Cung điện chỉ có một mình tôi, ánh nến hắt bóng tôi lên trên tường, cô độc. Tôi tháo sợi dây buộc cuộn giấy, từ từ mở ra, giấy viết rất nhiều chữ. Trên đó ghi lại tên kẻ là gian tế, ghi lại toàn bộ kết quả điều tra. Tôi đọc rất kỹ, đọc từng chữ một, mỗi chữ giống như đâm vào vết thương lòng của tôi vậy, đau đớn, xé rách vết thương cũ, chua xót. Tôi cuộn lại cuộn giấy, mắt đỏ lên, lấy một tờ giấy trắng, mài mực, viết lên đó những cái tên
“Hà Nguyên Chương, Hà Vinh Đức, một kẻ lập kế hoạch, một kẻ nuôi tử sĩ. Lý Hạ, Lý tiểu tướng, ngươi giấu cũng thật lâu”
Tôi cười rộ lên, đã từng nghi ngờ lại dễ dàng cho qua, tôi hối hận, hối hận không lưu ý hơn một chút, hối hận vì chủ quan không coi trọng những kẻ không ảnh hưởng trực tiếp đến thế cục. Hiên của tôi...Hiên của tôi.... Nước mắt lại trào ra. Tôi gạt nước mắt, tay tháo viên ngọc, mân mê trong bàn tay. Tôi hận, những kẻ đó, tôi sẽ tìm từng kẻ một, băm thây ngàn mảnh, trả thù cho anh!
Viên ngọc tuột khỏi tay tôi, lăn xuống đất, tôi cúi xuống, tay lần mò viên ngọc, chạm đến viên ngọc đồng thời cũng chạm tới một cuộn giấy khác. Tôi nhặt cuộn giấy đó lên, mở ra, có tranh vẽ một người, mặt như ngọc, ánh mắt kiên định, có một chút ung dung thư thái, ai vậy? ‘Thái tử Hoa Quốc Hoa Dã Ngọc’ cái tên này, hình như tôi đã từng nghe? Tôi cố đào sâu trong trí nhớ, không ấn tượng nào rõ nét, ấn tượng duy nhất là lão hồ ly khen không ngớt lời và nhắc tôi nếu thấy người này thì hãy chiêu mộ về? Tôi suy nghĩ, nếu hắn có tài trong chiến lược quân sự, chiêu mộ về không có gì là không tốt, tuy nhiên sẽ đánh đến Hoa Quốc, hắn từng là thái tử Hoa Quốc, dù hiện giờ không phải nữa, nhưng hắn cam lòng sao? Cam lòng đánh về nơi đã nuôi lớn mình sao? Cam lòng dưới trướng một đất nước khác sao? Người giỏi mưu lược sẽ tin tưởng được sao? Nghĩ hồi lâu, tôi lắc đầu, dù sao, tìm được hắn đã rồi tính. Tôi xoa xoa mày, không hiểu sao lại có cảm giác nhìn rất quen như đã từng gặp rồi? Bỏ đi, ngày mai tôi sẽ cải trang ra cung, hôm nay ra ngoài như vậy thật phiền phức.
Sang tháng sau mùa xuân đến, quân sẽ bắt đầu tiến công, tôi đã hạ quyết tâm tham gia tiếp cuộc chiến, lần này sẽ dùng thân phận thật sự tham gia, cần chuẩn bị thật tốt. Hy không thể cứ mãi ở chiến trường được, Hy nên ở phía sau hậu chiến trường, hơn nữa, để Hy quản việc của tôi, tôi cũng có chút áy náy. Phía Hồ Bắc Thái Hà bắt đầu xây dựng thế lực đánh trả, Thái Hà cần được xử lý cho xong trước khi tiến công đến Phúc Cao. Tôi bẻ gãy cây bút trong tay, Thái Hà có lẽ phải tắm máu rồi, tôi cười rộ lên, tôi nhân từ với nhân dân không có nghĩa là tôi mềm lòng, nếu dám động đến người của tôi, phải dám chịu hậu quả!
“Hiên” tôi mở bức tranh vẽ anh, đưa tay chạm nhè nhẹ lên đường nét khuôn mặt “Tiếp theo em phải làm thế nào đây? Em đã tỉnh lại rồi, cũng hiểu rất rõ thế cục, nhưng nơi này, đau lắm, không một vết thương nhưng lại đau muốn chết đi sống lại, anh nói sẽ bảo vệ em, nhưng anh lại quên mất bảo bệ anh chính là bảo vệ em” tôi nhắm mắt lại, nước mắt từ khóe trào ra, lăn theo gò má rơi xuống “Em không chết, sao em có thể chết được chứ, thật ngốc, nhưng anh lại làm như vậy mất rồi, anh rời đi mất rồi... Hiên, em sẽ sống thật tốt, giữ thật tốt cái mạng anh đã đổi lấy về này, khi em biết cách chăm sóc bản thân thật tốt rồi, anh sẽ trở lại chứ? Anh sẽ quay lại chứ? Hiên?”
Trong cung tĩnh lặng, không có âm thanh nào khác ngoài tiếng lách tách của gỗ và than hoa đốt sưởi ấm, không có một tiếng đáp lại......
Sáng sớm, cung nữ từ bên ngoài đánh thức tôi dậy, tôi mở mắt ra, nhìn thấy trên bàn để bức tranh vẽ của anh, tôi ngủ trên bàn cả đêm. Cẩn thận cuộn tranh vẽ lại, tôi vươn vai, đi rửa mặt chải đầu. Nhìn bản thân trong gương, tôi đưa hai ngón tay, kéo khóe môi lên thành khuôn cười, dựa vào đó nở nụ cười rạng rỡ. Đúng vậy, phải cười như thế này. Tôi búi tóc lên, lấy cọ thoa lên mặt một lớp trang điểm nhàn nhạt che đi nét tiều tụy của bản thân, thay nam trang, giắt túi tiền bên người rồi ra ngoài. Môi bặm lại, rồi hé ra nụ cười nhẹ, không quen, tôi không quen mang nhiều tiền bên người, vui vui sẽ cầm vài lượng bạc, từ lúc anh xuất hiện, đi phía sau trả tiền đều là anh. Lúc tôi đưa tiền anh đều không nhận, nhưng tôi đâu thể để anh chịu thiệt thòi được, tôi đã mè nheo lão hồ ly tăng bổng lộc rồi bắt anh cầm ‘quỹ’, lấy lý do là tôi tiêu rất nhiều tiền, tôi không biết cầm tiền, cầm tiền sẽ rơi. Lúc đó anh còn bảo tôi ngốc, bảo tôi tiêu nhiều tiền như thế nào anh cũng sẽ trả được. Tôi ngẩn ngơ cười ngốc, cười rồi mắt lại đỏ lên. Đúng vậy, tôi thật ngốc, rời xa anh liền không biết phải làm sao nữa rồi....
Kinh đô náo nhiệt, không ai quan tâm đến sự biến mất của ai. Tôi mỉm cười nhìn dòng người đi đi lại lại, có nhiều cửa hàng là chúng tôi cùng mở, có những quán là để tiện cho việc điều tra, tìm kiếm thông tin, móc nối với nơi buôn bán thông tin là Hương Lâu, tôi cũng tham khảo một chút lời khuyên từ Hy, quán buôn bán rất phát đạt. Bình thường tôi sẽ chỉ để ý một chút, đều là anh quản lý. Tôi cần phải tiếp nhận những quán này, giao cho người có thể tin tưởng được quản lý, tôi không có thời gian để ôm hết việc lên người. Cầm một tờ danh sách cùng sổ sách đi đến từng nơi một, mệt muốn ngất. Đi khỏi quán cuối cùng trong danh sách, trời đã muộn, tôi không ăn trưa nên giờ có chút cảm thấy đói. Đi ngang qua người bán bánh bao, tôi mua một túi, vừa đi đường vừa gặm bánh. Không ai biết mình là ai, không ai quan tâm mình là ai, cảm giác này đúng là khó mà có được, thoải mái, tự tại, chỉ là đây đều là ảo giác mà thôi, ảo giác nhất thời, đều sẽ tỉnh lại. Tôi lại thấy người ăn mày hôm trước đang ngồi lê lết gần quán trà, đi đến gần hắn, ngồi xuống, bỏ ra một cái bánh bao nóng hổi
“Cho ngươi”
“Cảm ơn công tử, cảm ơn công tử”
Hắn tỏ vẻ mừng rỡ cầm lấy bánh bao, thổi thổi cho bớt nóng. Tôi ngồi xuống bên cạnh, duỗi chân thật thoải mái xong bỏ một chiếc bánh bao khác ra, cắn một miếng, thật thơm.
“Ngươi nhịn đói bao lâu rồi?”
“Tiểu nhân nhịn đói đã ba ngày nay”
“Đã lâu rồi ta không về kinh đô, có chút xa lạ, ngươi nghe ngóng được tin tức gì, nói xem?”
“Công tử đừng đùa, tiểu nhân cũng từ nơi khác đến, nhiều ngày nay không ăn không uống, sao lại có hơi sức đi nghe ngóng cơ chứ”
“Vậy sao?” tôi cười cười “Nghe nói kinh đô nước sâu không thấy đáy, ngươi không sợ sao?”
“Tiểu nhân không có gì để mất, tha hương cầu thực từ nơi này sang nơi khác, được đến đâu hay đến đó thôi ạ” hắn vừa ăn bánh bao vừa nói “công tử phong hoa tuyết nguyệt, ngài cũng sợ kinh đô sao?”
“Sợ chứ! Dưới mí mắt Hoàng đế, ngang ngược thế nào cũng phải cúp đuôi làm người”
Tôi nhét miếng bánh bao cuối cùng vào miệng, nhìn hắn hứng thú, hỏi
“Ngươi nói xem vị công chúa kia thế nào?”
“Tiểu nhân nào dám nói bậy về công chúa”
“Ai da, ngươi sợ cái gì, ở đây chỉ có ta và ngươi, ngươi nói xem quân chủ tương lai là người thế nào?”
Hắn lấm lét nhìn quanh rồi hạ âm điệu xuống thì thầm
“Công tử không biết đó thôi, dân gian truyền miệng về công chúa vô cùng nhiều, nhưng nghe nhiều quá không biết đâu mới là công chúa thật. Nghe nói công chúa là người dũng mãnh, cũng nghe nói công chúa là người dịu dàng, nhưng hôm qua ta đoán ta gặp được công chúa”
“Thật sao?” tôi giả vờ ngạc nhiên, hắn kể tiếp
“Công chúa chắc chắn là người trong thoại bản kia, hiền lành, thương người, ta thật sự không biết tại sao lại có phiên bản công chúa một mình săn được mười con thú về, đúng là lừa gạt dân chúng! Đất nước này vào tay người dễ xúc động lại mềm lòng như thế thì... chậc chậc”
Tôi nén cười, nhìn hắn
“Đúng vậy, thoại bản đúng là lừa người, công chúa ta nghe kể lại cũng chính là một người lòng mềm như nước, dễ xúc động lại không biết đâu là đại cục, công chúa còn từng yếu ớt phải cõng mới đi được, truyền miệng đều là lừa người”
“Người đói ba ngày sẽ không bỏ sót đồ ăn, cũng không kén cá chọn canh, đồ ăn không ngon đều là cao lương mỹ vị, ngươi diễn vẫn còn kém lắm”
Nói xong tôi cười rộ lên, đi vào trong dòng người dạo phố, biến mất trước mắt hắn. Diễn cũng không tệ, chỉ là có vài thói quen không để ý sẽ bị lộ ra ngoài. Người chưa từng đói lả sẽ không giả được vẻ thèm khát đồ ăn. Kẻ này, lời nói cũng có ý bay bổng, là văn sĩ giả thành.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT