Có lẽ thời gian không tác động đến tôi, hoặc là, tôi không cảm nhận được thời gian, không biết đã bao lâu, tôi nghe tiếng thông báo của tiếp viên hàng không, máy bay hạ cánh. Cúi chào người bên cạnh rồi tôi theo dòng người đi xuống. Một mình. Tôi bỗng nhiên cảm thấy thật hoang mang, tôi đang làm gi? Cứ thế, vô thức đi theo những người ra từ chuyến bay, tôi nhìn thấy những ‘người’ giống tôi đang chờ chực, uể oải loanh quanh ở khu vực check-in, bám vào những người chuẩn bị lên máy bay để đi theo nhưng cứ đến cửa là lại bị một lực lượng vô hình đẩy về. Tôi tự ý thức được, nếu bản thân không tránh đi thì sẽ gặp phiền phức rất lớn, bởi vậy, tôi đợi nhóm vài người đi ra để đi cùng, tránh khỏi những ánh mắt nóng bỏng đó. Ra khỏi sảnh, tôi thấy nhiều xe đang đợi khách, tôi đi qua rất nhiều xe, đi qua rất nhiều người, tôi bày ra vẻ mặt thất thiểu, uể oải đi ra ngoài, có vài ‘người’ thì thầm nhìn về tôi, nhưng cũng không hành động gì. Tôi cố gắng thu nhỏ nhất có thể sự tồn tại của mình.
Tôi đi vòng vòng rồi quyết định tùy theo vận khí, tôi đi theo một người phụ nữ khá trẻ đi ra từ một cửa khác của sân bay, dáng vẻ vội vã. Đây là một đất nước khác, tôi hoàn toàn không hiểu những người xung quanh đang nói gì, cũng không một ai để ý đến tôi, có cảm giác bất lực thật khó nói lên lời. Người phụ nữ kia vẫy xe, mở cửa đi vào, trùng hợp lúc vào xe người đó làm rơi đồ nên tôi có thời gian chui vào ngồi trước. Nhặt đồ xong người đó ngồi vào xe, miệng vẫn không ngừng trao đổi với điện thoại bằng ngôn ngữ tôi không biết. Chiếc xe cứ thế đi, ngày càng xa sân bay, nhiều nhà cao tầng hiện ra trước mắt. Suy nghĩ của tôi cũng bay bay theo độ cao của những tòa nhà, đến một tòa nhà khá lớn, xe dừng lại ở gần sảnh, người phụ nữ đó xuyên qua tôi mở cửa ra ngoài, tôi cũng đi theo ra ngoài. Trời bên ngoài khá nắng, tôi nhìn một vài ‘người’ đang túm tụm vào nhau ở bóng râm tránh ánh nắng mặt trời, bỗng nhiên có xúc động đưa tay ra đón lấy ánh nắng. Nắng chiếu vào tay tôi, xuyên qua như xuyên qua không khí, nhưng cảm giác nóng rát của nắng lại chân thật vô cùng, tôi không thích cái cảm giác nóng rát này, có điên mới thích tự ngược, chỉ thử một chút tác động của nắng với mình thôi. Từ lúc tôi bắt đầu đi thì thứ tôi tiếp xúc chỉ là ban đêm và bóng râm, thử một chút thấy nắng chỉ gây ra khó chịu một chút như bình thường chứ không ảnh hưởng gì nhiều. Thử xong tôi quay lại nhìn đám ‘người’ hãi hùng nhìn tôi như quái vật, ánh mắt tôi nhìn đến đâu thì họ né tránh đến đó, tôi lắc đầu, bắt đầu hành trình đi bộ tiếp của mình. Tôi đi qua nhiều con đường, qua nhiều khu phố, nhìn cách con người ở đây sinh sống, nhìn cách họ trò chuyện với nhau bằng ngôn ngữ tôi không hiểu, đi cùng vài người lên xe bus rồi lại tùy hứng đi xuống, con đường lúc có cảm giác quen thuộc thoáng qua, lúc lại cảm thấy xa lạ vô cùng. Có vài kẻ muốn bắt chuyện với tôi, tôi chỉ mỉm cười với những ‘người’ có khuôn mặt hiền lành, tôi không hiểu họ đang nói cái gì.
Tôi xuống xe, trời sắp tối, thành phố này đã lên đèn. Tôi ngẩng đầu lên nhìn trời, mây đen kéo đến, mưa bắt đầu bay bay, cảm giác này thật thú vị, mưa từng hạt một rơi xuống, xuyên qua người tôi, rơi xuống đất vỡ thành bong bóng nước. Lần đầu tiên tắm mưa mà không bị ướt người, thật thú vị! Tôi nhắm mắt, cảm nhận tiếng gió, tiếng mưa bên tai. Nhắm mắt chạy, chạy thật nhanh, mọi thứ đều...xuyên qua... Nhưng! Tôi va phải một người, đúng vậy, tôi va phải một người. Tôi mở mắt, người đó đang cầm một chiếc ô đen, trên tay xách túi đồ ăn vặt. Người đó rất cao, tôi chỉ đứng đến vai người đó. Lần này tôi cảm thấy bối rối, trông có vẻ là người bình thường, nhưng tại sao tôi lại va vào được? Trời vẫn đang mưa rất to, người đó bỗng nhiên đưa ô hướng về phía tôi...che mưa rồi nói gì đó tôi nghe không hiểu.
“sorry, I don’t understand” tôi cố gắng vận dụng vốn từ vựng tiếng Anh ít ỏi của mình để giao tiếp
“Ah” người đó à lên rồi hỏi “What’s your name?”
Tôi ngây người một chút, tên của tôi? Là gì nhỉ? Một cái tên chợt hiện lên trong đầu tôi...
“My name is Cezy”
“Seji?”
“No no, Cezy not Seji”
“Ah, is Cezy”
“I don’t know speak English”
“Me too” người đó cười, khuôn mặt đẹp trai bày ra vẻ bất lực rồi lại rạng ngời mở điện thoại ra rồi lắc màn hình trước mặt tôi “but don’t worry, i know this app, we can talk to each other using this app”
“Thank you”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT