"Đi ra!"


Nghe vậy, Bách Lạc đưa đôi mắt lóng ngóng nước với khuôn mặt cực kỳ đáng thương lên nhìn Cảnh Ngự.


"Đi ra! " Giọng nói có thêm chút áp bức.


Bách Lạc: "..."


Cậu nhóc phụng phịu bỏ cô ra.


Bách Dạ Hành ngươi lại lừa ta!


Quả nhiên một chiêu không thể dùng hai lần.


"Phụt! "


Một tiếng cười trầm thấp vang lên.


Lạc Lạc bé nhỏ tức đến phụt khói!


Cảnh Ngự hướng mắt nhìn ra ngoài.


Đây không phải nam chính đại nhân của chúng ta sao?


Hắn sao lại ở đây?


Cảnh Ngự âm thầm liếc Lý Nhã Kỳ, trong lòng kêu không ổn, vội vàng di rời lực chú ý của Bách Dạ Hành.


"Đại thiếu gia nửa đêm đến đây, có phải đã xảy ra chuyện gì không?" Vừa nói, Cảnh Ngự vừa bước ra ngoài.


Cô làm cho linh lực xung quanh bản thân ngày càng nồng đậm.


Bách Dạ Hành dường như cảm nhận được sự thoải mái của linh lực xung quanh cô nên bất giác cũng đi theo cô.


Cảnh Ngự dừng lại dưới một gốc cây sồi đã mấy trăm năm của sân sau Bách gia.


Cô đứng trong bóng tối, Bách Dạ Hành đứng dưới ánh nguyệt quang, có chút không thấy được bóng dáng của cô.


Tiếng gió cuối thu ríu rít thổi, mang theo hơi lạnh truyền đến, trong không gian im ắng vang vọng tiếng xào xạc của lá cây.


"Nô lệ nhỏ, ngươi không phải là người của thế giới này, có đúng không? "


Cuối cùng, Bách Dạ Hành là người phá tan bầu không gian yên tĩnh này.


Cảnh Ngự nghe vậy mỉm cười, Bách Dạ Hành không nhìn thấy nụ cười của cô, nhưng nhìn thấy một thứ.


"Ấn ký đọa tiên? "


Trong bóng tối sáng lên một màu đỏ quỷ dị, kết tụ lại một điểm trên trán của Cảnh Ngự.


Hắn sẽ không nhận nhầm.


"Đúng vậy. " Cảnh Ngự sảng khoái đáp lại.


Với năng lực đang dần khôi phục của Bách Dạ Hành, sớm muộn cũng sẽ thấu được cô, vì vậy không cần che giấu.


Hơn nữa, hắn sẽ không làm gì cô.


Quả nhiên Bách Dạ Hành không có hành động cái gì, chỉ có chút hiếu kì lên tiếng: "Cô không hỏi ta tại sao lại nhận ra cô sao? "


Cảnh Ngự lãnh đạm nói: "Không cần phải hỏi. "


"Vì sao lại nói như vậy? " Ánh mắt của hắn bắt đầu có chút tử khí chuyển động.


"Bởi vì, ta biết rất rõ ngươi. "


"Ồ? "


"Bách Dạ Hành, Quẫn Yến thượng tiên, được thiên giới hết lời ca tụng, nhưng vì bảo vệ một nữ nhân mà phản bội thiên giới, cuối cùng bị nữ nhân đó phản bội, liền tức giận công tâm mà đọa tiên, cuối cùng tu lầm ma đạo, tẩu hỏa nhập ma, thịt nát xương tan, chết không toàn vẹn.... "


Từng âm thanh non nớt nhưng cũng thật lạnh lùng vang lên, như hóa thành từng vạn nhát dao đâm vào tim của Bách Dạ Hành.


Đau. Nhói. Hối hận.


Nhưng đã quá muộn rồi.


Trên đời... vĩnh viễn không bao giờ có thuốc hối hận.


Bách Dạ Hành đứng đó, nhìn chằm chằm vào điểm sáng màu đỏ quỷ dị ấy.


Một lúc sau, hắn bỗng bật cười, giọng điệu có chút mỉa mai: "Không phải cô cũng bị đọa tiên đó sao? Lấy tư cách gì ở đây để giễu cợt ta? "


Cảnh Ngự không nói.


Bách Dạ Hành cũng im lặng.


Ánh trăng dần dần bị mây đen bao phủ.


Mặt đất dần dần mất đi ánh sáng.


Bách Lạc cảm thấy sợ hãi liền chạy đến ôm chặt Cảnh Ngự.


Cảnh Ngự để mặc cho cậu nhóc ôm, từ từ kéo cậu đi ngang qua chỗ Bách Dạ Hành đang đứng.


Cô bất chợt dừng lại, mây đen lần nữa bị cơn hàn phong thổi bay, vầng trăng sáng vẫn hiện ra giữa bầu trời đêm đen như vậy.


Nổi bật và sáng chói.


"Tư cách? " Cảnh Ngự âm trầm nhìn Bách Dạ Hành, môi nhỏ câu lên một nụ cười ác độc.


Cô cất tiếng, giọng nói rùng rợn như ẩn trong mình bao nhiêu oán linh đang gào thét:


"Chỉ bằng vào việc ta đã tự tay khiến nam nhân phản bội ta hồn phi phách tán, vĩnh viễn không thể luân hồi được nữa... "


"..."


"Ngươi có biết, 'Tán Vong Tiêu Tích' ?


"Cấm thuật? " Bách Dạ Hành giật mình.


Đây không phải cấm thuật mạnh nhất về 'Linh' hay sao?


Lẽ nào?


Cảnh Ngự cười vô cùng đẹp.


Khuôn mặt của Lý Mẫn Kỳ vẫn không hoàn toàn che lấp được bản thân cô.


Ánh nguyệt quang làm nổi bật lên khuôn mặt của Cảnh Ngự.


Bách Dạ Hành vẫn như cũ nhìn cô, nhìn vào đôi mắt của cô.


Xuyên qua đôi mắt ngây thơ của một đứa trẻ là một linh hồn mạnh mẽ không thể nhìn thấu.


....


Giết nó!


Phải giết chết nó!


Nó không nên sinh ra đời!


Nó tồn tại là một sai lầm không nên có!


Nó sẽ vĩnh viễn không bao giờ có được tương lai!


Giết nó!


Giết nó!


Trong không gian tĩnh lặng bỗng thấp thoáng mùi của sát khí và giọng nói trầm thấp rùng rợn của oán linh.


Cảnh Ngự nghiêm trọng ngước mắt lên nhìn Bách Dạ Hành.


"Là oán linh! " Bách Dạ Hành chắc chắn một câu, sau đó nhìn xuống Cảnh Ngự.


Cả hai người đều chắc chắn oán linh không phải đối phương gọi.


Vậy thì là ai?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play