"Còn đau không? " Giọng nói trầm ấm mang theo chút dịu dàng rơi vào tai Lý Nhã Kỳ.

"Không... không... " Cô lúng túng đáp lại.

Bách Dạ Hành thấy vậy liền nhíu mày: "Sao lại ấp úng như vậy, bụng vẫn còn đau phải không? Có cần tôi đưa em đi khám đại phu... à nhầm... đi khám bác sĩ không? "

Ai đó quen mồm nói sai.

Ôi ngượng quá!

"Không... không muốn... đừng đi bệnh viện... "Lý Nhã Kỳ căng thẳng quá nên không nghe được sai sót gì, vừa nghe hắn nói mấy từ cuối liền lập tức thất kinh.

Bách Dạ Hành nghe vậy cũng làm bộ không miễn cưỡng: "Tùy em, nhưng đau quá nhất định phải nói cho tôi biết."

Lý Nhã Kỳ ma xui quỷ khiến gật đầu cái rụp.

Bách Dạ Hành khóe môi giương lên nụ cười.

Không gian lập tức rơi vào trầm mặc.

Lý Nhã Kỳ không chịu nổi trầm mặc bèn lấy hết can đảm mà hỏi: "Đại thiếu, không phải ngài nói có chuyện gọi tôi sao? "

Bách Dạ Hành nghe vậy thuận miệng nói bừa: "À, Mẫn Mẫn nhờ tôi chăm sóc em."

Không ngờ Lý Nhã Kỳ vẫn tin sái cổ, gật đầu mấy cái.

"..." Bách Dạ Hành nín cười nói tiếp: "Với lại Tiểu Triệu có chút bận nên không đón em về được, vì vậy em đi xe của tôi, tôi đưa em về. "

"À, ra vậy. " Thỏ trắng nào đó sắp rơi vào miệng sói mà còn không biết, nghe vậy gật đầu lia lịa.

Họ Triệu nào đó lúc này đang chống lại ánh mắt soi mói của thiên hạ, đi mua đầm bầu, đồ lót cho phụ nữ có thai,...

Họ Triệu nào đó tỏ vẻ: ông đây muốn tăng lương!

-----------

Trường mầm non quốc gia.

Reng.

Tiếng chuông báo hiệu đến giờ ăn trưa.

Cô giáo dễ thương dẫn các bé nhỏ đi rửa tay.

Còn phải rửa tay vừa phải hát bài hát "rửa tay".

Cho nên rửa tay xong trong đầu Cảnh Ngự toàn là "rửa tay cho sạch... í a... bé làm cho nhanh... bé rửa cho sạch... í a... có bàn tay sạch... mẹ khen bé ngoan... "

Thậm chí cô giáo dễ thương còn khuyễn mãi cho Cảnh Ngự lớp học bài hát rửa tay sau giờ rửa tay!

Cảnh Ngự: "..."

Lằng nhằng một hồi, Cảnh Ngự rốt cuộc cũng thuộc được cái bài hát trẩu tre... nhầm... rửa tay nên cô giáo liền đưa các bạn nhỏ đến căn tin ăn trưa.

Từng tốp học sinh nhỏ xếp hàng ngồi vào bàn ăn, một bàn ăn có bốn người.

Bách Lạc đi sau lưng Cảnh Ngự, đến khi cô ngồi vào chỗ, cậu nhóc liền phát hiện mình bị dư ra!

Bách Lạc: "..."

Cậu nhóc không chịu qua bàn sau ngồi làm cả hàng học sinh đang đi bị khựng lại.

Cô giáo dễ thương vội vã đi dẹp đoạn đường bị tắc nghẽn.

"Lạc Lạc, con sao vậy? Sao không ngồi vào bàn? "

Bách Lạc nhìn cô giáo bằng hai mắt rưng rưng, ngón tay nho nhỏ chỉ về hướng Cảnh Ngự: "Mẫn... Mẫn... "

Cô giáo hiểu ra liền nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Lạc Lạc ngoan nè, chỉ là bữa trưa thôi mà, con ngồi vào bàn này nhé, tí nữa ăn xong là gặp được Mẫn Mẫn rồi. "

Bách Lạc nghe vậy lập tức lắc đầu, hai hàng nước mắt chảy xuống.

Ứ chịu đâu!

Ngồi với Mẫn Mẫn cơ!

Không phải Mẫn Mẫn không được!

Ai cũng không được!

Cô giáo còn đang khó xử thì đã thấy cô bé nhỏ từ bên kia đi qua, đặt khay thức ăn lên bàn, sau đó kéo Bách Lạc lên ghế ngồi.

"Không khóc không khóc. Sao lại khóc như vậy chứ? " Bé gái lau nước mắt trên mặt bé trai, khóe miệng lẩm bẩm.

Bé trai nhìn bé gái lau nước mắt cho mình, lặng lẽ nín khóc, thay vào đó là nụ cười rạng rỡ.

Cô giáo dễ thương có lẽ cảm thấy ấm lòng, chỉ cười mỉm, sau đó xếp các bạn khác vào chỗ ngồi.

Ăn cơm xong, các học sinh nhí liền được đưa đi ngủ.

Ai nấy đều tự lấy chiếu, trải ra rồi nằm xuống.

Vì không cần thiết phải quản giới tính như ở cấp lớn, vì vậy chiếu của Bách Lạc nằm cạnh Cảnh Ngự.

Bách Lạc nằm sát mép chiếu, hai con mắt đen lúng liếng nhìn chằm chằm cô.

Cảnh Ngự cũng nằm gần lại, nhỏ giọng kể một câu chuyện mà lúc nãy cô đọc được trong thư viện cho cậu nhóc.

Cậu nhóc đưa tay nắm lấy tay cô, dần dần tiến vào mộng đẹp.

----------

Trước sân trường phổ thông quốc gia Hưng Thịnh.

Bách Dạ Hành hí hửng lên xe.

Có lẽ lừa được Lý Nhã Kỳ lên xe làm hắn cảm thấy bản thân rất có thành tựu.

Cũng may trường đã vắng bóng học sinh nên cũng không phải lo sẽ có người nhìn thấy.

Trước khi Lý Nhã Kỳ cảm thấy có gì không đúng, Bách Dạ Hành lập tức nói lái xe phóng đi.

Lý Nhã Kỳ tranh thủ chăm chú nhìn người đàn ông bên cạnh.

Nhìn từ trên đầu cho đến lông mày, mắt, mũi,...

"Ngắm đã không? "

"Đã! "

"Phì! " Bách Dạ Hành cười phì một tiếng.

"..." Ngượng chín cả mặt.

"Hình như, em có chuyện muốn hỏi tôi. " Thấy Lý Nhã Kỳ có chút ngập ngừng, Bách Dạ Hành nói một câu chắc chắn.

"Ừm, sao ngài lại đi làm giáo viên? " Lý Nhã Kỳ vốn dĩ muốn hỏi hắn có nhớ truyện gì kỳ lạ tối hôm đó không, nhưng nghĩ một đằng hỏi một nẻo.

"Muốn làm lại cuộc đời! " Quá khứ thì để cho nó qua đi.

"..." Không hiểu.

Bách Dạ Hành bỗng thở dài: "Trước đây ăn chơi nhiều, cái gì cũng không biết làm, duy chỉ có nguồn vốn tiếng anh rất tốt. "

"À. " Hiển nhiên ai đó vẫn tin tưởng.

Thật ra Bách Dạ Hành một từ tiếng anh bẻ đôi còn không biết, còn chẳng biết nó là cái mẹ gì ấy!

Nhưng nhờ bộ óc thiên tài cộng mô típ quen thuộc nên nam chính đại nhân trong vòng một ngày là xong chuyện.

Còn bằng cấp? Haha, nam chính nhà chúng ta có tiền! Lại là cái đùi bự nhất đế đô, vài cái bằng ranh làm khó gì được ông?

Tán được mấy câu, xe cũng đã gần về tới nhà.

"Em hiểu phần bài giảng hôm nay không? Tôi có thể giảng lại cho em?" Sói lại bắt đầu dụ dỗ thỏ trắng.

Thỏ trắng hiển nhiên không ngu, bán tín bán nghi hỏi lại: "Được không? Không làm phiền ngài chứ? "

Sắc lang cười mị hoặc làm tiểu bạch thỏ đỏ chín mặt: "Đương nhiên không? "

"Vậy thì được. " Ai đó đã quên vừa rồi mình đối với người kia sợ hãi thế nào!

Chiếc xe tiến vào sân nhà. Bách Dạ Hành xuống xe mở cửa cho Lý Nhã Kỳ.

Cô gái nhỏ cúi gập người chín mươi độ cảm ơn hắn.

Hắn nhìn cô, trong đầu sượt qua cái gì đó.

Bách Dạ Hành lập tức đen mặt, âm trầm nói với Lý Nhã Kỳ: "Học sinh nữ hồi nãy vào phòng tôi... "

"Bạn ấy tên Cận Đường, ngài sao thế? "

Cận Đường?

Đường Nhi?

"Tránh xa cô ta một chút! "

Bách Dạ Hành để lại câu đó rồi đi vội lên phòng, bỏ lại Lý Nhã Kỳ với một cái đầu full một đống dấu hỏi chấm!

Đại thiếu làm sao vậy?

------------

Ui~ đền chương a!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play