Thân thể hư thối nằm gọn trong chiếc lồng, không biết Chu Ân đã làm gì, lúc này lại vặn vẹo trên nền đất, biểu cảm thập phần thống khổ.

Chu Ân nói: "Hắn chính là gã đàn ông kia."

Cảnh Ngự lúc này đã xuống khỏi kiếm, chân đặt trên nền đất, chậm rãi đi tới bên cạnh chiếc lồng.

"Thượng tiên... "

Bách Dạ Hành có lẽ sợ cô xảy ra chuyện gì, lúc này kéo áo cô, không muốn cô qua đó.

Cảnh Ngự vỗ vỗ lên mu bàn tay hắn trấn an, sau đó từ từ tiến tới.

Tha cho ta đi!

Tha cho ta đi!

Chu Ân có lẽ rất hận giọng nói này, thiết chặt cấm chú hơn một chút.

Ahaaaaaaaaa!!!!

Thân thể vặn vẹo đau đớn.

"Ngươi muốn ra ngoài không?" Cảnh Ngự nói với gã đàn ông.

"Cảnh Ngự, ngươi điên rồi!" Chu Ân thực hồn thể đậm lên trông thấy, âm thanh tràn ngập tức giận.

"Ngươi có muốn ra ngoài không?" Cảnh Ngự lặp lại câu hỏi.

"Ngươi!" Chu Ân tức giận đem một chưởng đánh tới Cảnh Ngự, lực đạo kia còn chưa tới Cảnh Ngự đã bị trường kiếm một nhát chém đôi.

Chu Ân đại khái nhìn thanh kiếm, không biết nhìn ra cái gì, lúc này sợ hãi lui về bên cạnh Chu Á.

Cảnh Ngự lặp lại lần thứ ba, lúc này thân thể kia mới từ trong thống khổ để ý đến cô.

Muốn!

Cảnh Ngự nghe được tiếng trả lời, cô cười một cái: "Vậy nói cho ta biết, Liệt Hoả đơn ở nơi nào?"

Âm thanh của Cảnh Ngự trong trẻo, phảng phất giống như huyễn hoặc thân thể đối diện, không còn thanh âm trong trẻo của tiểu hài tử, mà dường như là âm thanh thánh thoát dễ nghe của nữ nhân từ linh hồn phát ra.

Thân thể không biết từ đâu, lôi ra được một viên đan màu đỏ.

Ngươi thả ta ra, chỉ cần thả ta ra thứ này sẽ là của ngươi!

Cảnh Ngự lại bật cười, khí thế áp bức bao trùm gã: "Ngươi ra lệnh cho ta? "

Thân thể quằn quại một chút liền cảm thấy mình sắp không xong rồi, lập tức gào thét: "Ta sai rồi! Cầu ngươi đưa ta ra ngoài!"

Cảnh Ngự không nói nữa, bàn tay vừa đưa ra, viên Liệt Hoả đan rơi vào lòng bàn tay cô.

Cô phất tay, bùa trú trên lồng liền biến mất.

Thân thể trong đó xiên xiên vẹo vẹo, cuối cùng cũng bò đi ra.

Nhưng vừa lắc lư được vài bước, gã liền khựng lại.

Nhìn xuống một đoạn xương cốt vót nhọn, đâm vào tim hắn.

Hai mắt mở to, nhìn Chu Ân đứng ở phía đối diện, tư thế quyết liệt.

Gã đàn ông chậm rãi nằm xuống, không còn sức để quát tháo: Ngươi đã nói là để ta ra ngoài!

"Ồ?" Cảnh Ngự đưa viên đan lên xem xét: "Ta đâu có nói ra ngoài sẽ ngăn cản cô ta giết ngươi?"

"Ngươi!" Gã đàn ông chỉ kịp rống một tiếng, sau đó âm thanh tắt lịm, thân thể lập tức phân huỷ với tốc độ mắt thường có thể thấy được, một hồi sau, ngay cả bộ xương cũng không còn nữa.

Chu Ân đứng nhìn, cười vang một tiếng điên cuồng, huyết lệ cơ hồ là chảy ra, đoạn xương cốt trên tay rơi xuống.

"Hắn nên chết lâu rồi!"

"Hắn nên chết từ lâu rồi!"

"Hắn đáng chết!"

"Ta giết được hắn rồi!"

"Ta báo thù được rồi!"

"Ahahaaaa!"

Chu Á nhìn thực hồn thể của Chu Ân dần dần nhạt đi, kinh sợ gọi một tiếng: "Chị!"

"Đừng sợ." Chu Ân bay đến bên cô ấy, dường như muốn xoa đầu, khẽ dặn dò: "Tiểu Á phải sống thật tốt. Chị gái còn muốn chờ đến lúc Tiểu Á lấy chồng... còn muốn chờ đến lúc Tiểu Á sinh bảo bảo, còn muốn chờ bảo bảo lớn lên... Nhưng không kịp nữa... "

"Chị ơi... đừng mà! "

Chu Á nghẹn ngào: "Em muốn chị sống. Chúng ta lại đổi linh hồn có được không? Em sống đủ rồi, thân thể này là của chị. Chúng ta đổi lại... đổi lại có được không?"

"Tiểu Á ngoan, em nên quên hết rồi. Quên đi chị, quên đi tối hôm nay, quên đi những việc này."

"Không... chị... "

"Em nên sống một cuộc sống bình thường. Em phải sống thật tốt, lấy chồng, sinh con, phụng dưỡng cha mẹ,... "

"Chị ơi... "

"Ngủ đi." Chu Ân vỗ nhẹ đầu Chu Á hai cái, Chu Á bất tỉnh, Chu Ân khẽ xoa khuôn mặt còn vương nước mắt của cô ấy, đặt cô ấy nằm xuống.

"Tạm biệt. Bảo bối của ta..."

Chu Ân có thể là đang cười, cũng có thể đang khóc, cô ta từ từ nhạt dần, nhạt đến lúc gần như trong suốt, Cảnh Ngự mới dùng một chút linh khí rót vào trong đó.

"Cô..."

"Ta muốn hỏi ngươi vài chuyện."

"Cứ hỏi." Ngữ khí Chu Ân ôn hoà.

"Tại sao ngay từ đầu cô lại không giết gã ta?"

Chu Ân giọng nói có chút mất mát: "Hắn nói khế ước hoàn thành khi ta báo được thù. Nếu ta giết hắn ngay lúc đó, sẽ vĩnh viễn không được nhìn thấy Tiểu Á nữa... "

"Hắn sao?"

"Thật xin lỗi, không thể nói cô biết."

Cảnh Ngự bay đến, điểm một chút ánh sáng lên mi tâm của cô ta: "Đi đi, đền tội đủ rồi thì tiến vào vòng luân hồi."

Chu Ân sửng sốt: "Ta còn có thể luân hồi?"

"Ừm." Cảnh Ngự không hiểu sao lại mỉm cười với cô ấy: "Đầu thai lại, sống cho thật tốt."

"Cám ơn ngươi.... thật sự... "

Linh hồn của Chu Ân chậm rãi biến mất.

Sau đó hoá thành một điểm sáng, bao bọc lấy thanh trường kiếm của Cảnh Ngự.

Cảnh Ngự xuống khỏi trường kiếm, Bách Dạ Hành đón được cô.

Cô quan sát trường kiếm một chút.

Linh lực bốn phía liền tràn vào bên trong, một đạo ánh sáng màu lam bao lấy nó, sau đó, thanh kiếm lắc lư một phát liền bay theo lên theo hướng sân thượng.

Bách Dạ Hành đang muốn đuổi theo liền bị Cảnh Ngự ngăn lại.

"Từ từ đã."

Cảnh Ngự ngồi xếp bằng, sau đó tập trung thông tin lại.

[Hồ sơ vụ án 《 vết máu trên hành lang đêm chủ nhật》

Hủng thủ đầu: Lý Quyết. (Xong)

Hung thủ tiếp: Chu Ân (Xong)

— biết được nguyên nhân những đứa trẻ từ 1 đến 10 tuổi chết: bị Chu Ân sát hại.

— biết được vì sao ADN của máu lại không khớp với bất kỳ người nào trong cả nước: máu là của Chu Á, mà cơ thể Chu Á ở dưới mật thất, cô ta dùng thân thể của Chu Ân.

— biết được mối quan hệ của Chu gia với trường học: trường học là do Chu gia xây lên từ chung cư trước đó.

Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệp vụ, tìm ra lời giải đáp của 《 vết máu trên hành lang đêm chủ nhật》, 2 điểm tích phân đã tới dữ liệu.]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play