Cứ thế, Cảnh Ngự cùng nam nhân ngây ngốc ở trong động được hai ngày.

Cô không biết phía hoàng cung như thế nào rồi, hệ thống cũng gọi không được.

Cũng chẳng biết Mộ Dung Tinh có ăn cơm đúng bữa không.

Cảnh Ngự liếc mắt đến Mộ Mộ, phát hiện hắn đã tỉnh bèn bước lại gần.

"Ngươi tỉnh rồi?"

Cảnh Ngự cầm tay của hắn xem mạch tượng, lại từ trong tay áo lấy ra viên dược đút cho hắn.

Mộ Mộ sắc mặt cũng hồng hào lên không ít, tinh thần cũng coi như tạm được, lúc này phức tạp nhìn Cảnh Ngự, muốn nói lại thôi.

"Ngươi muốn nói cái gì?"

"A Dung cô nương, ta biết cô có cách ra ngoài, không cần phí tâm ở lại chăm sóc ta." Mộ Mộ đôi mắt hơi nhắm lại, đầu cúi xuống, cũng không biết hắn rốt cuộc đang nghĩ cái gì, dưới ống tay áo rộng, hai tay của hắn đan chặt vào nhau. "Đa tạ cô nương hai ngày nay đã tương trợ, tại hạ cảm kích vạn phần, nhưng thật sự một khi ta ra ngoài, quả thực sống không bằng chết."

Hắn ngẩng đầu lên, giọng đầy thành khẩn: "Vậy nên cứ để ta tự sinh tự diệt ở đây đi. Cô nương còn có gia đình, không nên vì ta mà chịu khổ..."

Cả người nam nhân tràn đầy không khí u ám quỷ dị, Cảnh Ngự quan sát hắn, cảm thấy nam nhân này đa phần đã kiềm chế lại, nhất thời cảm thấy đau lòng cho hắn, bèn xoa xoa cái đầu nhỏ, khẽ cười: "Không đâu."

Nam nhân ngẩng đầu, đập vào mắt là nụ cười dịu dàng của cô.

"Sẽ không đâu." Cảnh Ngự cười: "Ta sẽ đưa ngươi ra ngoài."

"Tại sao?"

Tại sao lại vào lúc này lại nói với hắn những lời này?

Tại sao lại cố tình khác biệt với người khác như thế?

Cảnh Ngự chỉ lắc đầu nói: "Ngươi nên phấn chấn."

Chỉ cần chờ người đó đến chắc chắn sẽ đưa cô với hắn ra ngoài.

Người này, tất nhiên là hoàng thượng.

Quả nhiên mấy canh giờ sau, hoàng thượng đúng là đem nguyên một đội quân, tự mình leo xuống dưới.

"Dung Nhi! Dung Nhi? Nàng ở đâu?" Mộ Dung Trấn lo lắng nhìn quanh, cuối cùng giật một cây đuốc trên tay quân lính, tự mình tiến vào.

"Hoàng thượng!" Cảnh Ngự chạy vội ra ngoài.

Thấy bóng dáng của Cảnh Ngự, Mộ Dung Trấn lập tức chạy đến ôm chặt cô vào lòng.

"Trẫm đến trễ, Dung Nhi ủy khuất rồi." Hoàng thượng vỗ vỗ lưng cô, cảm giác cơ thể hắn từng tấc từng tấc đều từ từ thả lỏng ra.

"Hoàng thượng đích thân tới, thần thiếp không còn sợ nữa."

Một tên lính đột nhiên hét toáng lên: "Hoàng thượng, là ngũ hoàng tử!"

Hoàng thượng thả Cảnh Ngự xuống, con ngươi híp lại, đích thân lại gần nam nhân kia, nâng cằm của hắn lên.

"Lão ngũ?"

Thì ra nam nhân tên Mộ Mộ kia, chính là ngũ hoàng tử Mộ Dung Thanh.

Nam nhân lờ mờ tỉnh dậy, có lẽ bị dọa sợ liền dựa ra đằng sau một chút: "Phụ... phụ hoàng?"

Hoàng thượng đứng dậy, cho thái y đến kiểm tra cho Mộ Dung Thanh.

"Phế rồi?"

"Đúng vậy, hoàng thượng." Thái y run rẩy nói: "Ngũ điện hạ chân bị một kiếm chém đứt gân mạch. Đôi chân này, sợ là phế rồi!"

Hoàng thượng hít sâu một hơi lạnh.

Cho dù bình thường với Mộ Dung Thanh không thân cận, nhưng tốt xấu gì cũng là cốt nhục của hắn. Hảo đoan đoan một đứa con trai tốt, nói phế đi chính là phế đi sao!

"Hoàng thượng, người bớt giận." Cảnh Ngự vỗ vỗ lưng Mộ Dung Trấn.

"Được." Hoàng thượng ôm lấy Cảnh Ngự bế vào lòng, liếc qua Mộ Dung Thanh đang ngồi trên mặt đất, phất tay áo rời đi.

Cảnh Ngự được hoàng thượng ôm trong lòng, đáy mắt là một tia ám sắc.

Quả nhiên là Ngũ hoàng tử.

________________

Về hoàng cung, dưới tác động của hoàng thượng, Cảnh Ngự được điều dưỡng cực tốt.

Mộ Dung Tinh vừa thấy cô liền ôm cứng người lại, khóc nháo một trận ầm ĩ.

A Anh cung nữ cho người dỗ mãi nó mới chịu nín đi.

"Vậy... vậy buổi tối ta sẽ đến vấn an tiểu nương nương..."

"Cửu điện hạ thong thả." A Anh hành lễ, xong xuôi mới phân phó người dọn dẹp lại gian phòng một lượt.

Cảnh Ngự ngồi trong bôn nước nóng, hơi mờ lan tỏa, từng cánh hoa hồng nổi trên mặt nước, đem mỹ nhân nhi ẩn ẩn dấu dấu đến mê người.

"Ngươi nói xem lúc ta cần thì ngươi chết dí ở đâu vậy?" Câu đầu tiên Cảnh Ngự đã hướng hệ thống rống một cái.

[Tổ tông ngài bớt giận, nghe ta giải thích đã.] Âm thanh chột dạ phát ra lúc to lúc nhỏ, chập chờn như bị nhiễu sóng vậy.

"Ngươi giải thích đi! Nếu không có Băng Phách, ta mẹ nó đã chết đói chung với tiểu tử kia rồi."

[Tổ tông, ngài đoan trang một chút.] Hệ thống yếu ớt lên tiếng: [Không phải ta không chịu giúp cô, nhưng thật sự lúc ở dưới vách núi đó ta như bị cấm chế lại vậy đó!"

"Cấm chế?"

[Đúng đúng đúng.] Hệ thống im lặng như đang suy nghĩ cái gì đó: [Hay bữa nào cô đến lại thử vách đá xem có phải bảo bối nào đang trấn áp ở đó không.]

"Kh..."

[Có thể dùng nó để đổi tích phân nha!] Hệ thống nhanh miệng liền bồi thêm một câu.

"Được!" Vì tích phân, bổn cung có thể!

____________

Hoàng thượng ngồi trên đại điện, nhìn Vân Ảnh đang quỳ trên mặt đất kia.

"Trẫm kêu ngươi bảo vệ quý phi nương nương cho thật tốt, kết quả thế nào?" Hoàng thượng trầm mặt, mắt phượng nhíu lại, cả người đem theo trấn áp bá khí, làm cho Vân Ảnh thật sự run rẩy.

"Thuộc hạ tắc trách, cam nguyện chịu chết."

"Ngươi..."

Hoàng thượng còn chưa nói xong, Tiểu Mã Tử tiến vào bẩm báo: "Hoàng thượng, quý phi nương nương tới."

"Truyền."

Cảnh Ngự mặc một thân đoan trang, linh hoạt chạy đến long ngai của hoàng thượng.

Hoàng thượng liền không nỡ cô ủy khuất trực tiếp ôm cô lên ôm vào lòng.

"Hoàng thượng làm sao lại tức giận như vậy..." Cảnh Ngự vuốt vuốt ngực cho hắn: "... bảo trọng long thể mới tốt nha."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play