Bắc Vọng với Hàn Dự từ lâu đã là kỳ phùng địch thủ. Bây giờ nhìn đối thủ che chở cho đứa con gái hắn chán ghét nhất, trong lòng hắn vô cùng khinh bỉ. Đúng là vật họp theo loài.


Hàn Dự nghe lời nói sỉ nhục Cảnh Ngự thì vô cùng tức giận. Còn đang muốn nói gì đó thì lại nghe Cảnh Ngự yếu ớt mở miệng:


" Tô học tỷ, chị thích Bắc Vọng ca ca tôi cũng có thể hiểu. Nhưng tại sao chị lại độc ác như thế? Tôi có làm sai chuyện gì với chị thì chính là thích Bắc Vọng ca ca."


Cảnh Ngự giả bộ đau lòng muốn chết, nước mắt chảy dọc bờ má, cô nức nở nói:


" Tuy như thế tôi vẫn còn nhỏ, sao chị có thể năm lần bảy lượt hãm hại tôi, lúc trước là đẩy xuống hồ, bây giờ là đẩy xuống cầu thang. Tô học tỷ, chị muốn tôi chết mới vừa lòng có đúng không?"


Bắc Vọng nghe vậy thì nhìn Tô Nhạc mừng rỡ, "Thật không? Cô đối phó với Mộ Ái là vì tôi?"


Tô Nhạc có khổ mà không nói được, lại nhìn qua Hàn Dự đang nhìn chằm chằm bản thân, đuối lý nói một tiếng: " Cô đừng nói bậy, tôi đẩy cô lúc nào? Là cô muốn đẩy tôi, sau đó tự ngã xuống."


Tô Nhạc thấy ánh mắt âm trầm của Hàn Dự thì đau khổ: "Hàn Dự, cậu phải tin tôi... "


Hàn Dự đương nhiên không tin cô ta, trong đầu hắn vẫn vang lên giọng nói của Cảnh Ngự.


Cảnh Ngự nói, cô thích Bắc Vọng.


Hàn Dự không hiểu sao trong lòng muốn giết chết cái tên Bắc Vọng kia, băm hắn làm trăm mảnh.


Bắc Vọng ở bên cạnh ăn bơ hồi lâu, lúc này thấy Tô Nhạc sắp khóc đến nơi rồi, bèn nổi giận đùng đùng, chạy đến chỉ thẳng mặt của Hàn Dự với Cảnh Ngự: " Các người dám bắt nạt Tô Nhạc?"


Cảnh Ngự nhìn Bắc Vọng như một thằng hề hoa tay múa chân, trong lòng thầm mắng nguyên chủ thật ngu xuẩn, nhìn nhận tên cặn bã như vậy là chân ái.


Nhưng nữ nhân khi yêu đều vô cùng ngu ngốc, cô cũng không có tư cách mắng nguyên chủ.


Cảnh Ngự còn muốn nói tiếp, nhưng cơ thể này đã đến cực hạn, Cảnh Ngự chửi hệ thống một tiếng, bày ra khuôn mặt yếu ớt, đau khổ.


[ ... ] Nằm không cũng trúng đạn.


Cảnh Ngự như cảm nhận được hệ thống càm ràm, cũng không còn sức để mắng nó, hất tay Hàn Dự ra rồi rời đi.


Đi được mấy bước, Cảnh Ngự cảm thấy trước mặt tối sầm lại, sau đó thì không còn ý thức nữa.


Hàn Dự vội đỡ lấy Cảnh Ngự, lại liếc hai người đang đứng bên kia, giọng nói không chút độ ấm: "Chuyện này tôi sẽ từ từ tính sổ với mấy người."


Nhìn theo bóng dáng rời đi của Hàn Dự, Bắc Vọng cười một tiếng, ôm Tô Nhạc vào lòng:


" Nói chuyện lúc nãy đang dang dở đi. Tô Nhạc, Mộ Ái nói là thật sao? Cậu thích tôi sao?"


Tô Nhạc vô cùng chán ghét Bắc Vọng, nhưng nghĩ đến chuyện Mộ Ái sẽ đối phó với cô ta, cho nên mới gật đầu.


Nếu cô ta có Bắc gia chống lưng thì cần gì sợ Mộ gia kia nữa.


Bắc Vọng vuối mái tóc ra đằng sau, cười thỏa mãn: "Cô thích tôi là điều đương nhiên, cô không thích tôi thì còn thích ai? Ai có thể so được với tôi chứ."


Tô Nhạc thầm so sánh Hàn Dự với Bắc Vọng, trong lòng vô cùng hối hận. Cô ta không ngờ Hàn Dự lại đến đây, với lại hắn ta còn quen biết Mộ Ái.


Mộ Ái, tại sao cô luôn chống đối với tôi khắp nơi? Lại còn nói xấu tôi trước mặt Hàn Dự.


Tô Nhạc giả dối cười ngượng ngùng: "Điều đó là đương nhiên."


Cô ta nói tiếp: "Mộ gia bên kia... "


Bắc Vọng cười khinh thường: "Mộ Ái cô ta không dám làm gì cậu đâu, có tôi rồi."


Sau đó, Bắc Vọng liền kéo Tô Nhạc cùng đi về nhà.


***


Biệt thự Hàn gia.


Cảnh Ngự mở mắt ra thì cảm thấy đầu hơi đau, muốn đưa tay lên sờ thì phát hiện ra bàn tay cô đang bị nắm lấy.


Người đó nằm gối đầu lên giường, con mắt phượng nhắm lại, lông mi rất dài hơi cong. Cảnh Ngự thử rút tay ra mà không được, vô cùng bất lực, cô vẫn là quá yếu.


Người nằm trên giường vì hành động của Cảnh Ngự mà tỉnh dậy, giọng nói mừng rỡ mang theo chút ngái ngủ:


"Em tỉnh rồi!"


Cảnh Ngự gật đầu: "Anh trai."


Hàn Dự bất giác không tự chủ được mà mỉm cười, sau đó lo lắng hỏi: "Em cảm thấy trong người như thế nào? Có thấy chỗ nào không khỏe hay không? Đầu còn đau hay không?"


Cảnh Ngự tự nhiên rút bàn tay của mình về, làm như không thấy ánh mắt phức tạp của Hàn Dự, cô lãnh đạm nói: "Không sao, làm phiền rồi."


Cô liếc mắt một vòng xung quanh, phát hiện đang nàng đang nằm ở trong phòng nguyên chủ. Nghĩ tới chuyện Hàn Dự đưa mình về, Cảnh Ngự mỉm cười cảm ơn Hàn Dự.


Hàn Dự từ sáng đến giờ ẩn ẩn một ngọn lửa giận, lý trí mà hắn có bao nhiêu lâu nay vì thái độ xa vời của Cảnh Ngự đối với hắn mà mất sạch.


Mộ Ái thích Bắc Vọng nên mới không thân cận hắn. Cô coi hắn là cái gì?


Trước đây Mộ Ái luôn đối xử như vậy với hắn, hắn chỉ cảm thấy hơi khó hiểu, cũng không hỏi gì nhiều.


Nhưng bây giờ, không hiểu sao trong lòng hắn có một loại ghen ghét khó có thể kiềm chế.


Hắn không muốn cô thích Bắc Vọng. Hắn muốn trong lòng cô chỉ có hắn, trong mắt chỉ có hắn. Dù là phải nhốt cô lại...


Hàn Dự đột nhiên sửng sốt, sau đó là hoảng sợ.


Hắn... đang nghĩ cái gì?


Cô là em gái của hắn.


Em gái...


Cảnh Ngự nhìn hắn đang trầm ngâm, mở miệng gọi: "Anh trai... "


Nghe Cảnh Ngự gọi như vậy, Hàn Dự không thể kiềm chế quát lên: "Đừng gọi tôi là anh trai, tôi không phải anh trai của cô."


Cảnh Ngự vô duyên vô cớ bị quát thì ngẩn mặt ra, từ trước đến giờ vẫn chưa có ai dám quát cô đâu. A Thần cũng vậy.


Nhưng con hàng này từ sáng đến giờ đã quát cô đến hai lần, hai lần rồi đấy!!!


Cảnh Ngự muốn chửi một tiếng: con mẹ nó.


Nhưng vì tích phân, Cảnh Ngự vẫn phải âm thầm nhịn không chửi thề trước mặt Hàn Dự.


Bổn cung đại nhân đại lượng, không chấp nhất hắn ta!


[ Ký chủ, thỉnh bỏ thanh trường kiếm trong tay cô xuống!!! ] Hệ thống hoảng sợ kêu lên.


Bàn tay cầm thanh tiểu trường kiếm của Cảnh Ngự khẽ động. Đừng cản ta, ta phải chém chết tên oắt con trước mặt!!!


Hàn Dự quát xong lại nhận ra mình lỡ lời, nhất thời lúng túng không biết làm gì, "Tiểu Ái, anh... anh không cố ý, anh... "


Cảnh Ngự cố gắng nặn ra nụ cười: "Không sao, anh nói cũng đúng, em không phải em gái của anh, từ giờ em sẽ không gọi như vậy nữa."


Một bộ, bảo bảo tủi thân, bảo bảo thật đáng thương.


Hàn Dự lắc đầu: "Không phải... ý anh là... ý của anh là... "


Hàn Dự ấp a ấp úng. Hắn cũng không biết ý muốn của hắn rốt cuộc là gì, vừa không muốn làm anh trai của cô, vừa không muốn cắt đứt mối quan hệ duy nhất của hắn với cô.


Cảnh Ngự ngồi một bên quan sát, đột nhiên nắm lấy hai vai của Hàn Dự, cô nhìn sâu vào hai mắt của hắn, trong đó một là một mảng vực sâu vô cùng phức tạp.


Cảnh Ngự từ từ cúi xuống, nhân lúc cách môi của Hàn Dự một cm, nàng mới từ từ mở miệng: "Hàn Dự, anh có tình cảm với em sao?"


Hơi thở của thiếu nữ phả vào mặt Hàn Dự, hắn nhất thời cứng ngắc cả người, hai tai từ từ đỏ ửng.


Hàn Dự cụp mắt không dám nhìn thẳng vào mắt cô, lắp bắp chối: "Không... không phải... "


Cảnh Ngự nghe vậy thì lập tức thả Hàn Dự ra, nằm xuống phất tay, "Không phải thì thôi, không còn chuyện gì nữa thì anh đi đi nhé! Em mệt rồi, đi ngủ đây."


Hàn Dự: "..." Cứ vậy thôi sao?


Hắn nói không phải thì cô sẽ không để ý nữa?


Hàn Dự nhìn Cảnh Ngự, cô nằm yên tĩnh ở đó, giống như một con búp bê bằng sứ, chân thật mà xa lạ.


Hắn nghĩ nếu lúc nãy hắn thừa nhận, có phải cô sẽ...


Nghĩ tới cái gì đó, sắc mặt Hàn Dự thoáng hiện lên một chút sợ hãi cùng không thể tin nổi, vội chạy ra khỏi phòng.


Cảnh Ngự trên giường bỗng mở lớn hai mắt, nhìn theo hướng đi của Hàn Dự, khoé miệng cười u ám.


***


Cho tui nói một chút, truyện này không phải edit, ko phải edit, ko phải edit.


Truyện quan trọng phải nói ba lần!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play