Trước khi đi Du Khinh Hàn nói với Tiêu Đồng nói: "Tôi sẽ không từ bỏ."

Tiêu Đồng cười cho qua chuyện.

Du Khinh Hàn đi rồi, Tiêu Đồng lập tức vứt hết chén bát cô từng dùng. Những thứ này nhất định Tiêu Đồng sẽ không dùng thêm lần nào nữa, vừa nhìn thấy chúng, Tiêu Đồng liền nghĩ không biết Du Khinh Hàn đã cùng với bao nhiêu người ân ân ái ái, không biết miệng cô đã nói lời ngon tiếng ngọt với bao nhiêu người, cũng không biết đã từng hôn bao nhiêu người. Tiêu Đồng nghĩ tới những chuyện này không cách nào chịu được.

Trước đây Tiêu Đồng không có những tật xấu này, có lẽ là do cách quá xa những tháng ngày bần cùng lúc trước nên nguyên tắc cổ quái cũng ngày càng nhiều thêm.

Vừa qua ngày 15 tháng 1, cũng xem như hết tết, khi còn trong năm Tiêu Đồng đã thu dọn xong hết đồ đạc của mình, nên vứt thì vứt, cuối cùng hành lý nàng mang đi chỉ còn hai vali quần áo.

Tiêu Đồng dọn dẹp nhà cửa xong thì phát hiện dưới gầm giường trong phòng ngủ của mình còn có mấy thùng ký hoạ lớn, đều là do trước đây rảnh rỗi không có gì làm nên vẽ mấy bản thiết kế chơi chơi, có cái đã trở thành sản phẩm cao cấp, có cái thì chỉ là vài nét bút ký hoạ.

Đến trưa, Tiêu Đồng ôm mấy thùng giấy đó xem lại một chút, nàng gần như đã quên mất cảm giác làm nhà thiết kế. Tất cả mọi linh cảm của nàng đều bắt nguồn từ Du Khinh Hàn, sau khi Du Khinh Hàn biến mất khỏi tim nàng, Tiêu Đồng không thể thiết kế thêm bất kỳ thứ gì nữa. Thậm chí khi nàng xem lại những tác phẩm lưu trên mặt giấy đều thấy rất lạ lẫm, nếu không phải ở dưới góc mỗi tờ đều có đánh dấu lại ngày vẽ thì hẳn là nàng đã không nhớ được mình vẽ ra lúc nào.

Tiêu Đồng cố ý chọn một ngày thời tiết tốt, đưa mấy thùng ký hoạ kia đi huỷ hết. Tiêu Đồng tận mắt nhìn từng thùng bị đưa vào lò đốt, không lưu lại chút tàn dư.

Chuyện tiếp theo rất đơn giản, không lâu sau đó, người môi giới đưa khách hàng đến xem nhà, là một cô gái quần áo lộng lẫy. Căn nhà này được duy trì rất tốt, trang trí cũng có phong cách, căn bản không cần phải sửa sang lại, thậm chí không cần gọi người quét dọn, chỉ cần ký hợp đồng rồi trực tiếp dọn vào ở. Cô gái kia vừa nhìn liền thích, lập tức lấy di động ra gọi, không biết là gọi cho ai, có điều giọng nói ngọt ngào ngả ngớn, doạ đến tai người nghe, cô ấy nói chuyện ở ban công, Tiêu Đồng và người môi giới đứng trong phòng khách bốn mắt nhìn nhau.

Qua mười mấy phút, cuối cùng cô gái lộng lẫy cũng cúp điện thoại, xách theo túi da cừu quay lại phòng khách, "Được rồi, tôi mua căn này."

Người môi giới như được đại xá, hai mắt cười không thấy mặt trời, "Đàm tiểu thư ngài thật là tinh mắt! Vậy ngài xem lúc nào có thể ký hợp đồng?"

"Buổi chiều đi, tôi nói trợ lý liên hệ với hai người."

"Đi thong thả, cảm ơn Đàm tiểu thư, ngài đúng là người thoải mái! Chúng ta hợp tác vui vẻ, ha ha, hợp tác vui vẻ!"

"Ừm, tôi xem thêm một lát, anh bận việc thì cứ đi làm đi."

"Được được được, vậy hai người từ từ nói chuyện, ha ha, từ từ nói."

Có lẽ Đàm tiểu thư này có chút thế lực, người môi giới cũng có nhãn lực, được cô đồng ý lập tức tránh đi, không ở lại thêm giây phút nào.

Đàm tiểu thư ngồi trên ghế sofa đánh giá chung quanh, không hề có vẻ muốn đi chút nào, Tiêu Đồng không quá biết cách tiếp đãi người lạ, nhưng cũng không thể giữ trạng thái như vậy, đành phải hỏi một câu: "Uống nước không?"

"Có trà không?" Đàm tiểu thư hỏi.

"Chỉ có nước suối thôi." Tiêu Đồng cầm ra hai chai từ phòng bếp, đặt một chai trong đó lên khay trà.

Đàm tiểu thư liếc mắt nhìn, là loại chai nước có giá thấp nhất, giá thị trường 2 tệ một chai, cô cau mũi một cái, cầm lên, "Tôi nói nha, cô dù gì cũng là nhà thiết kế lớn, lại chỉ uống thứ này? Có thấy mất mặt không?"

Tiêu Đồng bất ngờ, "Cô biết tôi?"

"Cũng không phải, tôi có xem buổi trình diễn của cô ở Pháp, đáng tiếc, chiếc váy cưới tốt nhất lại bị người khác nẫng đi." Đàm tiểu thư tò mò hỏi: "Có điều sau ngày đó cô đột nhiên mai danh ẩn tích, người ta đều đồn nhau cô bị bao nuôi, aizzz, thật không vậy?"

"..." Loại ánh mắt nhiều chuyện kia khiến Tiêu Đồng cảm thấy vô cùng dị ứng, nàng lại càng lạnh nhạt, "Nếu không còn chuyện gì nữa Đàm tiểu thư nên về sớm một chút, tôi còn có việc, thứ lỗi không thể tiếp đãi."

"Đừng đi mà!" Đàm tiểu thư chạy nhanh tới vài bước, duỗi tay ngăn trước mặt Tiêu Đồng, "Sao cô lại cắt tóc vậy? Có điều cắt tóc lại càng xinh đẹp hơn, giống hệt như cô bé nữ sinh."

Khoảng cách với vị Đàm tiểu thư kia được rút ngắn, mùi nước hoa lọt vào mũi Tiêu Đồng, nàng cau mày, ai ngờ cô ta lại được voi đòi tiên, còn tiến lại gần hơn muốn dựa vào ngực Tiêu Đồng, cũng may Tiêu Đồng kịp thời lắc người né tránh, làm cô ta ngã vào sofa.

Đàm tiểu thư cũng không tức giận, nằm nghiêng trên sofa, chống đầu, đôi mắt cô như hoa đào quyến rũ, lông mi từng sợi vừa dài vừa cong, nháy mắt nhìn về phía Tiêu Đồng, nở nụ cười, "Cô còn thấy xấu hổ sao? Chuyện này thì có gì mà xấu hổ, thời đại này cười kẻ bần hèn không cười gái, có tiền thì có quyền, cô xem không phải tôi cũng bị người ta bao nuôi sao? Nhà, xe, hàng hiệu túi lớn túi nhỏ, mấy thứ này tôi có đi làm cả đời cũng không kiếm được, nhìn thử đi, không phải bây giờ đều có hết rồi sao?

Đàm tiểu thư thay đổi tư thế, thẳng lưng nằm trên sofa, liếc mắt nhìn Tiêu Đồng, môi đỏ cong lên một nụ cười ám muội, "Có điều ông ta lại là lão già nát rượu, đúng là khiến người ta buồn nôn, tôi vẫn thích kiểu người sạch sẽ xinh đẹp như cô hơn, aizzz, hay là tôi nuôi cô, thế nào? Cô ra giá đi... một tháng năm mươi ngàn, đủ không?"

"..."

Tiêu Đồng thật sự muốn quét người này ra khỏi cửa, chỉ là căn hộ giá trị lớn như vậy tìm người mua cũng không dễ, vì tiền, cô nhịn.

"Năm mươi ngàn còn chê ít? Cô đi khắp các trường Đại học trong thành phố này mà hỏi đi, hoa khôi một tháng cũng chỉ có mười ngàn, hai mươi ngàn thì người ta còn giẫm đạp chen chúc nhau giành chỗ đó."

Tiêu Đồng không muốn tranh cãi cùng vị Đàm tiểu thư này, nhắm mắt cười mỉm, "Đàm tiểu thư, nếu cô muốn xem nhà tiếp thì cứ đi xem, không thì xin mời rời khỏi đây, đừng lãng phí thời gian của người khác."

"Êu, sao lại tức giận rồi?" Đàm tiểu thư hơi mất hứng, cầm lấy túi xách đi ra khỏi cửa, "Không muốn thì thôi, tôi cũng chẳng thèm cái loại người đứng đắn kiểu như cô, giả bộ thanh cao."

"Ngài nói rất đúng, vậy cứ như thế, chiều nay gặp." Tiêu Đồng nói xong câu này, đóng cửa lại.

Tiêu Đồng không thích Đàm tiểu thư này, không phải vì nghề nghiệp của cô ta, mà là thái độ.

Mọi người có cách sống riêng của mình, Tiêu Đồng không bình luận cuộc đời của người khác, người khác cũng không có tư cách phê phán cuộc sống của cô.

Thế nhưng vị Đàm tiểu thư kia ký hợp đồng rất thoải mái, làm xong thủ tục sang tên, Tiêu Đồng ở tạm trong khách sạn, hai ngày sau, đến Trung Thiết thảo luận việc kết thúc hợp đồng.

Mạc Tịch Nguyên biết chuyện hỏi nàng: "Hay là chị cho luật sư đi cùng với em?"

"Không cần." Tiêu Đồng từ chối, "Chị, chị cứ làm việc của mình đi, chuyện của em tự em xử lý."

"Cũng được." Mạc Tịch Nguyên hơi thất vọng, "Có việc gì thì gọi điện cho chị."

Tiêu Đồng đến Trung Thiết mới phát hiện Du Khinh Minh tự mình tiếp đón nàng. Tiêu Đồng gặp gỡ Du Khinh Minh không được mấy lần, ngoại trừ trong những cuộc họp thường niên, thời gian còn lại rất khó gặp được, nhìn thấy anh ta ngồi trong phòng họp, nàng hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã thu lại cảm xúc, nàng đến bàn bạc về hợp đồng, nói chuyện với ai cũng không quá quan trọng.

Không chờ Tiêu Đồng mở miệng, Du Khinh Minh nói: "Cô muốn kết thúc hợp đồng, tôi có nghe nói."

Du Khinh Minh đi thẳng vào vấn đề, cũng tiết kiệm thời gian cho Tiêu Đồng, "Đúng, hi vọng Du tổng chấp nhận."

"Cô và Tiểu Hàn... không thể bắt đầu lại sao?"

Câu nói này của Du Khinh Minh lập tức làm Tiêu Đồng cảnh giác, "Du tổng, hôm nay tôi đến là để thảo luận việc công, mời ngài dùng tác phong giải quyết công việc, đừng để ân oán cá nhân xen vào."

"Cô yên tâm, tôi để cô đi." Du Khinh Minh đem hai bản thoả thuận kết thúc hợp đồng đẩy đến trước mặt Tiêu Đồng, "Phí bồi thường vi phạm hợp đồng thì thôi, Tiểu Hàn nhiều năm qua được cô chăm sóc, coi như thanh toán xong đi. Cô giáo Tiêu không thích nợ ân tình, trùng hợp Du gia cũng không thích."

Bình thường đàn em, cấp dưới hoặc là phóng viên biểu hiện sự tôn kính mới gọi Tiêu Đồng một tiếng "Cô giáo Tiêu", Du Khinh Minh dùng xưng hô như thế với Tiêu Đồng, coi như là cho nàng thể diện rất lớn, người khác nghe xong nhất định thụ sủng nhược kinh*, Tiêu Đồng thì đã qua độ tuổi dễ bị bất ngờ, rất thản nhiên, cẩn thận đọc giấy tờ trước mặt, Du Khinh Minh đã ký tên vào hai bản, cũng đã đóng dấu, Tiêu Đồng cũng theo đó ký tên mình lên, trả lại một bản cho Du Khinh Minh, cười nói: "Cảm ơn ý tốt của Du tổng, có điều công tư nên rõ ràng, số tiền kia tôi vẫn trả nổi, không cần Du gia trả nợ, Du tổng yên tâm, công việc sau đó luật sư của tôi sẽ nói chuyện cùng Trung Thiết."

*Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ, được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.

"Vậy cứ như thế, đã làm mất thời gian của Du tổng." Ngoại trừ biên bản kết thúc hợp đồng còn có mấy phần văn kiện bản quyền sản phẩm, Tiêu Đồng ký tên lên từng cái, cất phần của mình cẩn thận đứng dậy chào từ biệt Du Khinh Minh, "Cảm ơn Trung Thiết đã bồi dưỡng mấy năm qua, vậy chúng ta gặp lại sau."

"Chị của cô... Vẫn khỏe chứ?" Tiêu Đồng sắp ra ngoài thì nghe Du Khinh Minh hỏi câu này.

Chuyện của Mạc Tịch Nguyên và Du Khinh Minh, Tiêu Đồng có biết một ít, nàng không có cảm tình với Du Khinh Minh, lại thêm việc của Du Khinh Hàn trước đó, cũng không cảm thấy Du Khinh Minh là con người đáng để dựa vào, chỉ lạnh nhạt trả lời một câu không liên quan gì đến ngài, đi ra cửa, cũng không quan tâm Du Khinh Minh có muốn nói thêm gì nữa hay không.

Còn có thể nói gì nữa, trong lòng Du Khinh Minh, Du Khinh Hàn luôn xếp đầu tiên, gia nghiệp Du gia thứ hai, cha anh ta thứ ba, e là cuối cùng mới đến phiên Mạc Tịch Nguyên, vì Du Khinh Hàn, có thể bỏ qua Mạc Tịch Nguyên, vì gia nghiệp Du gia, cũng vẫn bỏ qua Mạc Tịch Nguyên. Dễ bỏ qua như vậy, nếu như Mạc Tịch Nguyên thật đi theo anh ta, chắc hẳn chờ đợi ở phía trước chỉ có tháng ngày khổ sở thương tâm.

Có điều Mạc Tịch Nguyên là người thông minh như vậy, Tiêu Đồng còn có thể nghĩ được thế này, sao chị lại không nghĩ tới đây? Tiêu Đồng không suy nghĩ thêm về chuyện của Mạc Tịch Nguyên và Du Khinh Minh nữa, trong tay nàng cầm biên bản kết thúc hợp đồng, trong thời khắc đi ra khỏi cao ốc của Trung Thiết, cảm thấy hít thở cũng tự do, trời cao đất rộng, từ đây về sau, muốn đi đâu thì đi đó.

Tâm trạng này chỉ kéo dài được một giây, Tiêu Đồng liền nghe thấy có người gọi tên nàng, theo tiếng kêu nhìn lại, quả nhiên là Du Khinh Hàn, vẻ mặt Tiêu Đồng lập tức tối sầm.

Muốn đi nơi nào thì đi, bước đầu tiên, chính là phải thoát khỏi Du Khinh Hàn.

"Tiêu Đồng sao em lại đến đây? Là muốn về đi làm lại sao? Quá tốt rồi, hoan nghênh trở về!" Nụ cười Du Khinh Hàn xán lạn, đưa tay ra với Tiêu Đồng.

Nhưng Tiêu Đồng không nắm lấy, nàng nhàn nhạt nở nụ cười, "Du tiểu thư hiểu lầm, chỉ là xử lý chút công việc lúc trước thôi, tạm biệt."

"Công việc lúc trước? Việc gì vậy?" Trực giác Du Khinh Hàn mách bảo có gì đó sai sai, lòng cô chợt nảy lên một cái khi nhìn thấy Tiêu Đồng xoay người muốn đi, vội vàng ngăn nàng, "Lời này của em là có ý gì?"

"Du tiểu thư, xin tự trọng."

"Tự trọng cái rắm!" Mắt Du Khinh Hàn đỏ lên, "Em lại muốn chạy đúng không? Lại muốn trốn tôi phải không? Em nói đi, lần này lại muốn chạy đi đâu?"

Tâm tình Tiêu Đồng vẫn rất bình tĩnh, nàng liếc mắt nhìn Du Khinh Hàn, lời nói hững hờ nhưng đầy tính sát thương, "Du Khinh Hàn, đừng làm cho tôi chán ghét cô."

Yêu một người chính là đem chân tình của mình dâng lên để người chà đạp, Du Khinh Hàn cảm thấy trái tim mình sắp bị Tiêu Đồng giẫm nát rồi.

Vậy mà người kia vẫn không hề có ý định quay đầu lại một lần.

Nhưng cũng chính là cô lúc trước đạp lên chân tình của Tiêu Đồng, không, còn tàn nhẫn hơn thế này gấp mười, gấp trăm lần. Du Khinh Hàn đau lòng.

Đau thay cho Tiêu Đồng, cũng đau thay cho chính mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play