Lưu Linh đứng phía sau nhìn hai người đàn ông đang thì thầm vào tai nhau, trong lòng tự nhiên có chút lo sợ.

Vừa rồi, khi đang đi dạo xung quanh ngôi nhà, Lưu Linh nhìn thấy một con thỏ trắng ở ngoài vườn nên cố gắng đuổi theo nó. Trong thoáng chốc, cô quên mất lời dặn dò vừa rồi của Nam Cung Hàn. Cô đã tự ý rời khỏi tầm mắt của hắn.

Lưu Linh bây giờ rất đơn thuần và ngây thơ, ánh mắt cô nhìn theo con thỏ kia rồi cứ thế bước đi trong vô thức.

Khi con thỏ dừng lại trước chân một người đàn ông, cô mới hốt hoảng nhận ra mình đã đi quá xa và đang bị lạc ở một nơi nào đó mà cô không biết.

Cô lùi về phía sau rồi dè dặt nhìn người đàn ông trước mặt.

" Anh là..."

Trong tâm trí của cô, cô cảm giác đã từng gặp anh ta ở đâu đó rồi. Dáng người cao, bờ vai rộng và đặc biệt là nốt ruồi ở đuôi mắt...

Một hình ảnh mập mờ bắt đầu xuất hiện trong tâm trí cô khiến cô cảm thấy có chút đau đầu, cơ thể trở nên yếu dần.

Người đàn ông kia vuốt nhè nhẹ con thỏ rồi từng bước, bước đến bên cô. Một nụ cười ma mị dần hiện lên trêи gương mặt của người đàn ông. Đôi bàn tay to và lạnh buốt của anh từ từ chạm lên gương mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của cô rồi anh ghé vào tai cô, trầm giọng nói.

" Đã lâu không gặp...Em quên tôi rồi sao? Lưu Linh? "

Người đàn ông kia không ai khác, chính là Âu Dương Đình.

Nhớ lần trước, anh bị cô dắt mũi, lập mưu, tính kế để thoát khỏi anh, anh thật sự cảm thấy người con gái mang cái tên Lưu Linh này quả không mỏng manh như ngoại hình.

Nhưng đó không phải là điều duy nhất khiến anh ấn tượng, cách mà cô ngày ấy cố gắng thoát khỏi anh làm anh cảm thấy kϊƈɦ thích vô cùng. Cô giống như một con thỏ đang chạy trốn sói xám vậy... Điều đó làm anh cảm thấy vừa đang thương cho cô lại vừa cảm thấy vui.

Thật bệnh hoạn phải không?

"Nếu đêm hôm ấy, công ty không bị hacker tấn công thì cô làm sao mà có thể thoát được tôi! Cho cô chạy xa như vậy rồi mà cuối cùng vẫn gặp tôi....Đây nên gọi là duyên hay nợ đây? Lưu Linh? "

Khi bị ông nội điều sang bên nước ngoài, anh vẫn nắm được toàn bộ tình hình tại quê hương nhờ những thông tin mà Lục Hạo gửi qua...Trong đó có cả tung tích của Lưu Linh - con mồi mà hắn bắt được nhưng chưa từng thưởng thức.

Lúc đầu thì không có tung tích nhưng khoảng mấy ngày trước, Lục Hạo nói với anh đã có thông tin của Lưu Linh hiện tại... Cô bị mất trí nhớ và trở thành bạn gái của Nam Cung Hàn - đối thủ của anh.

Âu Dương Đình khi biết tin này liền cười một cách lạ lùng. Trong căn phòng với ánh nến mập mờ trêи tay là ly rượu vang đỏ, anh nhấm nháp nhâm nhi rồi từ từ cảm nhận cái hương vị làm anh thích thú và ngọt ngào ấy.

"Con mồi của mình bây giờ lại thành thú cưng của kẻ thù".

Nhân ngày lễ mừng thọ của cụ cố, hắn không nói tiếng nào mà trở về trong thầm lặng. Vì muốn làm cụ cố bất ngờ ư?

Làm gì có! Âu Dương Đình không phải người như vậy!

Lý do khiến anh trở về chính là " con mồi " đang ở trước mặt anh đây này.

Thấy Lưu Linh có vẻ đau đầu, anh từ từ đỡ cô ngồi xuống chiếc xích đu gần đó.

Cảm giác vẫn cứ như lần đầu tiên anh gặp cô. Làn da, đôi môi, khuôn mặt này, trong tiết trời lạnh buốt đang dần đông cứng lại.

Tuy Lưu Linh mặc một bộ âu phục nữ kín đáo nhưng không đủ để giữ ấm. Vì vậy mà Âu Dương Đình mới cởi chiếc áo khoác dạ bên ngoài khoác lên người cô rồi từ từ ôm cô vào lòng.

Vẫn là mùi dầu gội ấy, vẫn là hương thơm mát lạnh ngày nào...Dường như, mấy tháng không gặp, Âu Dương Đình có cảm giác người con gái đang nằm trong lòng mình không có gì thay đổi cả, thậm chí cơ thể còn có thêm chút da thịt.

" Bây giờ em muốn tôi đưa em vào nhà hay là ngồi ngoài đây? "

Hắn cúi đầu, nhìn cái dáng người đang run run trong lòng hắn, nhẹ giọng hỏi.

Vì cơn đau đầu mà ý thức của cô có trở nên vô cùng yếu ớt. Cô không biết tại sao nhưng cô cảm giác được khi ở trong lòng người đàn ông này, cho dù không có thuốc, cô vẫn cảm thấy có chút đỡ đau hơn...Cảm xúc này thật sự rất kì lạ. Cô nhẹ giọng nói.

" Tôi muốn vào trong. Ở đây lạnh lắm..."

Âu Dương Đình từ tốn, bàn tay anh nhẹ nhàng xoa vào tấm lưng nhỏ gầy của cô rồi trầm giọng, nói.

" Vậy em có đi được không? Muốn tôi cõng hay ôm kiểu công chúa? "

Lưu Linh bấu tay vào áo hắn, ngẩng mặt lên, giọng ấm áp.

" Tôi có thể tự đi được. Cảm ơn anh! "

" Không cần phải khách sáo!....Em là con mồi của anh nên anh sẽ dành lại em ngay thôi!" Âu Dương Đình đáp lại, lời nói càng về sau càng nhỏ dần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play