng Thiên khó hiểu, thì thầm hỏi: "Không phải chị nói mình đi gặp bác sĩ sao? Bác sĩ đâu chị?"
Thẩm Tích Nhược nhỏ giọng đáp: "Bà Ân là bác sĩ. Bà là giáo sư của khoa tâm lý, là chuyên gia nghiên cứu tâm lý học nổi tiếng trong nước. Bây giờ bà về hưu nên không xem bệnh. Chị cảm thấy bà xem bệnh cho em là phù hợp nhất."
Tưởng Thiên gật đầu, không dị nghị.
Nàng cũng cảm thấy mình cần đến khoa tâm lý khám.
Bà Ân pha trà rồi vào bếp lấy một ít điểm tâm đặt lên bàn nạm vàng tinh xảo mời Thẩm Tích Nhược và Tưởng Thiên dùng.
Thẩm Tích Nhược sốt ruột vội hỏi: "Bà xem cho em ấy trước giúp con ạ, còn ăn bọn con lát nữa lại ăn."
Bà Ân cũng không ép, cười sảng khoái nói với Tưởng Thiên: "Con lên đây với bà."
Tưởng Thiên và Thẩm Tích Nhược nhìn nhau, hồi hộp đứng lên.
Ngón tay đầy nếp nhăn của bà Ân bẻ miếng bánh Hoa Quế, cười với Thẩm Tích Nhược rồi dẫn Tưởng Thiên vào thư phòng.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, Thẩm Tích Nhược đứng ngồi không yên trên sô pha.
Cô không biết bà Ân xem bệnh thế nào cho Tưởng Thiên, cũng không biết kết quả là gì, cô lo lắng nhưng vẫn không biết được đáp án.
Quỹ đạo hiện tại đã khác xa so với kiếp trước, những tình huống của kiếp trước cũng không giúp cô có manh mối nào.
Thẩm Tích Nhược nhớ rõ, tuy kiếp trước Tưởng Thiên hay hôn mê nhưng chưa bao giờ nàng hôn mê khi gặp tai nạn giao thông. Vậy nên cô không biết phải làm sao mới tốt.
May mắn có bà Ân, bà là bạn của mẹ cô, lúc trước cũng từng khám cho mẹ cô. Đáng tiếc mẹ vừa khỏi bệnh trầm cảm lại mắc bệnh ung thư, cuối cùng mẹ cũng vì thế từ giã cõi đời.
Lát sau, bà Ân mở cửa phòng.
Thẩm Tích Nhược nhìn đồng hồ, mới qua 50 phút mà cô cứ ngỡ như một thế kỷ trôi qua.
Bà Ân bước ra, quay đầu phía sau, cười nói: "Con ra đi."
Tưởng Thiên bước ra khỏi phòng, hai mắt sưng húp, cơ thể run rẩy, hoảng hốt.
Thẩm Tích Nhược vội đỡ nàng, hỏi bà Ân: "Bà ơi, em ấy có sao không?"
Bà Ân chỉ cười hiền, gật đầu đáp: "Con bé không sao, con chở con bé về để nó ở một mình trong phòng, tốt nhất xin vài ngày phép để dưỡng sức."
Thẩm Tích Nhược gật đầu liên tục, thấy Tưởng Thiên còn đang ngây người, cô không ở đây lâu, vội vã tạm biệt bà Ân.
Bà Ân đưa hai người đến cửa, cười nói: "Không sao đâu. Trên đời ngoại trừ sống chết thì không có chuyện gì lớn, tạm biệt hai đứa!"
Thẩm Tích Nhược hẹn lần sau lại đưa Tưởng Thiên đến khám chỗ bà rồi đưa nàng lên xe, lái xe rời khỏi khu biệt thư.
Trời đã khuya, ngoài đường đang đổ tuyết, trơn trượt khiến xe khó lái nhưng lại không kẹt xe nên Thẩm Tích Nhược lái từ từ.
Cô vừa lái xe vừa nhìn Tưởng Thiên ngồi ghế sau.
Lên xe, Tưởng Thiên chủ động ngồi ghế sau, cả người tựa vào lưng ghế, nhắm mắt như ngủ.
Nhưng Thẩm Tích Nhược thấy mí mắt, ngón tay, hai chân của nàng đang run.
Dáng vẻ rất đau khổ.
Thẩm Tích Nhược đau lòng nhưng cô chỉ có thể nghe lời bà Ân, từ từ lái xe xuyên qua những con đường về nhà.
"Tới rồi, Thiên Thiên xuống xe thôi em."
Tưởng Thiên nghe thấy, ngẩng đầu, nàng vẫn bình thường xuống xe, vào thang máy.
Thẩm Tích Nhược đưa nàng đến nhà Lý Hồng thuê cho nàng.
Nhưng bây giờ nàng không muốn ở đây, nàng sợ.
Nàng quay đầu nói với Thẩm Tích Nhược: "Em có thể ở nhà chị không?"
Thẩm Tích Nhược kinh ngạc mở to mắt, một lúc sau, cô tươi cười: "Được chứ!"
Đến lúc Tưởng Thiên ngồi vào chiếc sô pha thân quen ở nhà Thẩm Tích Nhược, cô thấy tượng đất sét của mình mới cảm thấy sự chân thật của thế giới này.
Thẩm Tích Nhược hỏi nàng: "Em đói chưa? Có muốn uống nước không? Chị làm đồ ăn khuya cho em nha?"
Tưởng Thiên lắc đầu, bất lực ngồi trên sô pha, đôi mắt nàng vô hồn.
Nhớ đến lời dặn của bà Ân, Thẩm Tích Nhược nói: "Bà Ân bảo để em ở một mình, em có muốn về phòng mình không?"
Tưởng Thiên chậm rãi đảo mắt nhìn Thẩm Tích Nhược.
Mắt hạnh vì khóc mà hồng như quả đào ngày xuân làm người trìu mến.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Nàng bỗng vươn tay nói với Thẩm Tích Nhược: "Em xin lỗi."
Thẩm Tích Nhược ngẩn người, cô không rõ nàng xin lỗi điều gì.
Hai tay Tưởng Thiên nắm lấy cánh tay Thẩm Tích Nhược, kéo tay chị ngồi cạnh mình.
Thẩm Tích Nhược cứng đờ ngồi trên sô pha, trước mắt là đôi mắt đỏ hồng, ngập nước của Tưởng Thiên.
Tưởng Thiên nắm lấy tay Thẩm Tích Nhược nói: "Đều do em, là em có vấn đề mới không chịu nhận lời tỏ tình của chị. Thật ra em cũng thích chị nhưng đến hôm nay em mới biết em thích chị."
Thẩm Tích Nhược híp mắt, cảm giác tê dại từ đầu đến chân.
Bất ngờ nhận được lời tỏ tình làm cô không thốt nên lời!
Chuyện gì vậy? Cô nhớ Tưởng Thiên đi trị liệu tìm nguyên nhân ngất xỉu sao lại đột nhiên tỏ tình với mình?
Hạnh phúc đến bất ngờ bao lấy Thẩm Tích Nhược làm cô nhất thời không biết phản ứng thế nào.
Tưởng Thiên với đôi mắt sưng đỏ cùng tầm nhìn mơ hồ khóa chặt lấy Thẩm Tích Nhược.
Đây là tọa độ, là hải đăng chân thật nhất ở thế giới này, là người khiến nàng phải lòng.
Cũng là người giúp nàng thoát khỏi bóng ma của quá khứ.
Nàng nói: "Tích Nhược, em kể tất cả cho chị nghe nhé."
Thẩm Tích Nhược vốn vui mừng nhưng nhìn vào mắt Tưởng Thiên, cô bình tĩnh.
Cô nắm lấy tay Tưởng Thiên, trịnh trọng đáp: "Em kể đi, dù em kể gì chị luôn ở đây nghiêm túc lắng nghe em."
Tình cảm mãnh liệt không điều kiện này khiến Tưởng Thiên nước mắt tràn mi.