Ở chương trước

Nam Cung Hàn thấy tên phục vụ kia cứ đứng rồi lắc đầu một mình, hắn nói: " Đừng thách thức lòng kiên nhẫn của tôi! Tôi không nhắc lại lần thứ hai đâu đấy! "

Bây giờ thế trận một lần nữa lại thay đổi, một sói ( Nam Cung Hàn ) và một thỏ ( Tiểu Chư - Lưu Linh) trong một căn phòng. Liệu thỏ có bị sói ăn thịt không?

----------

Tiểu Chư không dám làm trái lời hắn, cô tiến lại gần Nam Cung Hàn, cô ngồi xuống rồi cẩn thận rót rượu...

Bỗng hắn hỏi cô: " Đã ai bảo cậu rất giống con gái chưa?"

Tiểu Chư có chút luống cuống trước câu hỏi đó, cô cười ngốc nghếch rồi nói:

" Cũng có ạ! Chắc là tại gen di truyền thôi ạ! Tôi có da trắng, mũi cao, mắt to thêm cả cái dáng người tôi đều khá giống mẹ nhưng tính cách giống bố. Đúng chuẩn đàn ông ôn nhu, dịu dàng ..."

Tiểu Chư vừa nói vừa chỉ vào từng bộ phận trêи gương mặt kết hợp với hành động để Nam Cung Hàn không nghi ngờ.

Có điều, hắn không để ý lắm những lời mà cô nói, hắn nhìn cô, tay lắc nhẹ ly rượu.

Bây giờ hắn để ý kĩ mới thấy, tuy tên phục vụ trước mặt hắn là một kẻ nhút nhát nhưng lại có vẻ bề ngoài khá đẹp, nhất là đôi mắt.

Hắn nhìn Tiểu Chư một hồi rồi nói:

" Cậu bỏ cái mắt kính ra đi! "

Cô nghe hắn nói vậy bản thân cũng không chút đề phòng, vô tư bỏ kính ra rồi nhìn hắn.

Khi chiếc kính vừa đặt xuống bàn, ánh mắt hắn nhìn cô bỗng thay đổi khác thường.

Hắn nhìn vào mắt cô rồi kéo cô lại gần người hắn, bàn tay hắn đặt nhẹ nhàng lên gương mặt của cô, trong đôi mắt hắn lúc này có cái gì đó đượm buồn, hắn nói:

" Thật giống..... "

Tiểu Chư nghe hắn nói hai từ ấy trong lòng cũng cảm thấy lạ, hai từ " thật giống " mà hắn nói thật ra có ý gì.

Cô nhìn thẳng vào mắt hắn thắc mắc hỏi:

" Tôi giống ai ạ? "

Hắn nhìn cái điệu bộ của cô, trong chốc lát hắn quên mất trước mắt mình là một tên phục vụ lại còn là đàn ông không phải là " cô ấy " ( ý nói Lưu Linh).

Hắn đây là đang vì nhớ quá hóa nhầm sao?

Hắn nhớ trước đây khi tìm tất cả tin tức về Lưu Linh, hắn chưa từng thấy ai có đôi mắt giống cô cả. Bởi đôi mắt của cô rất đẹp, rất thu hút.

Trong khoảnh khắc Tiểu Chư bỏ kính ra, hắn đã nhầm tưởng Tiểu Chư là Lưu Linh, hắn mừng vội rồi kéo Tiểu Chư lại gần mình....

Nhưng hắn đâu biết rằng Tiểu Chư kia thật sự chính là người con gái mà hắn đang tìm kiếm. Hắn đúng về cảm xúc nhưng lại sai về lý trí. Người hắn tìm ngay trước mắt hắn mà hắn không biết.

Hắn là một kẻ ngu ngốc hay là do Lưu Linh - Tiểu Chư ngụy trang quá giỏi?

Hắn gạt Tiểu Chư sang một bên, nói: " Đôi mắt của cậu rất đẹp đấy! "

Tiểu Chư vẫn chưa hiểu rõ câu nói đó của hắn, cô ngỡ ngàng, chỉ kịp " Dạ??" một cái.

Bỗng lúc này từ ngoài cửa, quản lý Hách Liên vội vàng mở cửa bước vào, anh nói:

" Thưa Nam Cung thiếu gia, ở bên dưới lầu có cảnh sát! Họ yêu cầu khám xét toàn bộ quán vì nghi ngờ quán chưa chấp gái mại ɖâʍ và buôn bán chất cấm ạ! "

Nam Cung Hàn nghe những lời Hách Liên nói xong nhưng một chút lo lắng thậm chí là sợ hãi cũng không có.

Hắn ung dung bước xuống tầng, tay cầm điếu thuốc lá, cao cao tại thượng không chút sợ hãi.

" Sắp có biến lớn rồi! " Tiểu Chư nghĩ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play