Ở chương trước

Tiểu Chư chỉ biết cười trừ trước lời nói của vị bác sỹ kia, anh ta nhiệt tình thật đấy nhưng mà cô không cần điều này.

Vị bác sĩ nói tiếp:

"Nào nằm lên giường, cởi đồ ra nhanh lên! Còn rất nhiều người phía sau đó!!"

"Ông trời ơi!! Người là đang muôn trêu ngươi con phải không?" Tiểu Chư nghĩ khổ.

--------

Tưởng chừng như kế hoạch đã thất bại nhưng ai ngờ đâu vào đúng cái giây phút căng thẳng nhất, sự nhanh nhạy trong cách suy nghĩ đã đưa ra cho Tiểu Chư một kế sách độc đáo.

Cô không cần dùng sức lực gì cũng chẳng phải cởi bỏ quần áo trêи người để kiểm tra cơ thể, dễ dàng vượt qua một cách dễ dàng.

Bằng cách nào ư?

Thôi miên!

Trước đây, Tiểu Chư đã từng thôi miên cả đống người dám sát mình, khống chế họ bằng lời nói một cách dễ dàng. Vị bác sĩ kia đương nhiên là cũng nằm trong khả năng của cô rồi.

Vừa nhìn đôi tay của vị bác sĩ, cô biết ngay người này chưa có kinh nghiệm gì nhiều, chắc là thực tập sinh bởi đôi tay của một người bác sĩ không trắng nõn và bóng mượt như của anh ta.

Với kinh nghiệm thôi miên của bản thân, Tiểu Chư thừa sức khống chế được vị bác sĩ kia làm theo mệnh lệnh của mình.

Cô vui vẻ rời khỏi phòng khám và trở về căn phòng con nhộng mà cô thuê.

Nghe nói, khoảng hai ngày sau kết quả mới được công bố nhưng mà thực sự là cô không thể dấu nổi sự hồi hộp của bản thân.

Nếu như năm đó, cô không từ bỏ bốn năm theo đuổi mảng IT công nghệ để theo đuổi ngành báo chí thì có lẽ bây giờ cô cũng đã trở thành một lập trình thì công nghệ có tiếng rồi. Còn suýt chút nữa trở thành nhân viên của tập đoàn Nam Cung nữa. Thật là đáng tiếc mà.

Đúng là đời người như một dòng sông rộng lớn, cô giống như một con thuyền không mái chèo, không người bảo vệ, bị gió đập, sóng quấn, nhấn chìm không thương tiếc. Không biết bao giờ thuyền mới gặp được bến đây??

Sống trong căn phòng con nhộng với diện tích nhỏ hẹp, Tiểu Chư cũng lấy làm khó chịu bởi cảm giác ngột ngạt và bí bách, cô chui ra khỏi cái "ổ" của mình, đi ra ngoài tản bộ nhân tiện mua một vài vẫn dụng cần thiết.

Đường phố tấp nập người qua lại, cô ngồi một mình ở chiếc ghế đá bên hồ, nghe tiếng xe moto phóng qua tự nhiên cô nhớ đến con xe yêu quý của mình.

Cô muốn ngồi lên nó, phóng vù vù trêи đường cao tốc, muốn được chơi đã một lần.

Nhưng muốn thì cũng chỉ dừng lại ở mức đó thôi. Điều quan trọng bây giờ chính là nhiệm vụ.

Nhắc tới nhiệm vụ cô lại thấy đói bụng, bản thân luôn cắm đầu vào công việc đến nỗi ăn cũng quên. Cái căn bệnh hạ đường huyết kia lâu ngày không ghé thăm cô, chỉ đợi lúc cô sơ hở mà làm cô ngất đi một cách bất ngờ.

Căn bản cô đâu có biết lo cho bản thân mình, ăn uống ngủ nghỉ không đúng quy củ, thỉnh thoảng gặp cơn gió lạnh cũng đã lăn ra ốm, càng ngày càng suy nhược đi.

Hai mấy tuổi đầu rồi mà "mùa dâu" vẫn chưa tới, chưa thực sự trưởng thành. Cơ địa yếu ớt, cơ thể nhỏ con và hơi gầy đã vậy lại sống cô đơn một mình. Thật khiến cho người khác không thể không lo lắng mà.

Ở gần công viên có một cửa hàng tiện lợi, Tiểu Chư ghé vào trong quán làm luôn một bát mì ăn liền, ăn ngay tại quán đó luôn.

Công nhận quán ăn này nằm ở vị trí đắc địa thật đấy, nằm gần công viên, đối diện với công ty giải trí của tập đoàn Nam Cung.

"Haizzzz"

Tiểu Chư thở dài một tiếng rồi lại hít vào một hơi thật sâu, thấy mì đã chín cô nhanh chóng ăn một cách ngon lành.

Vừa cắn được miếng xúc xích, cô nhìn qua tấm kính của cửa hàng, đám nhân viên của công ty giải trí Nam Cung đang dán một tấm poster siêu to khổng lồ.

Đó là hình ảnh của Nam Cung Hàn.

"?? Hắn chuyển sang ngành giải trí hả??" Tiểu Chư thắc mắc nhìn.

Cô nheo mắt nhìn dòng chữ nhỏ nhỏ phía dưới tấm poster kia.

À thì ra là vậy. Nam Cung Hàn nhận phỏng vấn của tạp chí Công nghệ nổi tiếng, chắc là vì muốn quảng bá chương trình nên họ mới bày ra cái này để thu hút người xem....

"Mà công nhận, tên Nam Cung thiếu kia thật soái a!"

Tiểu Chư đã từng mặt đối mặt với Nam Cung Hàn ở quán bar, lúc đó cô thấy hắn đẹp một cách ma mị, bây giờ hắn lại đẹp một cách thật lịch lãm. Đúng là kiểu soái ca trong lòng bao chị em.

" Thật muốn ăn hắn quá à! Đúng là cái thứ yêu nghiệt mà!"

Tiểu Chư bị ngơ ngẩn trước vẻ đẹp của hắn, cô đánh quên liêm sỉ của bản thân, trong thoáng chốc đã vô tình quên mất rằng hắn - Nam Cung Hàn và cô là hai người ở hai phe khác nhau.

Tiếng sét đánh ùm một cái như đánh thức lý trí của cô. Cô vỗ mặt mình rồi lẩm bẩm trách cứ bản thân:

" Linh ơi là Linh!! Không được mê trai!! Không được mê trai!!"

Trêи trời mây đen bắt đầu kéo đến, Tiểu Chư nhanh chóng ăn hết bát mì rồi mua một vài vật dụng, sau đó chạy đua cùng những hạt mưa kia.

Đường về nhà liệu có gặp hắn không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play