Có người vẫn luôn nỗ lực từng ngày, có người lại dậm chân tại chỗ, có người chán nản lùi về phía sau. Xảy ra chuyện, có người lựa chọn trốn tránh, có người lựa chọn đối mặt, có người lựa chọn buông xuôi. Trên thế giới này có bao nhiêu kiểu người cơ chứ? Có người tốt, có người xấu, có người lương thiện, có người ác độc. Suy cho cùng lương thiện vẫn luôn chỉ là một câu tự hỏi lương tâm. Mỗi lần nhìn vào gương, tôi lại tự hỏi rốt cuộc bản thân mình là như thế nào? Đạo lý, tôi đều hiểu, cách đối nhân xử thế, tôi đều biết, thế nhưng, sống như vậy thật sự thoải mái hay sao? Thời gian là một thứ đáng sợ, có thể mài mòn đi ý chí, thậm chí có thể mài mòn đi cả con người ban đầu. Vốn dĩ bản thân tôi không phải như thế này, nhưng vô thanh vô thức lại trở thành như thế này, yếu ớt, xấu xí, thậm chí là đáng ghét. Mơ mơ màng màng mà sống, vô dụng như những người phổ thông khác. Cảm nhận không khí sôi nổi của môi trường trẻ tuổi, dần dần học cách sống, tự mình xóa sạch những thứ trước đây tiếp nhận, học cách sống như người’bình thường’, không kì dị, không khác biệt.

Tôi xin vào các cửa hàng, kiếm những đồng tiền đầu tiên một cách ngốc nghếch, bị bóc lột tiền lương mà cứ nghĩ là đúng tiền lương theo mặt bằng chung, trải nghiệm công việc làm thêm theo một cách ngốc nghếch. Tôi vẫn luôn chạy, cố gắng chạy thật nhanh, nhưng một ngày đẹp trời phát hiện, hóa ra, cái gì cũng không phải, như dã tràng xe cát, không hề tiến lên một bước nào. Tôi bắt đầu thu mình lại, cẩn thận suy nghĩ lại về những thứ trải qua. Rốt cuộc đã sai ở đâu, rốt cuộc đã nhầm lẫn ở đâu khiến cho kết quả như thế này? Bản thân vẫn đang cố gắng dùng cách của mình để trưởng thành.

Hôm đó tôi về khá muộn, trong trường tối om, tôi đi qua con đường không có ánh đèn đó để về phòng, điện thoại nhảy sang một bài hát xa lạ, bước chân tôi dừng lại một chút, cảm giác tủi thân chua xót trào lên, tôi ngồi sụp xuống ven đường khóc nức nở. Khóc không ngừng được, tôi bỏ điện thoại ra nhìn tên bài hát, không hiểu tại sao bài hát này vang lên lại khiến tôi không kiểm soát được nước mắt của bản thân như thế, tôi vốn dĩ rất ít khi khóc. Ngồi một lúc, ổn định lại cảm xúc rồi mới quay lại phòng như chưa từng có gì xảy ra. Tôi nằm trong chăn, lên mạng search tên bài hát này, trái tim bỗng ngừng lại khi kết quả tìm kiếm hiện lên: ‘mini album Q is’. Tại sao lại là Q is? Năm ra album cũng là vài năm trước rồi. Nhưng cảm giác đau lòng này là như thế nào? Tôi khó hiểu, thắc mắc rồi lại chìm vào giấc ngủ.

[“Cezy?”

Ai đó? Ai nói đó? Tôi nhíu mày nhìn xung quanh, có một cô gái đang ngồi trong quán cafe, bên ngoài mưa rất lớn. Trước mặt cô ấy là một chiếc laptop va cốc nước bốc khói nghi ngút. Cô ấy ngồi yên lặng ở đó, nhìn ra ngoài cửa kính. Còn người vừa nói có lẽ là người con trai vừa bước vào. Họ không biết sự tồn tại của tôi, có lẽ đây lại là trong giấc mơ của tôi. Tôi nhíu mày, lần này lại nhìn rất rõ ràng gương mặt của hai người.

“Anh”- cô gái mỉm cười quay lại

“Thật sự là em?”

“Nếu không phải đâu?”

“Đừng giỡn, tại sao em lại thành Jimin? Em đã là Jimin bao lâu rồi?”

“Jimin á? Em trở thành chị ấy từ khi chị ấy quay lại Seoul rồi. Em cũng không biết nữa, mơ mơ màng màng trở thành người khác rồi đột nhiên phát hiện ra bản thân không phải là ‘mình’- cô gái nhún vai- mà cũng chẳng quan trọng đâu, dù sao em phải rời đi, ya! Anh đứng làm gì vậy, ngồi đi”

Câu chuyện gì đây? Tôi khó hiểu nhìn hai người

“Jonghyun....cậu ấy có biết không?”

“Anh ấy không biết đâu...-cô gái cười gượng, vươn tay lấy cốc cafe ủ hai tay lại, nhìn ra ngoài trời mưa- Nhưng có lẽ biết rồi đi? Vì là chị ấy, không phải em, tình cảm của chị ấy, không phải em. Em giống như tu hú chiếm tổ vậy, cái gì cũng không phải”



Câu chuyện lại rơi vào im lặng.

“Vì cái gì nha? Tại sao em lại là chị ấy cơ chứ? Em không yêu anh ấy, không biết làm cách nào để tỏ ra tự nhiên như chưa có gì xảy ra, tỏ ra tự nhiên mà bày tỏ tình cảm với anh ấy. Trước không biết thì cứ để cơ thể tự phản ứng theo tự nhiên, nhưng giờ thì không thể nữa rồi.”

Tôi có thể nghe rõ tiếng mưa rơi đập vào cửa kính, bên ngoài trắng xóa một mảng, mà bên trong lại im lặng đến ngột ngạt.

“Anh, anh nói xem, mưa có hòa được nước mắt không?”

“Có lẽ có?”

“Không nha, mưa là mưa, nước mắt là nước mắt, nước mắt không thể bị hòa bởi mưa. Mưa có thể gọi một cách hoa mĩ là nước mắt của linh hồn. Haizz mà nói với anh điều này làm gì cơ chứ, vốn thế giới của chúng ta là khác nhau....”

Tôi không muốn nghe hai người họ nói chuyện nữa, quay người đi ra ngoài. Tôi cảm thấy kì lạ, rõ ràng chỉ là trong giấc mơ mà nước mưa rơi vào người lại chân thực vô cùng, chạm vào cái cây, xuyên qua, đi ra ngoài đường, từng hàng xe xuyên qua, tôi hít một hơi nhắm mắt lại.

Chạy, chạy thật nhanh, không cần biết đường đi, không có vật cản, mọi thứ đều...xuyên qua

Tôi không biết đã chạy bao lâu, chạy bao xa, chỉ biết nhắm mắt lại, cuồng chân chạy, cảm thấy đôi lúc không gian rung lên như xuyên qua màng nước, chạy đến khi cảm thấy bản thân thấm mệt mới dừng lại. Mở mắt ra, tâm trạng tốt hơn đôi chút, trời đã tối, tôi ngẩng đầu lên, trước mắt tôi là một người cao lớn, đứng ngược sáng. Tôi nở nụ cười xấu xa, định đi xuyên qua người đó. Nhưng, tôi đâm sầm vào người đó, chân loạng choạng, tay bị người đó bắt lại, ổn định cơ thể. Tại sao lại thế này? Tại sao không xuyên qua được?

“Là em?”

Tôi nghiêng đầu nhìn người đó, có chút ánh sáng, tôi nhìn rõ hơn đôi chút, cũng đẹp trai, có chút quen mắt, là ai nha? Chẳng lẽ là một người ‘giống tôi’? tôi muốn mở miệng hỏi người đó, bỗng dưng không gian rung lên, tối sầm lại, tất cả trước mắt đều biến mất. Là ảo giác?]

Tiếng chuông báo thức vang lên, tôi tỉnh dậy, lại là giấc mơ khó hiểu, lại là ảo giác gì đâu?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play