Nam Cung Hàn vội vàng quay xe lại. Cho dù người đang bị bọn côn đồ kia đánh không phải là Tiểu Chư thì cũng không sao cả...Cứ coi như hôm nay anh nổi hứng muốn cứu người.

Dương Hoàng rất ngạc nhiên trước hành động đó của hắn bởi hành động này không giống tác phong làm việc của hắn trước đây.

Hắn đã để lộ con quỷ mà hắn luôn che dấu. Tổng tài ư? Hắn còn lại lão đại của một bang hắc đạo mà.

Ánh đèn xe chiếu thẳng vào bọn côn đồ, Nam Cung Hàn và Dương Hoàng cùng nhau bước xuống xe.

Hóa ra cái gọi là đại ca hắc đạo của hắn bây giờ mới thực sự được bộc lộ. Vẻ lạnh lùng, khí thế toát ra theo từng bước chân của hắn. Hắn càng bước đến bọn côn đồ kia càng cảm thấy khϊế͙p͙ sợ và sợ hãi.

" Chúng mày là ai? " Tên đại ca mạnh miệng lên tiếng để thị uy trước những ánh mắt vẫn đang sợ hãi của bọn đàn em.

Nam Cung Hàn nghe tên kia nói vậy liền cười một cách khinh bỉ. Chưa có kẻ nào biết bản thân sắp chết mà lại mạnh miệng như tên kia. Muốn thị uy với đàn em sao? Mày chọn sai người rồi!

" Mày đoán xem! "

Dương Hoàng tuy là bác sỹ nhưng miệng lưỡi cũng rất giảo hoạt, anh khoanh tay trước ngực lạnh lùng nhìn bọn côn đồ kia bằng ánh mắt sắc lạnh, lên tiếng.

" Thật ra bọn tao định cứ thế đi nhưng mà tự dưng cảm thấy hơi ngứa tay nên mới quay lại. Chúng mày nên vinh hạnh vì điều đó đấy! "

Nói xong, cả Dương Hoàng và Nam Cung Hàn bước đến chỗ chúng, chỉ trong năm phút, bọn côn đồ kia đã bị đánh không ra người. Chúng sợ hãi chạy lên xe rồi chạy đi, bỏ lại Tiểu Chư và Hải Linh.

Nam Cung Hàn bước đến đỡ lấy Tiểu Chư. Cái sát khí vừa rồi dường như đã biến mất hoàn toàn khi anh nhìn cô. Thay vào đó là ánh mắt của sự quan tâm, chăm sóc. Hắn dịu dàng đỡ cô ngồi dậy, dùng cái khăn mùi xoa lau gương mặt của cô.

Mỗi hành động đều vô cùng dịu dàng. Hắn thấy áo cô đẫm máu liền lo lắng gọi Dương Hoàng đến.

Dương Hoàng đang trấn an tinh thần cho Hải Linh, thấy Nam Cung Hàn gọi liền vội vàng chạy đến.

Anh từ từ vạch áo của Tiểu Chư lên, gương mặt tối sầm lại, ánh mắt lo lắng nhìn hắn.

" Cậu ta bị xuất huyết dạ dày rồi! Vết mổ chưa cũng bị rách ra! Bọn chúng ra tay mạnh quá! "

Hải Linh thấy Dương Hoàng nói vậy, vẻ mặt cô hoảng hốt chạy đến bên Tiểu Chư, ánh mắt cô vừa sợ hãi vừa vô cùng lo lắng.

Nam Cung Hàn không hiểu sao khi nhìn Tiểu Chư lại cảm thấy vô cùng đau lòng. Hắn bế Tiểu Chư vào lòng rồi đưa lên xe.

" Lái xe đến bệnh viện ngay! "

Dương Hoàng nhanh chóng nghe theo lời của hắn, đi xe với tốc độ một trăm tám mươi kilomet trêи giờ.

Nhìn gương mặt trắng bệch của Tiểu Chư, Nam Cung Hàn chỉ biết ôm cô để giữ ấm cho cô, lấy áo để cầm máu cho cô...Hắn đang thực sự sợ hãi.

Xe dừng lại trước cửa bệnh viện của tập đoàn Nam Cung. Hắn nhanh chóng đưa Tiểu Chư đến phòng cấp cứu.

Những bác sỹ kia thấy Nam Cung Hàn đến thì ngay lập tức sắp xếp người tốt nhất đến chữa trị cho Tiểu Chư. Dương Hoàng tuy là bác sỹ nổi tiếng nhưng nếu chưa có lệnh của Nam Cung Hàn, anh sẽ không tự ý tham gia cuộc phẫu thuật.

Hai tiếng đồng hồ trôi qua, hết bịch máu này đến bịch máu khác được mang vào cũng đủ cho thấy được tình thế nguy hiểm lúc này của Tiểu Chư.

Trong lúc chờ đợi, Nam Cung Hàn ánh mắt lạnh lẽo nhìn Hải Linh, tra hỏi cô ngay trước cửa phòng cấp cứu.

" Cô là gì của cậu ta!? Tại sao hai người lại bắt lại? "

Hải Linh vẫn chưa hết bàng hoàng, cô run rẩy kể lại mọi chuyện.

" Tôi là bạn của Tiểu Chư. Chúng tôi đi uống rượu tới khuya nên không bắt được xe để về nên tôi và cậu ấy đi bộ...Và rồi chúng tôi gặp bọn chúng. Chúng muốn tôi phục vụ bọn chúng, Tiểu Chư không muốn điều đó xảy ra nên đã cố gắng ngăn cản. Kết quả bị đánh đến mức này...Thật sự tôi cảm thấy rất có lỗi!"

Nói xong, Hải Linh cúi gầm mặt, cô bây giờ vừa cảm thấy áy náy vừa cảm thấy lo lắng. Cô nghĩ bản thân cô trải qua nhiều chuyện sẽ trở nên mạnh mẽ, hóa ra tất cả đều do cô tưởng tượng ra....Đứng trước nguy hiểm, cô vẫn bị động, vẫn không giúp được gì cho Tiểu Chư.

Còn Nam Cung Hàn, hắn sầm mặt tức giận, hắn thầm trách Tiểu Chư.

" Cái cơ thể nhỏ bé kia lại đi liều mình để bảo vệ sự trong trắng của một người con gái. Cậu ta không biết như vậy rất nguy hiểm sao?! Cái tên ngốc đó! Sao lại có thể ngu ngốc đến như vậy! "

Từ trong phòng cấp cứu, người bác sỹ bước ra, gương mặt nặng nề nhìn Nam Cung Hàn.

" Bệnh nhân bị đánh liên tiếp vào bụng dẫn đến xuất huyết nội tạng, trong đó dạ dày là nặng nhất. Vết mổ ở vùng thận chúng tôi đã kiểm tra và khâu lại. Bây giờ cần cho bệnh nhân nghỉ ngơi, nằm viện để chúng tôi tiếp tục theo dõi".

Nam Cung Hàn đang định nói thì vị bác sĩ nói tiếp lời vừa rồi.

" À còn nữa, ngực của cô ấy bị thắt quá chặt, dẫn đến hô hấp khó khăn, y tá đã bỏ nó ra để tránh những ảnh hưởng xấu đến sức khỏe."

" Ngực của cô ấy?? " Nam Cung Hàn ngạc nhiên trước lời nói ấy của bác sĩ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play