Đôi mắt Tưởng Thiên sáng ngời như chứa cả trời sao.

Đôi mắt ấy trong sáng, chân thành khiến người khác không thể nói dối.

"........."

Thẩm Tích Nhược im lặng hồi lâu, cô dời mắt, gật đầu.

"Quả nhiên..... Em đã bảo bà chủ như chị sao lại muốn tham gia tiết mục này, kết quả thật sự là vì em."

Tưởng Thiên lẩm bẩm, những chuyện lúc trước nàng nghĩ không ra, hiện tại đã sáng tỏ.

Hiện tại nàng thật sự cảm giác được, thái độ của Thẩm Tích Nhược đã vượt qua mức tình bạn.

Nhưng dù nàng có chút tâm tư kỳ lạ với cô nhưng thật lòng nàng chỉ muốn cả hai là bạn.

Không nghĩ tới Thẩm Tích Nhược lại tham gia chương trình, còn ở trước mặt công chúng đối tốt với mình. Chị thật sự đang theo đuổi mình sao?

Tưởng Thiên nghĩ rồi cảm thấy, mình nên uyển chuyển nói rõ suy nghĩ của mình cho đối phương.

Vì thế, nàng nắm chặt tay, nghiêm túc nhìn vào mắt Thẩm Tích Nhược.

"Tích Nhược à, chị biết không, bản thân em có chút kỳ lạ. Em không thích người khác đối quá tốt với em, bởi một khi người đó vượt qua một giới hạn nào đó, em sẽ muốn trốn tránh, muốn lùi bước. Từ nhỏ, em đã có thói xấu này, nó khiến em không có bất kỳ một người bạn thân thiết nào. Chị hiểu ý em không?"

Tưởng Thiên cũng thật sự có tật xấu này nhưng cũng không nghiêm trọng như nàng nói. Nàng nói vậy chỉ muốn Thẩm Tích Nhược hiểu, mình thật sự không có ý với chị, hy vọng chị không cần có ý vượt mức bạn bè.

Đương nhiên, chuyện tình cảm không phải nói không sẽ không, cho nên Tưởng Thiên lại nói: "Nhưng em cũng rất thích kết bạn, em cảm thấy bạn bè là mối quan hệ lâu dài nhất và cũng thoải mái nhất, cho nên em rất thích được ở bên chị. Haha, đương nhiên, không phải kiểu thích kia."

Nói xong Tưởng Thiên cảm thấy miệng mình hơi khô.

Chỉ là khi nói ra từ thích, cả người nàng bỗng hồi hộp, lỗ chân lông cũng mở ra.

Nàng hồi hộp chờ đợi câu trả lời của Thẩm Tích Nhược.

Đôi mắt đen láy của Thẩm Tích Nhược thâm trầm tựa như vực sâu cất giấu những tình cảm, tâm tư không thể bộc bạch.

Người như vậy rất khó nhìn thấu.

Sắc mặt Thẩm Tích Nhược trắng lạnh nhưng ánh mắt tối tăm, càng khiến người ta không thể nắm bắt.

Cô không có biểu cảm nào, nghe thấy lời của Tưởng Thiên cũng không có phản ứng, cô chỉ im lặng nắm chặt góc áo trong tay.

Góc áo bị cô nắm thật lâu khiến vải như muốn cháy.

Một lúc lâu sau, Thẩm Tích Nhược đáp: "Chị hiểu."

Tưởng Thiên nghe thấy chút cảm xúc khác thường trong lời cô như đang cất giấu điều gì.

"Ừm.... Vậy, chị nghỉ ngơi sớm chút."

Tưởng Thiên không biết nên nói gì đành xoay người rời đi.

Khi đứng cạnh cửa, nàng quay đầu nhìn thấy Thẩm Tích Nhược vẫn giữ tư thế ngồi cạnh mép giường, chị đứng bất động cũng không nhìn nàng.

Bóng lưng ấy lộ ra vẻ cô đơn, tịch mịch.

Thẩm Tích Nhược..... có lẽ cũng rất buồn, này cũng xem như là bị nàng gián tiếp từ chối.

Nghĩ vậy, Tưởng Thiên cũng buồn.

Nàng rất muốn quay lại ôm lấy Thẩm Tích Nhược, muốn an ủi cô, vì Thẩm Tích Nhược là người bạn mà nàng trân quý nhất, là tọa độ, là hải đăng của nàng ở thế giới này.

Nàng cũng không đành lòng nhìn thấy đối phương buồn.

Nhưng, nàng không thể.

Một khi chọc thủng lớp giấy đó, nhận lấy hảo cảm của Thẩm Tích Nhược dành cho mình, nàng nhất định phải ép bản thân không thể thân mật với cô.

Bằng không, tất cả sẽ chỉ là thất vọng.

Cho nên, tình cảm rất phức tạp, rất khó chịu. Còn không bằng, ngay từ đầu chẳng có chút hy vọng nào.

Tưởng Thiên về phòng mình, lăn lộn cả đêm.

Trong bóng tối, Thẩm Tích Nhược ngồi trên giường, không ngủ. Cô dùng điện thoại làm việc.

Cô kiểm tra các hạng mục lớn đang có của công ty lại tìm mọi cách hiểu rõ về hướng đi mất nhất của Thẩm gia.

Sau đó, cô ngây người ngồi trên giường.

Cô vốn quyết định sẽ giữ khoảng cách với Tưởng Thiên nhưng không ngờ Tưởng Thiên đã nhận ra tình cảm của mình, còn chủ động phân rõ giới hạn với mình.

Như vậy cũng tốt, cũng sẽ không khiến Tưởng Thiên biết những việc rối ren của cô.

Hôm nay, Phương Ứng Hứa cố ý làm ngã thanh sắt ấy về phía Tưởng Thiên.

Tất cả hành động của hắn đều nghe theo lời của gia chủ Thẩm gia, cha cô, Thẩm Bác.

Nói cách khác, hiện tại Thẩm Bác đã bắt đầu xuống tay với Tưởng Thiên.

Mà một khi Thẩm Bác ra tay, như vậy sẽ không còn chuyện giữa mình và Tưởng Thiên, mà sẽ biến thành...... cuộc trả thù đáng sợ của hào môn.

Dựa vào thực lực hiện tại của cô vẫn chưa thể bảo vệ được Tưởng Thiên.

Nếu đã vậy, không bằng tạm giữ khoảng cách với nàng, vừa có thể làm rõ với Thẩm gia, mà Tưởng Thiên cũng có thể suy nghĩ cẩn thận.

Nghĩ đến đây, Thẩm Tích Nhược mới thở dài.

Còn Tưởng Thiên..... cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Dù có khó khăn đến đâu cũng chỉ khiến cô càng thêm kiên định.

Bởi vì Tưởng Thiên là người đầu tiên mà cô yêu bằng cả tấm lòng ở kiếp này.

Kiếp trước, khúc mắc của cô chính là Tưởng Thiên, kiếp này cũng vậy, chỉ cần chưa có người thích hợp xuất hiện, cô chính là lựa chọn tốt nhất trong mắt Tưởng Thiên.

Thẩm Tích Nhược vẫn có chút tự tin về điểm này.

Lúc này, sau khi đóng máy, tổ đạo diễn mời mọi người đến tiệc đóng máy.

Trong bữa tiệc, Phương Ứng Hứa cố ý muốn có phương thức liên hệ của Tưởng Thiên: "Về sau, có anh che chở em, có việc gì cứ nói với anh!"

Tưởng Thiên xấu hổ cười, nhìn Thẩm Tích Nhược muốn cô giúp đỡ.

Thẩm Tích Nhược lại không nhìn về phía nàng, mà đang trò chuyện vui vẻ với Khương Tử Hi và Thành Việt, bọn họ như đang trao đổi danh thiếp.

Sau buổi tối hôm đó, Thẩm Tích Nhược thật sự đã thay đổi, cô gần như không nói chuyện riêng với nàng, hành động cũng không khác gì giữa bạn bè bình thường.

Như thế lại khiến Tưởng Thiên có chút không quen, ngẫu nhiên nàng vẫn theo thói quen tìm kiếm sự giúp đỡ của Thẩm Tích Nhược, cô vẫn sẽ giúp nàng nhưng chỉ không săn sóc như trước.

Tất cả đều thay đổi trong thầm lặng, mọi thứ trở nên khác trước.

Sau khi tiệc kết thúc, Tưởng Thiên gặp lại Triệu Phỉ Phỉ, cả hai cùng về khách sạn, chuẩn bị cho chuyến bay sáng về thành phố A.

Triệu Phỉ Phỉ hỏi nàng: "Lần này mình không về cùng chuyến với Thẩm tổng sao?"

Tưởng Thiên đã gửi tin nhắn hỏi Thẩm Tích Nhược, một lúc sau cô đáp: "Trễ chút chị sẽ về, em về trước đi."

Trong lòng nàng có một cảm xúc khó tả, nàng nhắn "ừm", buông điện thoại, lắc đầu với Triệu Phỉ Phỉ: "Chị ấy không về cùng chúng ta."

Triệu Phỉ Phỉ thất vọng bảo: "Haiz, Thẩm tổng thật sự rất tốt, ngồi cùng chị ấy mình còn có thể tâm sự, lần này chỉ có thể xem tạp chí với chơi game."

Tưởng Thiên không đáp, nàng không biết nên nói gì, dù sao tất cả đều do mình gây nên, nàng cũng hết cách.

Khi máy bay đáp xuống thành phố A, Tưởng Thiên bỗng phát hiện hình như mình thật sự hơi hot.

Có một nhóm đón máy bay cầm trên tay là các bảng đèn, hưng phấn khẽ gào:

"A...... Thiên Thiên đẹp quá!"

"Ôi, người thật còn đẹp hơn trong TV. Mama ở đây, con mau nhìn mama đi!"

"Thiên Thiên, chị có thể ký tên cho em không!"

Tưởng Thiên cầm bút, ký tên chụp hình cùng mọi người, chợt nghe một giọng nam phía sau hô to: "Tưởng mạnh mẽ I love you!"

Tưởng Thiên: "..........."

Bạn trẻ à, em có ổn không?

Nàng ngẩng đầu nhìn thấy một nam sinh dáng cao, tuổi còn khá trẻ nhưng giọng lại rất lớn.

Cậu thấy nàng nhìn sang, lập tức kích động, hô lớn: "Tưởng mạnh mẽ đẹp quá!"

Tưởng Thiên: "........ Cảm ơn em trai."

Mọi người xung quanh bật cười, không ít người gan dạ nói:

"Em thích nhất là xem những lúc chị dùng sức của mình trong show. Sức chị lớn thật đó!"

"Nhìn thôi đã thấy có cảm giác an toàn rồi! Người gầy nhưng sức lớn!" .

||||| Truyện đề cử: Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||

"Thiên Thiên đỉnh nhất, sức lớn đến mức em muốn gọi chị là chồng!"

Nghe thấy mọi người hò reo, nàng vội chụp chung cùng cậu nam sinh có vóc dáng cao kia. Sau khi chụp xong, nàng nhanh chóng thoát khỏi đó.

"Fans bây giờ đều vậy sao! Mới xem có một show đã gọi chị là Tưởng mạnh mẽ rồi!"

"Haha, có thể là vì bọn họ còn nhỏ, hơn nữa em cảm thấy biệt danh này cũng đáng yêu mà!" Triệu Phỉ Phỉ an ủi.

Sau khi đưa Tưởng Thiên về nhà, Triệu Phỉ Phỉ đặt cơm hộp cho nàng rồi mới rời đi, nàng cũng có rất nhiều việc khác cần làm.

Khi cơm đưa đến, Tưởng Thiên chỉ ăn qua loa vài đũa lại đi ngủ.

Quay show kiểu này không mệt mới lạ, mấy ngày nay, không đêm nào nàng ngủ ngon.

Về đến nhà, nàng đã nằm xuống giường ngủ mất.

Chờ khi Tưởng Thiên tỉnh ngủ, ánh hoàng hôn xuyên qua cửa kính rọi vào phòng, ánh sáng vàng ấm khiến lòng người cô đơn.

Tưởng Thiên ngơ ngẩn nhìn ánh mặt trời mà nhớ về Thẩm Tích Nhược.

Nàng bỗng khủng hoảng nghĩ, bản thân mình sẽ mất đi người bạn như Thẩm Tích Nhược sao?

Thẩm Tích Nhược chịu khó tham gia chương trình để bên nàng, thế mà lại bị nàng từ chối, cô rất có thể sẽ không còn muốn làm bạn với mình.

Dù sao, Thẩm Tích Nhược cũng không thiếu bạn, cũng không có nhu cầu kết bạn.

Nếu cô muốn, có lẽ có thể đơn phương cắt bỏ tình bạn này.

Nhưng...... Tưởng Thiên luyến tiếc.

Nàng lập tức cầm điện thoại gọi cho Thẩm Tích Nhược.

Điện thoại vang hồi lâu, Tưởng Thiên đếm từng tiếng, đến tiếng "tút" thứ sáu, đầu dây bên kia mới bắt máy.

"A lô? Là Tích Nhược sao? Chị đã về chưa, chị đang ở công ty hay ở nhà, em đến tìm chị!"

Tưởng Thiên gấp gáp nói.

Thật ra nàng cũng không biết mình tìm Thẩm Tích Nhược để làm gì nhưng nàng muốn nhìn thấy đối phương, muốn chắc rằng chị sẽ không rời đi, sẽ không vì chuyện trước kia mà chán ghét mình.

Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, lâu đến mất khiến người khác thắc mắc liệu bên kia có người không.

Thật lâu sau, cuối cùng có người đáp.

Nhưng là một giọng nữ xa lạ: "Tích Nhược đang tắm, có chuyện gì không?"

Tưởng Thiên như bị nước lạnh hất vào người.

Phải rồi, người như Thẩm Tích Nhược.......

Chưa bao giờ thiếu bất cứ điều gì.

Bao gồm cả người yêu và bạn giường.

Đối với chị, nàng có lẽ cũng không bằng cả bạn giường.

- --------------------

Thẩm Tích Nhược: Em đương nhiên không phải bạn giường, em là vợ chị.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play