Ở chương trước
Nhờ sở hữu vẻ đẹp hồn nhiên, trong sáng nên Tiểu Chư được rất nhiều nhân viên yêu quý ngay từ lần đầu gặp mặt.
Cảm giác giống như một đại gia đình vậy!
Ăn trưa xong, Tiểu Chư trở về phòng làm việc. Vừa bước vào phòng, cô đã bị ánh mắt của Nam Cung Hàn làm cho khϊế͙p͙ sợ. Hắn bước về phía cô, thẳng thắn hỏi:
" Cô gái trong bức ảnh này là gì của cậu? "
-------------------
Tiểu Chư rất bất ngờ trước câu hỏi đó của hắn bởi người con gái trong bức ảnh kia chính là cô...
Cách đây khoảng 8 tháng, khi Tiểu Chư vẫn còn là sinh viên ngành báo chí, trong một lần đi hoạt động từ thiện cùng trường ở đảo Nam Hải, cô đã chụp bức ảnh này.
Nhưng điều khiến cô ngạc nhiên nhất lại chính là thái độ của Nam Cung Hàn. Cô vừa mới bước vào phòng, chưa kịp nói gì, hắn đã bước đến, ép cô vào tường rồi dùng cái ánh mắt khó chịu đó hỏi cô...
Tiểu Chư đẩy hắn ra nói:
" Tôi và cô gái trong ảnh không có quan hệ gì cả! "
Tiểu Chư chưa dứt câu, hắn liền chen lời vào.
" Vậy tại sao cậu lại có được bức ảnh của cô ấy? Cậu giải thích đi! "
Thái độ của hắn lúc này thật kì lạ, hắn là đang tức giận vì điều gì chứ? Khi cô còn sống với với thân phận là Lưu Linh, cô chưa từng gặp hắn bao giờ cả... Vậy mà tại sao hắn vừa nhìn thấy bức ảnh kia liền tỏ ra thái độ như vậy?
Tiểu Chư bình tĩnh, cô nhìn thẳng vào mắt hắn rồi nói:
" Trước đây, tôi có đam mê trở thành một nhϊế͙p͙ ảnh gia. Khoảng tám tháng trước, trong một lần đi du lịch tại biển Nam Hải thì vô tình chụp được cô gái này thôi. Đó là tất cả!"
Nghe Tiểu Chư nói vậy, Nam Cung Hàn hình như vẫn không tin, ánh mắt hắn vẫn tràn đầy sự nghi ngờ.
Hắn không nói gì và rời đi ngay sau đó. Trêи tay hắn vẫn đang cầm tấm ảnh kia của cô.
Nam Cung Hàn vừa rời đi, Tiểu Chư liền thở phào nhẹ nhõm. Nghĩ lại thì cô cũng có chút bất cẩn. Bản thân vì quá vội vàng mà không khóa kín balo lại.
Cô không muốn nghĩ quá nhiều đến chuyện vừa rồi vì vậy cô tập trung và cố gắng hoàn thành công việc hôm nay một cách sớm nhất để đi gặp một người....
Trong khi đó, tại sân thượng của công ty
Nam Cung Hàn đang vừa hút thuốc vừa cầm tấm ảnh kia nhìn ngắm.
Hắn cảm thấy bản thân mình vừa rồi thật sự quá kϊƈɦ động. Chỉ vì nhìn thấy bức ảnh của Lưu Linh, hắn đã không kiểm soát được cảm xúc để rồi hành sự một cách lỗ mãng như vậy.
Từ cái lần hắn gặp Lưu Linh trong khách sạn, đưa cô về nhà (đã nhắc đến ở chương 21) chăm sóc cô ( chương 26 ) rồi để cô chạy trốn ngay trước mắt ( chương 30), tìm người theo dõi em nhưng cuối cùng em vẫn biến mất ...hắn hiện tại nhớ cô như phát điên.
Hắn rất buồn bởi trong cái lần gặp nhau lần đầu tiên sau hơn chục năm xa cách, Lưu Linh vì bị bệnh hạ đường huyết mà không thể mở mắt ra nhìn hắn lấy một lần. Khi tỉnh lại thì lại chạy trốn hắn. Giá mà lúc đó, khi Lưu Linh tỉnh lại, hắn cũng có mắt ở đó. Khi ấy, hắn sẽ nói với cô về hắn rằng hắn chính là cậu bé năm ấy khi ở trại trẻ mồ côi...Nhưng hắn vẫn rất sợ bởi hắn cảm thấy có lỗi, hai từ "Cứu tớ "
mà Lưu Linh gửi hắn khiến hắn cứ dằn vặt mãi.
Gió trêи tầng thượng rất lạnh, nó dần dần làm cho nỗi buồn trong lòng hắn trở nên ngày một lớn hơn. Gương mặt u uất, lạnh lùng ngày càng trở nên vô cảm.
Hắn lấy điện thoại ra rồi gọi cho Liên Xát.
Hắn nói:
" Tìm cho tôi danh sách những người đến đảo Nam Hải vào khoảng 8 tháng trước xem có ai tên Lưu Linh không? "
Liên Xát ở đầu dây bên kia đáp: "OK! Lão đại!"
Nam Cung Hàn nói tiếp :
" Còn nữa, tìm cả người tên Hoàng Tiểu Chư cũng vào khoảng thời gian đó! Làm xong tôi sẽ gửi tiền qua cho cậu! "